Chương 248: Thí Thiên Nghĩ
Mấy chục vạn đại quân kiến nhảy xuống nhưng không tạo nên bất cứ chuyện gì, giống như đá chìm đáy biển không lật nổi sóng gió, cơ bản không thể lấp đầy được cái hố này.
Nhưng đàn kiến c·hết không sai biệt lắm liền giống như đưa đến một loại biến đổi nào đó, lực lượng quy tắc trong hố đen trực tiếp bị khiêu động lên, lôi kéo toàn bộ thiên địa rung chuyển.
Một luồng ánh sáng nông cạn le lói ở bên trong hố đen truyền ra, giống như một cái bóng đèn mờ, ánh sáng rất khó khăn mới thoát khỏi hố đen này cho nên nguồn sáng vô cùng mờ nhạt.
Ánh sáng hóa thành từng sợi tơ mỏng bò ra ngoài hố, sau đó giống như xúc tu bò về phía cây nấm, quấn quýt buộc chặt đến. Lại giống như từng cái ống bơm, truyền dinh dưỡng vào trên người con kiến kia.
Càng giống như con kiến kia mới là chủ nhân của những xúc tu này, hút lấy chất dinh dưỡng từ trong hố đen.
Kích thức của con kiến chậm rãi tăng lên, giống như một quả bong bóng đang từ từ bơm đầy nước khiến cho nó không thể không nở to ra.
Tất nhiên kích thước thay đổi không phải rất rõ ràng, hiện tại mới chỉ lớn chừng nửa cái móng tay mà thôi, không phải rất to lớn chỉ nhưng không thể coi như một con kiến thông thường.
Nhưng cũng không thấy lộ ra bất cứ b·iểu t·ình ba động gì, không giống như một sinh vật có trí tuệ cao cấp, càng giống như một sinh vật cấp thấp hay là một con rối, không có phản ứng quá lớn.
Lại nói con kiến này bị cây nấm điều khiển, càng giống như một cái xác sống, không có tinh thần ba động cũng không phải điều kỳ quái.
Con kiến kia bị những sợi tơ ánh sáng trói buộc, chậm rãi lôi kéo nó vào giữa hố đen, từ từ muốn đem con kiến này chôn xuống. Cây nấm ở trên đỉnh đầu của nó đang phát ra bạch quang sáng rực rỡ, nhưng bạch quang càng sáng, cây nấm giống như càng lúc càng thu nhỏ lại.
Cuối cùng vô tận quang hoa rực rỡ giống như pháo hoa nổ tung, lột đi bụi bặm râu ria chỉ còn lại tinh hoa cốt lõi nhất. Đỉnh dù hơi nhọn, nhìn qua giống như một cái sừng trắng bóc trên đỉnh đầu con kiến đen.
Kỳ kỳ quái quái nhưng không còn ngu ngốc đáng yêu, càng nhìn càng cảm thấy một loại cảm giác nguy hiểm.
“Móa!”
A Cửu không nhịn được chửi bậy thành tiếng, sau đó giống như sực nhớ ra vội vàng che miệng liếc Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên không thèm để ý, chỉ là không biết vì sao A Cửu lại phản ứng lớn như vậy.
A Cửu xoay tròn đôi mắt cuối cùng nói.
“Kiến đen một sừng trắng, không có khí tức yêu thú, trong truyền thuyết tồn tại một trong lục hung thú, Thí Thiên Nghĩ”.
“Lục đại hung thú là cái gì?”
A Cửu vò đầu bứt tai nói.
“Cụ thể ta cũng không biết, giống như bị thiên địa gạt bỏ, sở hữu lực lượng cấm kỵ không tồn tại ở trong thiên địa. Lục đại hung thú bao gồm Khiếu Thiên Thiềm, Thí Thiên Nghĩ, Thôn Thiên Kình, Mị Thiên Hồ, Xương Thiên Thụ, Bạch Thiên Hi. Trong đó Thí Thiên Nghĩ là hung tàn nhất”.
Lý Quân Thiên kỳ quái hỏi.
“Kia không phải Nấm Du Táng sao, sao hiện tại thành sừng của Thí Thiên Nghĩ rồi?”
A Cửu lắc đầu, có chút hùng hùng hổ hổ tức giận. Đáng nói nhất chính là lục đại hung thú có thể chống lại lực lượng thiên mệnh, có thể coi như là kẻ thù truyền kiếp của người gánh chịu thiên mệnh.
A Cửu làm sao cũng không nghĩ đến mình chỉ chạy quanh một chuyến liền gặp được Thí Thiên Nghĩ. Nàng đối phó với Thí Thiên Nghĩ mệt mỏi hơn đối phó với những cái khác gấp hàng chục thậm chí hàng trăm lần.
Lý Quân Thiên không có được câu trả lời làm hắn càng tò mò hơn về con kiến này. Hắn tiến lên mấy bước, muốn quan sát cái hố đen này biến đổi ảnh hưởng đến con kiến.
Không biết qua thời gian bao lâu, cái hố chậm rãi thu nhỏ lại, giống như tất cả sức mạnh đã bị rút đi, chỉ còn một cái vỏ rỗng phủ lên trên người con kiến. Sau đó giống như đất bị lấp lên, bao phủ toàn bộ con kiến.
Cuối cùng, hố đen biến mất không một dất vết, triệt để bị không gian vùi lấp. Gần như đồng thời, Lý Quân Thiên cảm nhận được sức manh đại đạo có trăm ngàn vết rạn của mình bị vật gì đó đánh trúng.
Tựa như mặt nước bị ném vào tảng đá lớn nhấc lên vô biên sóng lớn, chấn động không ngừng. Lý Quân Thiên kinh nghi, v·ết t·hương đại đạo của hắn mới tu bổ một tí xíu dưới sự v·a c·hạm này trực tiếp rách to ra gấp đôi, kém chút chấn động đến hộc máu.
Lý Quân Thiên vội vàng nhắm mắt cảm ứng, chỉ thấy đại đạo của mình xuất hiện một điểm trắng tinh tựa như hạt cát bám ở trên đó, đại đạo vô hình vô chất nhưng Lý Quân Thiên có thể cảm ứng được thứ này không thuộc về mình, lại có ý định nảy mầm bén rễ ở trên đại đạo của hắn.
Tầm mắt của Lý Quân Thiên được phóng đại vô số lần, cuối cùng từ trên điểm trắng đấy mơ hồ có thể thấy được đồ án...một con kiến.
Lý Quân Thiên: “...”
Đại đạo như biển, mặc dù biển thủng trăm nghìn lỗ nhưng vẫn mênh mông vô cùng. Lý Quân Thiên vẫy tay một cái, kiếm Quy Khư từ trong đại đạo bóc ra, độc lập tại thế. Hắn định chém bỏ một chút thành phần thừa thãi.
Đột nhiên, hạt cát kia giống như hạt sắt thấy được nam châm, v·út một cái liền tự mình bóc ra khỏi đại đạo, báo vào trên kiếm Quy Khư.
Lý Quân Thiên: ?
Còn chưa kịp kinh ngạc đã thấy ở đế chuôi kiếm chậm rãi phác họa ra hoa văn hình con kiến màu đen, đỉnh đầu có một cây sừng trắng vô cùng sắc bén. Mà hoa văn không biết rút lấy lực lượng từ nơi nào, hoa văn càng lúc càng đậm, hình ảnh con kiến càng lúc càng sinh động.
Lý Quân Thiên tỉ mỉ cảm ứng mới nhớ ra, lúc trước chứng đạo hắn phong ấn cỗ hắc lôi kia ở dưới căn cơ võ đạo, về sau trấn áp đại đạo rung chuyển liền để kiếm Quy Khư thử tiếp xúc cùng điều khiển đám hắc lôi kia nhưng chưa thành công, hắn cũng không làm gì được hắc lôi nhưng hắc lôi sẽ không tàn phá bừa bãi nữa.
Mà hoa văn con kiến này...hút đi hắc lôi, hoặc nói là...ăn?
Lý Quân Thiên thật sự không hiểu ra sao, kiếm Quy Khư tuy rằng luyện chế ra gánh chịu đại đạo của hắn, có thể coi như một phần của đại đạo nhưng không hoàn toàn là đại đạo, liên quan chặt chẽ nhưng vẫn riêng biệt rõ ràng.
Bây giờ đồ vật của mình bị thứ quỷ gì bám lên, mình lại còn không thể khống chế được, Lý Quân Thiên cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng xác định trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề, hắn liền rút ý thức trở về thân thể.
Tạm thời ổn định tình hình, từ từ nghĩ cách giải quyết.
Lý Quân Thiên thu hồi khí thế của mình, mở mắt ra đã thấy A Cửu lo lắng đứng ở trước mặt mình, cố gắn thôi phát lực lượng thiên mệnh.
“Tỷ tỷ, ngươi mau khôi phục!”
Ánh sáng từ vô số ngôi sao xuyên qua chín tầng trời đổ xuống, mát mẻ như suối trong, ấm áp thấm sâu vào trong lòng, mơ hồ vuốt ve đại đạo của hắn, chậm rãi đem v·ết t·hương đại đạo khôi phục.
Sau đó...không có sau đó.
Cảm giác thoải mái chỉ trong chớp mắt liền kết thúc, đại đạo khôi phục có thể so với Lý Quân Thiên tu luyện chừng ba ngày. Nhưng quá nhỏ bé, so với toàn bộ v·ết t·hương thì đây không tính là gì.
Cho dù như thế, A Cửu cũng đổ mồ hôi đầm đìa ướt nhẹp tóc mái, khuôn mặt khả ái hơi đỏ lên sau đó chậm rãi tái đi, giống như đã cố gắng hết sức,
Lý Quân Thiên đưa tay đặt lên đầu của A Cửu nói.
“Không sao, ngươi thu hồi lực lượng đi”.
Lý Quân Thiên không nghĩ để A Cửu chữa thương cho mình, lực lượng thiên mệnh không hiểu thấu chạy đến trên người hắn cho nên Lý Quân Thiên có đề phòng nho nhỏ với thiên địa này, sẽ không chủ động đi làm sâu sắc mối liên hệ giữa hắn cùng thiên mệnh.
Chẳng nghĩ tới vừa mới bước chân vào Đại Việt Thần Triều không lâu, A Cửu liền có cơ hội dùng lực lượng thiên mệnh chữa thương cho hắn. Không cần biết đây thuần túy là trùng hợp hay trong lúc vô hình có lực lượng nào ảnh hưởng, Lý Quân Thiên không đoán ra được, nhưng sẽ ngăn cản A Cửu trị thương cho mình.
Tạm thời cứ nghi thần nghi quỷ một chút, đợi v·ết t·hương khôi phục thì mọi vấn đề đều không phải là vấn đề, bất cứ chuyện gì cũng có thể dùng một kiếm đẩy ngang qua.
...
p/s: Cầu đề cử!!!