Chương 229: Thiên Mệnh Đại Đế
Đại Việt Thần Triều bao la vô ngần, ngự trị toàn bộ Thế Giới Cửu Châu, truyền thừa hơn năm vạn năm. Kể từ khi Tiên Hoàng Đế thống nhất toàn bộ đại lục, dẹp yên mười hai châu liền lập nên Đại Việt Thần Triều, cho đến hiện tại Thần Triều vẫn sừng sững không ngã.
Hơn năm vạn năm, vô số nhân tài xuất thế tỏa hết tài năng cuối cùng lấy được chiến thắng cuối cùng, trấn áp toàn bộ thời đại mới có thể đăng lâm đế vị, trở thành Đế Vương chấp chưởng Thần Triều.
Nhưng mỗi một thời đại tranh đấu quá thảm liệt, đánh đến mức ba châu vỡ nát, cuối cùng thần triều chỉ còn lại chín châu, thế giới cũng chỉ còn lại chín châu, thần triều cũng chỉ quản hạt còn lại chín châu.
Nên mới gọi là Thế Giới Cửu Châu.
Cũng từ hơn ba vạn năm trước, thế giới bị định danh lại thành Thế Giới Cửu Châu giống như đã xảy ra biến chuyển nào đó. Ngai vị Đế Vương không còn là sự tranh đoạt từ vô số thiên kiêu nữa mà trực tiếp giáng lâm sức mạnh từ khi sinh ra đến khi trưởng thành.
Không sai, chính là bẩm sinh được trời lựa chọn, sức mạnh sẽ chậm rãi trưởng thành cho đến khi đủ để trấn áp thế gian liền kế thừa đế vị. Từ đó, mỗi người đăng lâm đế vị đều là người được trời tuyển chọn.
Thiên Mệnh Đại Đế.
Cũng gọi là Thiên Tử.
Loại truyền thừa này có rất nhiều tai hại, không có tranh phong, thua ngay từ vạch xuất phát sẽ khiến cho rất nhiều người không cam lòng. Truyền thừa của Thần Triều cũng sẽ không được ổn định như trước, mỗi đời Thiên Mệnh Đại Đế đều cần có thời gian trưởng thành, nhanh thì hai mươi năm, chậm thì sáu bảy mươi năm thậm chí trăm năm.
Mà trong thời gian không có Đế Vương trị vì, Thần Triều muốn ổn định cần có người duy trì đại cục. Cho nên mỗi đời Đế Vương trước khi giải tán sức mạnh thiên mệnh trở về thiên địa đều sẽ bồi dưỡng đời mới triều thần.
Thái Sư, Thái Úy, Thái Phó ba chức vị quan trọng này cứ như vậy ra đời. Thái Sư chấp chưởng Thiên Tử Kiếm, đại diện cho quyền uy triều đình, đứng đầu quan văn của triều đình.
Thái Uy đứng đầu quan võ, chấp chưởng Thiên Tử Ấn điều động quân binh, quyền uy đồng dạng ngập trời.
Mà Thái Phó chấp chưởng ám vệ, tìm kiếm Thiên Mệnh Đại Đế, bảo vệ cùng bồi dưỡng Thiên Mệnh Đại Đế cho đến cuối cùng để hắn có đủ năng lực đăng lâm Đế Vị.
Đối với các gia tộc cùng thiên tài, Thiên Mệnh Đại Đế tồn tại là một loại không cân bằng, bất cứ ai thua từ vạch xuất phát, dù cố gắng thế nào cũng không đạt đến được mục tiêu mà kẻ khác sinh ra đã có thì bất cứ ai cũng cảm thấy được không cân bằng cùng không cam lòng.
Thái Phó tồn tại chính là để hộ đạo cho Thiên Mệnh Đại Đế trưởng thành, nếu không thì khoảng cách đế vị được kế thừa không đơn giản chỉ là mấy trăm năm thôi đâu, thậm chí có thể kéo dài lên đến mấy trăm thậm chí cả nghìn năm khiến cho toàn bộ Thần Triều sụp đổ.
Ba vạn năm phát triển, không đánh đến thiên băng địa liệt, Thế Giới Cửu Châu phát triển không tệ. Diện tích mở rộng hơn mấy chục lần, không còn đơn giản chỉ có chín châu mà đã lên đến ba mươi sáu châu, năm đại cấm địa, mười tám lãnh địa Vương Tước.
Khoảng cách Thiên Mệnh Đại Đế di thế, trả lại sức mạnh thiên mệnh về với thiên địa đã qua ba mươi năm, thiên mệnh mới còn chưa xuất hiện, toàn bộ Thần Triều đứng ở trong tình cảnh nguy cơ hỗn loạn, mỗi nơi đều rục rịch không yên.
Nhưng nhờ có Thái Sư đương triều, toàn bộ Thần Triều đều ổn định xuống, các nơi rục rịch lại không dám động, giống như trong lòng bất mãn giận mà không dám nói gì.
Người người đều biết, kẻ nào cũng phải công nhân, Trần Vệ là thiên cổ đệ nhất Thái Sư, sức chấn nh·iếp của hắn thắng qua được thiên quân vạn mã, cho nên THần Triều dù lung lay lại vẫn vững vàng, không thể đổ được.
Chấp chưởng Đế Binh Thiên Tử Kiếm, cũng là Thái Sư duy nhất trong hơn ba vạn năm nay có thể phát huy ra trọn vẹn uy lực của thanh Đế Binh này.
Không ít người tiếc nuối, nếu như không tồn tại cái gọi là “Thiên Mệnh Đại Đế” Trần Vệ có đầy đủ tài năng, trí tuệ, phẩm đức, sức mạnh để kế thừa Đế Vị. Cho nên chấp chưởng Thiên Tử Kiếm, Trần Vệ có thể tính được vô địch thiên hạ, người mạnh nhất phía dưới đại đế.
Tiên Hoàng Kiếm không phải gánh chịu lấy lực lượng đại đạo, nó đại diện cho bản thân đại đạo, căn nguyên của nó bắt nguồn từ thiên địa, vận dụng sức mạnh của thiên địa. Nhưng nguồn cội của khả năng vận dụng sức mạnh thiên địa này không phải thuộc vào tinh thần của người nào, mà là đến từ tinh thần của vạn dân.
Nhân định thắng thiên, vạn dân tin tưởng Thiên Tử là người được trời lựa chọn, có thiều khiêu động thiên địa.
Cho nên sử dụng Thiên Tử Kiếm không tiêu hao tinh thần của bản thân, chỉ là muốn sử dụng Thiên Tử Kiếm cần phải được bản thân kiếm công nhận, mà muốn được thanh kiếm này công nhận lại cần được vạn dân công nhận.
Tài, sức, trí, đức, vạn dân phải công nhận rằng hắn xứng đáng mới có thể chấp chưởng Thiên Tử Kiếm lâu dài. Mà Trần Vệ có thể đem Thiên Tử Kiếm mang theo bên mình giống như bội kiếm của chính bản thân, đủ thấy người này có dân tâm cao v·út.
Không người có thể tranh phong.
Mà hiện tại, thiên cổ đệ nhất Thái Sư đang bị Lý Quân Thiên đè lên đánh.
Không sai, là đè lên đánh.
Mặc dù Thiên Tử Kiếm là một thanh đế binh mạnh mẽ, gánh chịu tín niệm của vạn dân khiêu động lực lượng thiên địa sánh ngang với đại đạo của Tiên Hoàng Đế. Nhưng cuối cùng Trần Vệ không phải Tiên Hoàng Đế, mượn lực lượng của một thanh đế binh muốn chống lại cao thủ chứng đạo chân chính cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.
Lý Quân Thiên từ bỏ bùng nổ lực lượng đại đạo, không cho đại đạo hiện ra ngoài mà tận lực ép đến nội liễm, lực lượng chỉ bùng nổ trong một tích tắc đánh ra ngoài tránh cho thiên địa hạn chế.
Vô biên vĩ lực giáng xuống lại bùng nổ chỉ trong tích tắc liền đánh cho Trần Vệ không có lực hoàn thủ. Nhưng lực lượng của Lý Quân Thiên không ngừng tiêu hao, tuy rằng đại đạo của hắn mênh mông như biển, gần như vô cùng nhưng vẫn có hạn mức nhất định.
Mà Trần Vệ mới thật sự không tiêu hao chút nào. Lực lượng đến từ Thiên Tử Kiếm khiêu động thiên địa, nội tại khiêu động Thiên Tử Kiếm đến từ dân tâm, đến từ vô số tinh thần của dân chúng thần triều. Trần Vệ chỉ là người vung kiếm mà thôi, tiêu hao vô cùng nhỏ so với lực lượng mà hắn phát ra để chống chọi Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên t·ấn c·ông trong lúc nhất thời giống như chiếm thượng phong lại không thể làm Trần Vệ trọng thương, chiến cuộc chỉ có thể tiến về phía kéo dài. Nhưng kéo dài, Lý Quân Thiên tiêu hao cực lớn, lại mang thương thế rất nặng ở trên người.
Cho nên không thể kéo dài cuộc chiến này.
Lý Quân Thiên không thể đánh trận chiến kéo dài, lần đầu tiên kể từ khi trở thành Kiếm Ma, Lý Quân Thiên sử dụng bí pháp cấm thuật.
Thiên Môn Đạo Thất Tiên Thức – Tiên Lộ Thức – Tiên Tịch Đạo Cấm!
Tiên Lộ Thức chỉ là một trong bảy đại chiêu mà Lý Quân Thiên sáng tạo ra cho người của Thiên Môn Đạo sử dụng, tụ tập toàn bộ lực lượng của bản thân vào một đòn rồi phát ra, xông phá toàn bộ hạn chế về phía cảnh giới, phát ra lực lượng mạnh nhất đánh cược một chiêu.
Nhưng dựa vào mỗi người lĩnh ngộ mà chiêu thức sẽ khác biệt, không phải một hình dáng cố định nào. Có người sẽ phát ra một quyền, có người sẽ chém ra một kiếm, có người sẽ đâm ra một kích...
Mà lấy cảnh giới của Lý Quân Thiên, vận dụng Tiên Lộ Thức hiển nhiên đã dính dáng đến lực lượng của đạo, bản thân hóa đạo mà thiêu đốt bùng nổ.
Một mồi l·ửa b·ùng l·ên chói sáng nóng rực như trời mùa hè, rực rỡ như hoa lửa trong đêm.
Đại đạo trước tịch, thân thể như diệt, toàn lực xuất kích không giữ lại chút nào lại có thể khiến người lôi kéo cả thiên địa làm đại giới để mình thăng hoa đến cực hạn.
Lý Quân Thiên toát ra thất thải tường huy, giống như tiên nữ từ cửu thiên lâm thế, thần thánh không thể nhìn thẳng. Lực lượng đại đạo giống như vòng xoáy nở rộ giữa thiên địa, lóng lánh như ngân hà đổ xuống, sáng rực như mặt trời giữa đêm.
Kiếm Quy Khư đồng dạng thoát khỏi vô hình, lộ ra đen kịt như thâm uyên, không gì có thể thoát khỏi. Vạn vật giống như đi đến nơi này đã là cuối cùng, là kết thúc, chung yên đến quy khư.
Thế gian vạn đạo cuối cùng chung kết trở về quy khư, hủy diệt trở về nguyên sơ, hỗn độn thành một mối.
Thần Thông – Tịnh Độ Hoa Thiên!
Không phải thuần túy hủy diệt tất cả giống như Táng Đế Liên, Tịnh Độ Hoa Thiên có tác dụng cực lớn về mặt vặn vẹo quy tắc, đem quy tắc phân giải thành cánh hoa trút xuống như tuyết rơi.
Đối phó với Trần Vệ, năng lực vặn vẹo quy tắc kia tạo nên tác dụng to lớn hơn bình thường rất nhiều. Cuốn sách trong tay hắn giống như tạo nên từ vô số quy tắc, vô số trật tự thần liên đan dệt thành cuốn sách kia. Mà những sợi xiềng xích mà Trần Vệ sử dụng bắt nguồn từ chính cuốn sách kia, cho nên Lý Quân Thiên cảm thấy chán ghét ngay từ khi vừa mới nhìn thấy.
Chính quy tắc từ cuốn sách kia gò bó Lý Quân Thiên, bất kể là vô tình hay hữu ý đều là sự trói buộc đi kèm với địch ý của đối phương.
Kiếm Quy Khư giống như một nhành hoa cắm vào trên cuốn sách, vô biên quy tắc tựa như rễ cây trải rộng thế gian, cắm sâu vào trong đất tham lam mở rộng lực ảnh hưởng để hấp thụ dinh dưỡng.
Lực lượng quy tắc trên cuốn sách hóa thành dinh dưỡng bị rễ cây bám lên, tham lam hút lấy lực lượng của chúng. Tuy rằng không thể hút cho mình dùng, nhưng theo bông hoa nở rộ liền khiến cho tất cả quy tắc lâm vào trong một sự vướng víu với nhau, dòng dịch chuyển của lực lượng trực tiếp vặn vẹo đem quy tắc vặn xoắn hóa thành hắc lôi.
Trần Vệ kinh ngạc nhìn “Pháp Luật Thần Thư” ở trong tay mình, quyển sách thật sự đang nở hoa, một bông hoa đỏ rực chói lọi, mấy nghìn cánh hoa dập dờn như biển hoa nổi sóng.
Nhưng kinh ngạc về phần kinh ngạc, phản ứng của Trần Vệ cũng không chậm.
“Lòe loẹt!”
Trần Vệ hừ lạnh một tiếng, Pháp Luật Thần Thư đột nhiên giống như một mảnh vải bị tháo rỡ ra, hóa thành vô số sợi dây xích sắt từ nhỏ bé đến khổng lồ, quấn chặt lấy bông hoa đang từ từ nở rộ kia.
Phanh!!!
Không gian vạn dặm đột ngột đổ nát, không gian hóa thành dòng hỗn loạn điên cuồng tàn phá bốn phía, cảnh vật trong chớp mắt hòa thành mạt vụn giống như cái sỏi, giống như bụi trần, tan nát nhỏ li ti.
Dòng hỗn loạn này giống hệt như năng lượng tồn tại ở Hỗn Không Hải, hiển nhiên chính là lực lượng xoắn nát đến tận cùng. Nhưng bên trong không gian hỗn loạn này, quan phục của Trần Vệ lóe lên một luồng kim sắc, đồ án chân long trên người giống như sống lại, hóa thành kim tráo phòng ngự quanh thân của hắn.
Mà Pháp Luật Thần Thư lúc này đã hoàn toàn giải thể, hàng vạn sợi quy tắc lớn nhỏ khác biệt, chi nhánh khác nhau lúc này bị bẻ gãy không ít. Những phần bị bẻ gãy xoắn nát kia hóa thành hắc lôi quấn ở trên cánh hoa rơi xuống, muốn một lần nữa sinh ra lực lượng hủy diệt bất cứ vật gì mà cánh hoa chạm vào.
Trong lúc nhất thời, một mảnh hỗn độn liền có vô biên cánh hoa trút xuống, nếu như không phải mỗi một cánh hoa chạm vào trên kim tráo của Trần Vệ liền vặn vẹo ra một vòng gợn sóng thì cảnh tượng này sẽ vô cùng thơ mộng.
Lý Quân Thiên không bị những cánh hoa này ảnh hưởng, hàng vạn sợi quy tắc treo giữa không trung không ngừng đập nát cánh hoa, một phần lại giống như rắn độc t·ấn c·ông về phía Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên một kiếm trực tiếp chém nát một sợi quy tắc, chớp mắt đã đến trước hộ thể kim tráo của Trần Vệ, một kiếm đâm ra ngoài, lực lượng đại đạo tịch diệt hóa thành một mũi thương đen kịt xuyên đến.
Trần Vệ cảm thấy tóc gáy dựng ngược cả lên, vụ bạo tạc vừa rồi đã khiến cho dây cột tóc của hắn bị cắt đứt, tóc dài lúc này đang tung bay trong gió, tóc dựng ngược lên vô cùng dễ thấy. Trần Vệ vội vàng né tránh, Thiên Tử Kiếm giơ lên đón lấy một đòn này.
Bang lang!
Thiên Tử Kiếm cùng Trần Vệ bay ngược về sau. Hắc lôi quanh quẩn trên lưỡi kiếm hoàng kim chậm rãi rút đi, cuối cùng lộ ra một vết cắt nông kéo dài hết chiều ngang của thanh kiếm.
Chỉ một đòn, Đế Binh Thiên Tử Kiếm vậy mà lưu lại dấu vết tổn hại.
...
p/s: Cầu đề cử!!!