Chương 230: Toàn lực
Trên lưng gánh theo vòng xoáy đại đạo, đại đạo của Lý Quân Thiên đã b·ốc c·háy lên, ngân quang lóng lánh như cửu thiên tiên nữ hạ phàm. Tay nắm kiếm Quy Khư đen kịt như điểm chung kết của thế gian, một kiếm chém đến trực tiếp chặt đứt quy tắc, dư ba có thể vặn vẹo quy tắc hóa thành hắc lôi.
Mà Thiên Tử Kiếm, trực tiếp b·ị c·hém ra một vết ngấn.
Đế Binh, bị tổn lại.
Vạn cổ không phải chưa bao giờ xảy ra nhưng hiếm thấy đến có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hơn vạn năm trước chinh chiến cấm địa Đại Xích Thiên thậm chí đã từng đánh nát một thanh đế binh, dùng hai thanh đế binh mới có thể phong ấn được cấm địa này, không để cho Đại Xích Thiên tứ ngược xâm nhiễm đại lục.
Thiên Tử Kiếm chỉ là xuất hiện một vết ngấn, coi như có tổn thương nhưng không đáng kể lắm, còn lâu mới tính là tổn hại hay hư hao gì.
Trần Vệ tất nhiên không phải dạng người chỉ chờ b·ị đ·ánh, tất nhiên sẽ phản kích. Mà phản kích, đồng dạng không tầm thường.
Giương kiếm, chém ra. Thiên Tử Kiếm đánh ra một ánh hoàng kim hóa thành thần long giương nanh múa vuốt, ánh mắt đỏ rực nhào về Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên vung kiếm, một kiếm chém đôi thần long. Mà thần long chia ra hai nửa lại hóa thành hai sợi xích hoàng kim trói về phía Lý Quân Thiên. Hai sợi dây xích kiên cố bất diệt giống như không gì có thể phá hủy.
Lý Quân Thiên lại sử dụng tốc độ cực nhanh tựa như thuấn di, chớp mắt liền đến bên phải Trần Vệ, chém ra một kiếm, lực lượng đại đạo đã đậm đặc nặng nề đến một đòn đều có thể sánh với một lần thi triển Táng Đế Liên.
Một kiếm, chém xuyên qua mấy vạn sợi quy tắc, mở ra một lỗ hổng để hắn có thể xông vào. Lại một kiếm chém ra, cùng Thiên Tử Kiếm đụng vào cùng một chỗ, đại đạo đổ sụp xuống xỏ xuyên qua thiên địa, phân nửa Hỗn Không Hải còn một góc Tây Sa Châu của Thương Võ Đại Lục trực tiếp bị xoắn nát mất một mảnh.
Hai đầu lực lượng đại đạo chọc thủng thiên địa, Hỗng Không Hải bị chống ra một vùng chân không, không gian tịch mịch hư vô đến không còn bất cứ thứ gì tồn tại. Lực lượng không gian bị dạt ra bốn phía vào lúc này đang nhanh chóng co rút lại, vô biến áp lực đổ ập xuống tậm chí bóp nát đại đạo, quy tắc trực tiếp biến mất không còn gì cả, chỉ có sức nặng vô biên đè ép về phía trung tâm.
Mà Thiên Tử Kiếm b·ị đ·ánh chệch đi, Lý Quân Thiên trực tiếp xỏ xuyên kim tráo hộ thân, một kiếm đánh vào trên người Trần Vệ.
Ầm ầm!
Thanh thiên nổi kinh lôi, ba mươi sáu vực của Đại Việt Thần Triều trong chớp mắt nhiễm đỏ, hồng lôi xé trời giống như thiên địa này chém ra một v·ết t·hương khiến cho thiên địa này nhuốm máu.
Phốc!
Thân thể nổ tung thành một đoàn huyết vụ, Thiên Tử Kiếm hóa thành một con kim long cuốn lấy huyết vụ chớp mắt xé toạc chân không xông ra ngoài, đứng lên trên Hỗn Không Hải.
Kim long quay trở về hình dáng Thiên Tử Kiếm, huyết vụ một lần nữa ngưng tụ lại hình dáng của Trần Vệ, từ bên ngoài nhìn đến không có v·ết t·hương nào, nguyên vẹn lành lặn. Nhưng khí tức trên thân thì yếu đi một khoảng không nhỏ, thậm chí hào quang của Thiên Tử Quang cũng ảm đạm đi một chút.
Lý Quân Thiên đồng dạng thoát đi sức nén vô tận của hư vô trên Hỗn Không Hải, vọt lên trên cao ngang bằng với độ cao của Trần Vệ, khí tức trên thân đã thiêu đốt đến tận cùng, thất thải quang huy chói lọi tựa như mặt trời, Quy Khư càng giống như thâm uyên không gì có thể tránh thoát được.
Thiêu đốt, không còn bao lâu nữa, nhiều nhất chính là một đòn, hơn nữa một đòn này còn mạnh hơn bất cứ công kích nào mà Lý Quân Thiên từng thi triển ra. Sau khi đánh ra một đòn cuối cùng, toàn bộ lực lượng của Lý Quân Thiên đều sẽ rơi về đáy cốc, cho dù không c·hết nhưng sẽ không còn lực tái chiến, cùng lắm là có thể miễn cưỡng bỏ chạy giữ mạng.
Nhận thức rõ ràng tình cảnh của mình, sát ý trong mắt của Lý Quân Thiên gần như đã hóa thành thực chất truyền ra ngoài, hắn muốn dùng một đòn này đánh nát đối phương. Cho dù không thể g·iết c·hết cũng phải đem binh khí của đổi phương đánh nát, đánh đến đối phương không có lực tiến công, nếu không hắn rất có thể sẽ c·hết.
Không biết đã bao nhiêu năm, Lý Quân Thiên không cảm nhận được loại cảm giác sức mạnh rơi xuống đáy vực, chạm đến giới hạn cuối cùng mà bùng nổ ra lực lượng cực đại.
Thật sự là một loại cảm giác rất kỳ diệu làm người ta thoáng thấy thích thú.
Sát ý đậm đặc, sâu trong nội tâm lại có một loại cuồng nhiệt rục rịch khi có thể bùng nổ phát ra tất cả lực lượng. Lý Quân Thiên đề kiếm khẽ vẫy một cái, vòng xoáy đại đạo sau lưng trực tiếp vặn vẹo biến hình, chậm rãi phác họa ra hình dáng hoa sen nở rộ, mười hai cánh hoa sen mang theo vô biên cảnh vật, tựa như áp súc toàn bộ thế giới vào trong đóa hoa này.
Táng Đế Liên!
Hoa sen lớn vạn dặm treo trên không trung, chói lọi một góc bầu trời. Hỗn Không Hải cũng vì thế chiếu sáng rực, lộ ra óng ánh tựa như ngân hà vô số tinh quang.
Táng Đế Liên giống như một mảnh tiên giới, đại đạo vờn quanh, quy tắc mênh mông như biển phát ra khí tức khủng bố muốn đánh thủng thế giới.
Trần Vệ co quắp khóe miệng, khí tức của Táng Đế Liên lúc này cũng làm cho hắn hơi run rẩy, không phải không chống được nhưng chỉ có thể giữ mình không c·hết mà thôi, trọng thương là không thể tránh khỏi.
Kỳ thực thăm dò đến mức độ này, Trần Vệ đã cực kỳ công nhận người hạ giới này, trực tiếp Phong Vương cắt đất cho đối phương cũng không phải chuyện gì đáng nói. Thậm chí hắn có thể đại diện cho Thần Triều cung cấp một chút nhượng bộ, để Lý Quân Thiên chiếm một chút chỗ tốt.
Nhưng Lý Quân Thiên không để cho Trần Vệ lên tiếng, sát ý đã không thể chất chứa được, sau lưng gánh vác Táng Đế Liên mang đến cảm giác uy h·iếp tràn đầy, trực tiếp quát lạnh một tiếng.
“C·hết!”
Quy Khư trực tiếp rời tay phóng ra ngoài, hình dáng chậm rãi cải biến trùng lặp cùng với Táng Đế Liên, gánh vác vô thượng lực lượng đánh về phía Trần Vệ.
Trần Vệ suýt nữa thì quát ra một tiếng nói tục, Thiên Tử Kiếm hóa thành thần long xông ra ngoài, mấy vạn sợi lực lượng quy tắc từ Pháp Luật Thần Thư đồng loạt đan dệt hóa thành thân thể của thần long, hai màu huyền hoàng đan xen mang theo lực lượng bàng bàng xông lên, giống như một dòng l·ũ q·uét ngang hết thảy không gì cản nổi.
Ầm ầm!
Thiên địa biến sắc, thanh thiên đã hóa thành hồng thiên, đầy trời rơi xuống mưa máu, bị thường tràn ngập. Quy tắc vỡ nát, đại đạo băng diệt, thiên địa trực tiếp bị đục xuyên một lỗ thủng, một nửa Tây Sa Châu bị dư ba bốc hơi, sa mạc trực tiếp dấy lên bão cát hủy diệt đi về phía đông.
Mà Đại Việt Thần Triều cũng trực tiếp bị tạc nát một miếng nhỏ, khoét sâu trăm vạn dặm xoắn nát không gian thành bụi trần, lực lượng không gian đánh thành sơ xác tiêu điều, trực tiếp giống như phù sa chảy vào Hỗn Không Hải, hóa thành một phần lực lượng mở rộng Hỗn Không Hải.
Huyền hoàng cự long trực tiếp b·ị đ·ánh xuyên, Thiên Tử Kiếm vào giờ khắc này bị Lý Quân Thiên đánh thủng ra một cái lỗ lớn, dư uy quét qua đem Trần Vệ đánh thành bọt máu, bọt máu trực tiếp bị hắn lôi vặn vẹo về hướng tịch diệt.
Nhưng từ trong Thần Triều giống như có một cỗ lực lượng khổng lồ giáng lâm, đối tượng gia trì không phải Trần Vệ mà là bộ quan phục trên người của hắn, mặc dù quan phục đã bị xoắn nát nhưng đồ án thần long lại từ hư ảo hóa thành thực chất, một lần nữa lôi cuốn lên bọt máu của Trần Vệ cuốn về phía không trung.
Lại hợp cùng với Thiên Tử Kiếm bộc phát ra vô tận kim quang sau đó hóa thành một vệt sáng bắn về phía kinh đô.
Có thể nói là bỏ trốn mất dạng.
Lý Quân Thiên lạnh lùng nắm kiếm, quang hoa trên người cuồn cuộn không dứt, tiên khí bồng bềnh dọc theo tóc trắng giống như thác đổ nối liền trời đất. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn kim quang biến mất ở cuối chân trời cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tiên Tịch Đạo Cấm mang đến quang hoa vào lúc này đột ngột biến mất, mái tóc bồng bềnh nặng trĩu kéo sập thân thể, kiếm Quy Khư trực tiếp từ hữu hình tiến vào trạng thái vô hình quay về trong khí hải. Khí tức của Lý Quân Thiên rơi xuống đáy cốc, giống như ngọn nến bị thổi tắt, lạnh lẽo tịch mịch.
Từ trên trời cao, hắn trực tiếp rơi thẳng xuống, hai mắt trĩu nặng chậm rãi khép lại, ý thức cũng mơ hồ muốn tán loạn.
Thậm chí toàn bộ thân thể giống như gốm sứ tràn đầy vết nứt muốn tan ra, hòa vào trong thiên địa.
Trong lúc ý thức mơ hồ, cơ thể chuẩn bị hòa tan vào trong thiên địa, Lý Quân Thiên nghe được âm thanh nhỏ nhẹ văng vẳng bên tai.
“Tỷ tỷ...”
...
p/s: Cầu đề cử!!!