Chương 246:
Bị đánh thành trăm nghìn mảnh nhưng quỷ dị giống như một mảnh sương mù, b·ị đ·ánh tan lại tụ hợp, nhìn như hoàn hảo không bị tổn hại chút nào. Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy kích thước của quỷ dị nhỏ đi một chút.
Nhỏ đi không đáng kể nhưng vẫn có thể nhìn ra được. Điều này chứng tỏ rằng quỷ dị có thể bị tổn thương chứ không phải lông tóc không thương.
A Cửu phản ứng thật nhanh, lại thử cầm cố quỷ dị một phen nhưng rõ ràng lực lượng thiên mệnh của nàng không đủ, không thể trấn áp được quỷ dị.
Lý Quân Thiên lại ngưng tụ một kiếm, lần trước quan sát oán linh Lý Quân Thiên đã nhận ra được rằng kiếm ý có thể tổn thương đến “linh” một cách vô cùng rõ ràng. Nhưng so sánh với quỷ dị thì kiếm ý cũng không phát huy ra được sức mạnh bao lớn.
Đáng tiếc hắn không vận dụng được quy tắc hay đại đạo, chỉ có thể sử dụng kiếm ý, dùng vô biên kiếm ý đi mài mòn dần dần, hơi tốn thời gian nhưng mà hiệu quả rõ ràng.
Về phần năng lực bắn ngược tổn thương kia đúng là rất kỳ quái nhưng cũng không khó chơi lắm, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà Lý Quân Thiên không bị bấn ngược đến tổn thương mà chỉ b·ị b·ắn ngược lại kiếm ý.
Mà kiếm ý vốn là của bản thân hắn, bắn ngược trở lại cũng chỉ trong chớp mắt là có thể khống chế lại, không đủ tạo thành tổn thương gì.
Lý Quân Thiên muốn để A Cửu luyện hóa con quỷ dị này chứ không phải trực tiếp đ·ánh c·hết cho nên mỗi lần xuất thủ đều ước lượng một phen, lực công kích cũng gia tăng từ từ chứ không đánh ra đại chiêu sợ đem đối phương xoắn thành tro cặn.
Mỗi lần quỷ dị trốn đi đều bị A Cửu cùng lực lượng thiên mệnh kéo trở vệ, bạo lộ ra mà không thể ẩn nấp được. Lý Quân Thiên tùy ý thí nghiệm, Lý Thanh Thanh cũng đi theo thử kinh nghiệm thực chiến của mình.
Hóa Long Thất Biến liên tiếp biến đổi thi triển ra ngoài, đủ các loại kỳ chiêu diệu kỹ làm người lóa cả mắt.
Hành hạ nửa ngày, thân hình từ lớn như con nghé cuối cùng b·ị đ·ánh thu nhỏ lại đến chỉ lớn hơn con chó cỏ một chút, A Cửu lúc này lên tiếng.
“Tỷ tỷ ta có thể luyện hóa”.
Nói xong A Cửu tung tăng chạy đến, đưa bàn tay ra bắt vào trên người quỷ dị, cảm giác lạnh buốt truyền khắp bàn tay của nàng, giống như bắt vào một khối băng đá, hàn khí xuyên qua da thịt thấm vào tận xương tủy.
Ngoài cảm giác lạnh lẽo ra còn có một cảm giác nhớt nháp dinh dính vô cùng khó chịu, mùi hôi tanh quanh quẩn khiế người buồn nôn mà nổi da gà.
“Thu!”
A Cửu quát lên một tiếng, lòng bàn tay giống như mở ra một cái lỗ sâu không thấy đáy đem quỷ dị xoắn lại thành một sợi mì, chậm rãi hút vào bên trong. Vòng xoáy này không ngừng mở rộng, không chỉ đem quỷ dị xoắn thành một sợi mì xanh đên mà cả vùng không gian này đồng dạng bị lôi kéo vào, giống như một tấm khăn trải bàn bị xoáy tròn ở trung tâm dẫn đến không ngừng thu nhỏ.
Nửa giờ sau, toàn bộ không gian đều bị lòng bàn tay của A Cửu nuốt hết, trời đất giống như một tấm màn bị lột xuống, lộ ra trời đất chân chính.
Bầu trời đầy sao, nền trời huyền ảo sâu thẳm được vô biên ánh sao tô điểm, mỹ lệ đẹp đẽ đến mê người.
Vô biên ánh sao lúc này giống như từng giọt nước, giọt nước hội tụ hóa thành thác nước đổ xuống, ngân hà như thác sáng chói, cột sáng đổ thẳng đến trên người A Cửu.
Tắm tại cột sáng tinh minh tựa, A Cửu tướng mạo tinh xảo giống như thiên sứ hàng lâm, đáng yêu mà đẹp đẽ, tinh xảo mà cao quý.
Đúng lúc này, một cột sáng không thua kém gì trên người A Cửu cũng từ trên trời đổ xuống, bao phủ lên trên người Lý Quân Thiên. Cảm giác mát mẻ như suối ngâm đổ vào trên người, êm dịu vuốt ve lấy thân thể của mình. Mà trong lòng giống như sinh ra một dòng nước ấm, dòng nước ấm trải vuốt toàn bộ cơ thể của Lý Quân Thiên, ẩn tật trên người trực tiếp bị trải vuốt suôn mượt, khôi phục hoàn hảo.
Lực lượng quy tắc b·ị đ·ánh sai lệch cũng một lần nữa được nắn chỉnh trở lại, v·ết t·hương đại đạo khôi phục được một chút xíu.
Khôi phục một phần rất nhỏ, nhưng bù đắp được thành quả chữa trị chừng thời gian một tháng thông thường. Loại lực lượng này từ thiên địa hạ xuống, tuy nói là lực lượng thiên mệnh càng giống như lực lượng bản nguyên nhưng có biến đổi một chút xíu, không hoàn toàn là lực lượng bản nguyên.
Hai cột sáng đến rất đột ngột, kéo dài chừng nửa phút liền rút đi, cách xa cũng không thấy được cho nên động tĩnh không phải rất lớn, đồng thời cũng không lộ ra khí tức hùng hồn gì, thuần túy giống như chỉ có hai cột sáng nhẹ phủ xuống trên người mà thôi.
Giống như ban đêm mây đen che phủ đột nhiên có thêm một cái lỗ hổng để cho ánh trăng chiếu xuống, nhu hòa mềm mại không trương dương.
Lý Thanh Thanh ở ngay bên cạnh còn không nhận ra được điều gì khác thường thì tất cả đã kết thúc, nàng hiếu kỳ nhưng không vội vàng lên tiếng hỏi, sự chú ý của nàng rơi vào trên một tấm mộc bài.
Trên gò đất trống nhiều hơn một tấm mộc bài lập tức gây nên sự chú ý của người khác, Lý Thanh Thanh đi đến nhặt lên, chăm chú quan sát.
Tấm mộc bài lớn chừng bàn tay, rất mỏng nhưng vô cùng cứng cáp. Lý Thanh Thanh thấy trên tấm mộc bài có rất nhiều hoa văn đan dệt vào nhau, giống như một loại huyền văn nào đó kết hợp lại tạo nên hiệu quả phi thường chứ không phải một loại chữ viết.
“Đây là cái gì?”
Lý Thanh Thanh hỏi A Cửu, A Cửu lắc đầu biểu thị mình không rõ ràng. Lý Quân Thiên lại từng đọc quá ký ức của Trần Quang Đạo, hồi tưởng một chút liền nói.
“Một phụ phẩm khá thường gặp ở trên người quỷ dị, đôi lúc sẽ rơi ra từ trên người quỷ dị, không có tác dụng gì”.
Lý Thanh Thanh gật đầu, tuy nói không có tác dụng gì nhưng chỉ có sau khi g·iết c·hết quỷ dị mới xuất hiện chứng tỏ là vật không tầm thường, có thể chưa tìm ra tác dụng mà thôi. Lý Thanh Thanh thu hồi tấm mộc bài này, không biết chừng sẽ có diệu dụng về sau.
“Làm xong, hiện tại đi nơi nào?”
Lý Quân Thiên xoa xoa đầu A Cửu hỏi.
A Cửu ngáp ngáp một cái, ôm ôm cánh tay của Lý Quân Thiên nói.
“Tỷ tỷ ta buồn ngủ rồi”.
Lý Quân Thiên nhìn ánh mắt của A Cửu mông lung nổi lên một tầng sương mỏng giống như một con mèo nhỏ đang gật gù ngái ngủ, vô cùng đáng yêu. Đang định dẫn nàng trở về, đột nhiên Lý Quân Thiên nghe đến một loạt tiếng bước chân.
Tiếng bước chân đồng đều, rầm rầm như trống dậy rung động khắp mắt đất. Giống như một đoàn binh lính hành quân, vô cùng rầm rộ mà đồng đều, giống như trăm vạn hùng binh quá cảnh.
“Tiếng động gì?”
Lý Quân Thiên nhìn một vòng cũng không thấy được trăm vạn hùng binh, chỉ có âm thanh cùng chấn động. Lấy năng lực cảm ứng của mình, Lý Quân Thiên rất nhanh có thể khóa chặt nguồn gốc của âm thanh.
Lý Thanh Thanh đồng dạng đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy một vùng bụi đất cuồn cuộn giống như gió xoáy nhấc lên cát vàng, giống như sóng biển lan tràn về một phương xa.
Thiên Môn Đạo Thất Tiên Thức – Thông Thiên Đồng Thị - Viễn Vọng Thấu Minh!
Tầm mắt giống như phóng to lên gấp mấy lần, tầm mắt trực tiếp phóng xa mười dặm, xuyên qua đám cỏ rậm rạp cuối cùng nhìn thấy rõ ràng kẻ tạo ra âm thanh là cái gì.
...
p/s: Cầu đề cử