Chương 245: Hung
Lý Quân Thiên nhìn kiếm Diệt Ma biến mất cuối chân trời, ánh mắt lạnh nhạt chậm rãi thu hồi hộp kiếm cất vào trong không gian.
“Tỷ tỷ, kiếm của ngươi bay mất”.
A Cửu lo lắng nói, sau đó định vận dụng lực lượng thiên mệnh cưỡng chế đem kiếm gọi trở về. Nhưng Lý Quân Thiên ngăn cản A Cửu, nhẹ nhàng nói.
“Mặc kệ nó”.
Lý Quân Thiên dù không để lại lạc ấn ở trên kiếm Diệt Ma nhưng Thông Thiên Đồng Thị cũng không phải sáng tạo ra để làm cảnh. Lý Quân Thiên không sử dụng được lực lượng đại đạo lại có thể nhìn ra nghìn dặm.
Nửa giờ sau, Lý Quân Thiên đã bay xa qua tầm mắt của Lý Quân Thiên, phương hướng giống như là Vô Thường Phái nhưng không hoàn toàn mà giống như hướng về phía đông của Vô Thường Phái.
Lý Quân Thiên thu hồi tầm mắt, không còn nhìn đến nữa hắn ẩn ẩn có thể đoán ra mục tiêu nhưng không muốn đi nhìn, mặc kệ về sau nếu có thể lật lên bọt nước tự khắc sẽ đi đến tầm mắt của hắn. Nếu không lật lên được bọt nước, vậy thì không cần đi quan tâm.
Lý Quân Thiên nắm A Cửu trở về, chờ đợi Lý Thanh Thanh giải quyết xong liền xuất phát đi sâu vào trong Đại Việt Thần Triều. Tiến về hướng Đại Việt Thần Triều, thuận tiện tăng cường lực lượng của cho A Cửu.
Mối lần sáp nhập đại lục mới, Lý Quân Thiên đều phải đi dạo một vòng, đánh đánh mấy cao thủ hàng đầu nhất. Lần này cũng không ngoại lệ, từ từ đi dạo ngắm cảnh g·iết bớt thời gian nhàm chán.
Từ Đông Bộ đi vào, đầu tiên chính là Quảng Châu.
Quảng Châu cực kỳ rộng lớn, là châu phủ lớn thứ ba của Đại Việt Thần Triều, chỉ xếp sau La Châu cùng Thượng Châu. Nam bộ Quảng Châu, Bạch Tuyết kéo kiếm bay qua một tòa thành trì rộng lớn.
Thành Cát Lam nằm ở trung tâm nam bộ của Quang Châu, thành trì không có tường thành, đường phố ngay ngắn nhà cửa san sát càng giống như thành thị, ngựa xe như nước, nhộn nhịp tấp nập.
Trời chiều đổ xuống, phố thị càng rộn ràng. Mục tiêu của Lý Quân Thiên cũng không phải thành trì này mà là một bãi đất hoang cách thành trì hơn hai mươi dặm.
Bãi đất hoang này rất kỳ quái, mảnh đất vàng lẫn sỏi đá trông giống như một gò đất khô cứng rộng rãi hơn mười dặm, khí tức khô héo cằn cỗi tràn đầy tiêu điều, dưới nắng trời chiều càng lộ ra một loại cảm giác tịch mịch.
Cự kiếm hạ xuống bên cạnh bãi đất hoang, tàn dương dập tắt tia nắng cuối cùng, thiên địa dâng lên một tầng sương mù nhạt. Lý Quân Thiên nắm A Cửu đi xuống, Lý Thanh Thanh còn thành thật đi theo phía sau.
“Mảnh này có cái gì?”
Lý Quân Thiên hỏi A Cửu, gánh chịu quyền hành thiên mệnh có thể mơ hồ cảm ứng được lực lượng của “linh”. A Cửu cảm ứng một chút, vô cùng cẩn trọng suy đoán.
“Là quỷ dị cấp hung, ta rất khó áp chế”.
Lý Quân Thiên gật đầu dắt A Cửu đi vào. Quỷ dị có thể hình thành linh vực, mà cái mảnh đất khô cằn này tám chín phần mười hẳn là linh vực. Không xuất hiện ảo cảnh, vừa bước chân vào trên gò đất liền xuất hiện cảnh tượng vật đổi sao rời, từ nhập nhoạng chiều tối chợt bừng sáng lên.
Bầu trời mây trắng che phủ, toàn bộ bầu trời trắng xóa không có nắng mưa, chỉ có mây trắng lại không phân biệt ra được đông tây nam bắc.
“Móa!”
Lý Quân Thiên tức giận chửi bậy trong lòng, vừa mới bước vào linh vực liền cảm nhận thể năng bắt đầu tiêu hao, nói một cách chính là sinh cơ bị tiêu hao, hút đi mất vào trong linh vực.
Thể năng bị rút đi quá độ liền có thể tổn hao tuổi thọ, mà cái loại năng lực này chính là Lý Quân Thiên chán ghét nhất, dễ dàng khiến cho Lý Quân Thiên phản cảm nhất.
Nhưng linh vực đúng là không dễ phá hủy, xen lẫn vào trong vô hình cùng hữu hình, không phải muốn chém nát là chém được. Bên trong bốn phương như một, nhìn không thấy đầu không thấy cuối, không gian giống như bị bóp méo vạn lại thành một cỗ.
Không phải vặn xoắn kỳ quặc mà là tách ra một khối không gian vo thành một khối cầu, điểm đầu nối với điểm cuối tạo thành không gian đóng kín, người ở bên trong sẽ vĩnh viễn bị lượn vòng quanh một chỗ.
Mà bị vây ở đây càng lâu, sinh cơ bị rút ra càng lúc càng nhanh cuối cùng sẽ háo thành một đống cái sỏi hòa vào trong gò đất.
Đây chỉ là hai loại năng lực kèm theo của linh vực, cũng không phải năng lực chủ yếu của quỷ dị, càng không biết bản thể của quỷ dị ở nơi nào.
A Cửu vận dụng lực lượng thiên mệnh, hai tay chắp lại quát lạnh.
“Ngươi! Hiện ra!”
Toàn bộ không gian đều bị chấn động một cái, một tầng không gian bị lột ra giống như bóc xuống một trang giấy, để lộ đằng sau tấm rèm che hình dáng của quỷ dị.
Bộ dáng lớn như một con nghé con, đầu như chó có sáu con mắt, hai tai mọc ra xúc tu xoắn tròn ngọ nguậy trong không trung. Dưới chân có sáu chi, bộ lông đen nhánh tuyền tràn đầy tà ác không ngừng bốc lên, vặn vẹo.
Rống!!!
Quỷ dị gầm thét một tiếng, t·ấn c·ông về phía A Cửu. Trên thân A Cửu toát ra lục quang hóa thành xiềng xích muốn khóa chặt lại quỷ dị. Nhưng quỷ dị giống như một đám khói thoát ra ngoài, không nhận trói buộc mà công kích đến.
Lý Quân Thiên phất tay một cái cương khí hóa thành một bàn tay đập ra trực tiếp đánh vào trên mặt của quỷ dị.
Bụp!
Giống như một đám mây bị đập chia năm xẻ bảy, văng xa vô số khoảng cách. Nhưng chỉ trong chớp mắt tất cả đám mây lại tập hợp ngưng tụ thành hình, mà bởi vì b·ị đ·ánh văng ra một khoảng cách rất xa, quỷ dị trực tiếp đánh đến phía sau lưng của bọn họ.
Lý Thanh Thanh nghiễm nhiên trở thành mục tiêu t·ấn c·ông của quỷ dị. Nó vươn ra móng vuốt, móng vuốt hóa thành một cái đầu lâu, răng nanh nhọn hoắt ố vàng, trên mặt dính vô số thịt nát lởm chởm pha lẫn gân với xương, truyền ra một mùi tanh hôi sền sệt vô cùng khó chịu.
Đầu lâu hình thành từ móng vuốt cắn về Lý Thanh Thanh, Lý Thanh Thanh giống như chưa kịp phản ứng, trở mắt để cho đầu lâu cắn trúng mình.
Loẹt xoẹt!!!
Giống như bị xé rách ra một khối huyết nhục, đầu lâu gặm xuống không lưu tình chút nào. Nhưng một cái cắn lại giống như khiến cho lớp phòng hộ nào đó nổ tung, một luồng lam quang chói lọi truyền đến.
Toàn bộ thân thể của Lý Thanh Thanh hóa thành một luồng kinh lôi trực tiếp lan tràn khắp thân thể quỷ dị, lôi điện cuồng bạo oanh tạc toàn bộ thân thể quỷ dị. Từng tiếng lốp đốp đem âm khí trên quỷ dị đánh tan rã truyền ra từng tiếng mùi khét.
Hóa Long Thất Biến – Cửu Mệnh Biến – Cửu Mệnh Yêu Long – Lôi Nguyên!
Hóa thân thể thành nguyên tố lôi điện, quỷ dị cắn nàng một cái liền bị lôi đ·iện g·iật cho nổ tung, tính công kích vô cùng cuồng bạo.
Lý Quân Thiên xoay người, kiếm khí khổng lồ ngưng tụ lại thành một thanh kiếm đâm ra ngoài, vô biên kiếm khí nén vào trong một thanh kiếm nhỏ bé đâm xuyên vào cơ thể sau đó giống như núi lửa bùng nổ.
Bên ngoài lôi điện oanh tạc, bên trong kiếm khí xoắn g·iết, chỉ trong phút chốc liền khiến cho quỷ dị tan thành nghìn mảnh.
Phốc!
Lý Thanh Thanh đột nhiên hiện ra từ một khoảng không đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vảy giáp trên người c·háy x·em đen kịt giống như bị nướng qua một lượt.
Cửu Mệnh Biến giúp cho Lý Thanh Thanh có khả năng khôi phục cực mạnh, vảy giáp bị đốt cháy lại giống như chỉ bị bôi lên một lớp than đen, long tức hơi đảo qua liền khôi phục không giấu vết, vảy giáp khôi phục thanh minh không có dấu vết tổn thương.
Mà trên người Lý Quân Thiên gần như cùng lúc bùng nổ ra vô biên kiếm khí, kiế khí trực tiếp thấu thể xuyên ra ngoài, cất cao vạn trượng đem cả một vùng không gian bao phủ vào bên trong.
Nhưng kiếm khí này bùng nổ chỉ trong tích tắc liền bị khống chế lại, tất cả sóng yên biển lặng không tạo thành bất cứ tổn thương gì. Lý Quân Thiên chỉ hơi nhíu mày một cái, cũng không tốn chút công sức nào, chỉ là trong lòng thẩm nhủ.
“Thú vị, bắn ngược công kích sao?”
...
p/s: Mỗi ngày tranh thủ gõ chữ nhưng đều muộn mới hoàn thành, buồn ngủ quá á ~~~