Chương 247: Kiến cùng Nấm
Mấy vạn con kiếm bày binh bố trận tiến lên, không phải xếp thành một hàng thẳng tiến lên như thông thường mà thật sự bày trận tiến lên tựa như một nhánh q·uân đ·ội đồng đều mà nghiêm cẩn.
Ngang dọc mấy chục hàng tiến lên, chỉnh chỉnh tề tề thật sự đã hóa thành một đại quân đang hùng dũng tiến lên.
Ánh mắt của Lý Quân Thiên vô cùng rõ ràng, nhìn đến từng chân tơ kẽ tóc của bầy kiến. Những con kiến này cũng vô cùng kỳ dị khác hẳn thông thường.
Vảy giáp trên thân bóng loáng giống như được đánh mài kỹ lưỡng, không có lông rậm chằng chịt mà tất cả đều bị lớp vảy giáp cứng cáp bao phủ lộ ra hùng dũng oai phong.
Sáu chân cũng tráng kiện cân đôi, không giống như kiến thông thường chỉ có thể dùng hàm răng làm v·ũ k·hí, tất nhiên kích thước của đám kiến này cũng không khác thường cho nên muốn dùng chân đi t·ấn c·ông kẻ địch vẫn là chuyện tương đối khó.
Rõ ràng chỉ là một đàn kiến nhỏ nhưng hành quân lại gây nên động tĩnh lớn như vậy, Lý Quân Thiên hơi bị khơi lên hứng thú, tiến đến quan sát xem chuyện ra sao.
Tỉ mỉ nhìn kỹ lại, vậy mà từ trong nghìn vạn con kiến nhìn ra được một con kiến hết sức đặc biệt. Trên đầu nó mọc ra một cây nấm, cây nấm nhỏ trắng muốt tinh tế, có đầy đủ thân cùng dù thậm chí trên thân còn phủ một lớp phấn trắng. Theo từng bước chân của con kiến mà cây nấm lắc lư qua lại giống như một cọng tóc ngốc, phối hợp với binh đoàn đang đồng đều tiến lên lộ ra phá lệ buồn cười.
“Tỷ tỷ, ngươi đang nhìn cái gì?”
A Cửu dùng đôi mắt mông lung buồn ngủ lắc lắc tay Lý Quân Thiên, lại nhìn theo ánh mắt của Lý Quân Thiên cũng không nhìn rõ cái gì nhưng nàng đã bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân hành quân rộng ràng kia, lại hiếu kỳ nhìn chăm chú hơn nhưng vẫn không thể nhìn ra được cái gì.
A Cửu dụi dụi mắt, một bộ dáng không chịu thua kém liền vận dụng lực lượng thiên mệnh.
“Âm thanh phát ra từ chỗ nào?”
Sau đó trong tầm mắt của A Cửu liền xuất hiện hình dáng một bàn tay đang nắm lại, ngón trỏ duỗi ra để chỉ vào vị trí nào đó trên bãi cỏ. Bàn tay này chỉ có A Cửu có thể trông thấy, nó giống như ảo ảnh trực tiếp xuất hiện ở trong mắt của A Cửu chứ không phải tác động đến ngoại giới.
A Cửu nhìn đến vị trí mà ngón tay chỉ xuống, ngón tay liền tiêu tán đi mất sau đó tầm mắt của A Cửu phát sinh biến hóa cực lớn, giống như nhìn xuyên qua không gian, mọi thứ phóng đại gấp mấy lần.
Cuối cùng, nàng nhìn thấy một đàn kiến.
A Cửu: “...”
Còn tưởng là đồ vật gì thú vị, vậy mà lại là một đàn kiến.
A Cửu thất vọng trong lòng, môi nhỏ không khỏi hơi bĩu bĩu nói.
“Một đàn kiến mà thôi, có gì thú vị đâu”.
Lý Quân Thiên híp mắt, hắn mơ hồ đã có thể cảm ứng được A Cửu sử dung lực lượng thiên mệnh, mặc dù cảm ứng không rõ ràng nhưng đúng là đã có thể phát giác ra được.
Lý Quân Thiên nói.
“Ngươi nhìn thấy cây nấm kia không?”
“Nấm?”
A Cửu nghiêng đầu nhìn nhìn cũng không biết Lý Quân Thiên đề cập đến nấm là cái gì, lại vận dụng lực lượng thiên mệnh đi tìm kiếm, cuối cùng nhìn đến cây nấm trắng muốt kia.
A Cửu: “...”
Thật xui xẻo!
Khuôn mặt của A Cửu nhăn mặt càu nhàu nói.
“Thật xui xẻo, gặp phải cái đồ chơi này”.
“Ồ ngươi biết?”
A Cửu méo mó nói với Lý Quân Thiên, giọng nói tràn đầy uể oải.
“Nấm Du Táng, bị đồ chơi này dính lên liền phải c·hết. Hơn nữa c·hết rồi sẽ tự mình du đãng đi tìm nơi chôn cất. Vừa đi vừa rải phấn, đợi sau khi cây nấm kia hoàn toàn được trồng xuống liền sẽ c·hết đi, một cây nấm mới ngẫu nhiên mọc lên từ phấn mà nó đã rải ra”.
Để A Cửu càng nhăn nhó chính là việc “ngẫu nhiên mọc lên” kỳ thực cũng không ngẫu nhiên, hạt phấn nào khỏe mạnh nhất thì sẽ mọc ra nấm thôi, nhưng hạt nấm khỏe mạnh hay không lại bởi sinh vật mà nó bám vào có cường đại hay không.
Phấn của cây nấm này lại vô hình vô chất, thực tế là không thể phát giác được, bất cứ ai cũng không biết mình có dính phấn của nó hay không.
Vấn đề đến, tại sao cây nấm này lại mọc trên người một con kiến?
Không phải sinh vật càng cường đại mới dễ mọc ra ngoài sao?
Con kiến cường đại ở chỗ nào?
Lý Quân Thiên cũng không e sợ gì, chỉ là hiếu kỳ hỏi A Cửu.
“Dùng sức mạnh thiên mệnh cũng không loại bỏ được sao?”
A Cửu lắc đầu nói.
“Ta không rõ, ta có thể thử xem nhưng không nhất định có hiệu quả. Hai vạn năm trước, Quang Thuận Đại Đế chính là bị cây nấm này chôn”.
Lý Quân Thiên: “...”
Chẳng trách mặt A Cửu lại đen như vậy.
Nhưng cũng không phải chuyện gì ghê gớm, cây nấm mà thôi, muốn mọc ra chẳng phải do Lý Quân Thiên quyết định hay sao.
Không lo lắng quá mức, Lý Quân Thiên hứng thú bừng bừng chạy đến phía đám kiến kia. Lý Quân Thiên đã nghe ra Nấm Du Táng hẳn là mọc ra từ trên sinh vật cường đại, c·ướp đoạt dinh dưỡng từ sinh vật này.
Nhưng c·ướp đoạt xong lại như thế nào, cây nấm vì sao lại c·hết đi để cây nấm mọc ra từ hạt phấn ở nơi khác. Cây nấm mọc ra vẫn là cây nấm cũ kia sao?
Lý Quân Thiên muốn đi theo đàn kiến, xem bọn nó muốn đi đến nơi nào để tống tàng đi. Đàn kiến hành quân rất nhanh, nơi đi qua đều khiến cho cỏ lá rung động lên, mặt đất lại giống như thật sự có đại quân dẫm đạp lên, lưu lại một mảnh đất bằng phẳng.
“Nó đi hướng nơi nào?”
Lý Quân Thiên đi theo một khoảng thời gian, liền cảm thấy nhàm chán cho nên hỏi A Cửu. A Cửu rất không tình nguyện đi theo, nghe đến câu hỏi lắc đầu nói.
“Ta không biết được, có lẽ tìm chỗ nào để chôn đi. Nhưng cụ thể chôn ở chỗ nào thì ta không biết được. Quang Thuận Đại Đế biến mất, không thấy tung tích t·hi t·hể”.
Lý Quân Thiên gật gật đầu, lại đi theo nửa giờ cuối cùng thấy đại quân kiến tiếp cận một cái hố lớn.
Không sai, là một cái hố lớn, hố sâu không thấy đáy, đen kịt tựa như thông xuống tận lòng đất.
Đại quân chạy đến nơi này liền dừng lại, sau đó giống như chỉnh lý một chút cuối cùng toàn quân xông lên, khí thế mười phần lao vào trong hố.
Lý Quân Thiên: “...”
Chạy đến chỗ này t·ự s·át?
À nói đúng ra là tự chôn.
Không phải chuyện bất ngờ, nhưng không nghĩ tự chôn sẽ là nhảy xuống cái hố này, nhìn thế nào cũng cảm thấy chuyện này thật là tùy tiện quá mức. Nhưng nhìn kỹ lại, Lý Quân Thiên liền phát hiện được cái hố này không tầm thường.
Hố vô cùng đen, sâu thăm thăm tựa như không có gì có thể đào thoát được cái hố này, cho dù là ánh sáng cũng không thể thoát ra được. Mà Lý Quân Thiên cũng đã nhận ra cái hố này được đan dệt từ rất nhiều sợi quy tắc, giống như một cái tổ chim dệt lại thành cái hố sâu này.
Điều này chỉ có thể chứng tỏ cái hố cũng không phải tự nhiên mà có, tự nhiên hình thành, mà Nấm Du Táng tìm địa điểm để chôn sinh vật cũng không phải ngẫu nhiên mà càng giống như đã được định sẵn mục đích.
Quá trình đi đến, chỉ là để rải phấn mà thôi.
Đại quân kiến không hề chùn bước, kiến trước ngã xuống kiến sau tiến lên, từng hàng từng hàng nhảy vào trong hố sâu giống như hùng binh thẳng tiến không lùi. Nhưng Lý Quân Thiên vẫn chưa thấy được sự cường đại của đám kiến này.
Nhìn quân trận có vẻ lợi hại hơn kiến thông thường thường một chút, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, thậm chí còn không phải là loài yêu thú nào đó. Vì sao Nấm Du Táng lại lựa chọn bầy kiến này cơ chứ.
Sinh vật cường đại hơn bọn nó có rất nhiều, nhiều đến đếm không hết, có lẽ điều kiện mọc ra cây nấm cũng có hạn chế nào đó, nếu không nhân loại đã sớm bị cây nấm này chôn sạch.
Rất nhanh, điều Lý Quân Thiên chờ mong nhất cũng đến, biến chuyển vào lúc này phát sinh.
...
p/s: Cầu đề cử!!!