Chương 231: A Cửu
“Tỷ tỷ!”
Một tiểu cô nương không biết từ đâu chạy đến, tiểu cô nương bộ dáng chỉ có tám chín tuổi, tóc buộc hai bên cuốn lên giống như hai chiếc sừng nhỏ vô cùng đáng yêu.
Tiểu cô nương trực tiếp đằng không bay lên giữa không trung, hai tay vươn ra đón lấy Lý Quân Thiên đang rơi xuống mặt đất. Trên thân của tiểu cô nương toát ra một luồng hào quang màu xanh lá, sinh cơ bừng bừng giống như sắc xuân để cho vạn vật khôi phục.
Hào quang màu xanh lá này trực tiếp thoát ly thân thể của nàng, bắn vào trong cơ thể Lý Quân Thiên sau đó biến mất không thấy gì nữa. Mà hào quang trên người của tiểu cô nương lập tức ảm đạm đi giống như ngọn nến chuẩn bị dập tắt.
Nhưng sắc mặt của tiểu cô nương cũng không hề khó chịu, trong mắt ẩn chứa nghi hoặc cùng lo lắng pha trộn nhưng cũng không ngăn cản hành động của nàng. Tiểu cô nương ôm lấy Lý Quân Thiên chậm rãi hạ xuống mặt đất.
Lý Quân Thiên chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cực kỳ ấm áp bao khỏa khắp thân thể của mình, lực lượng đại đạo bị đốt đến khô cạn tịch diệt vào lúc này thoáng được tưới một xíu nước, để đại địa khô căn thoáng mềm mại ra một chút, không đến mức vỡ nát như trước.
Mà cơ thể cũng được trải vuốt nhẹ nhàng, không đến mức rách nát chia năm xẻ bảy. Thân thể được chữa trị một chút, Lý Quân Thiên cũng chậm rãi chống lại sự tan rã của ý thức, dần dần tập trung tỉnh lại.
“Tỷ tỷ ngươi tỉnh rồi!”
Tiểu cô nương vẫn đỡ lấy Lý Quân Thiên ở trong lòng của mình, mặc dù Lý Quân Thiên nằm ở trên mặt đất, chỉ có phần đầu là gối vào trên đùi nàng, hai tay của nàng còn đang ôm lấy Lý Quân Thiên.
Thấy Lý Quân Thiên tỉnh lại, nàng mừng rỡ kêu gọi lên. Lý Quân Thiên nhíu nhíu mày đánh giá khuôn mặt khả ái trước mắt. Theo một chút hô hấp bình ổn, Lý Quân Thiên chậm rãi thích ứng v·ết t·hương của chính mình, cuối cùng lấy lại năng lực hoạt động cho bản thân.
Khó khăn dùng cánh tay chống đỡ thân thể ngồi thẳng dậy, Lý Quân Thiên cảm tạ tiểu cô nương, lại hỏi.
“Tiểu muội muội, ngươi là ai? Tại sao lại đến nơi này?”
Tiểu cô nương cười tươi như hoa, thanh thuần đáng yêu nói.
“Ta là Lý Thiên Hinh, tỷ tỷ có thể gọi ta A Cửu”.
Đỡ Lý Quân Thiên ngồi dậy, A Cửu mới tiếp tục nói.
“Ta thấy tên kia gấp rút đi đến nơi này cho nên chạy tới xem một chút. Tỷ tỷ thật lợi hại, vậy mà có thể đánh chạy Thái Sư”.
Lý Quân Thiên híp híp mắt nhìn tiểu cô nương một cái, kỳ quái hỏi.
“Ngươi biết tên Thái Sư kia?”
Tiểu cô nương cười hì hì nói, chắc nịch nói.
“Biết á! Đấy là người xấu!”
Lý Quân Thiên: ?
Nghe có hơi kỳ quái, mặc dù người bình thường đối với quan chức triều đình thường không có hảo cảm nhưng cũng không đến mức lập tức nhận định là người xấu chứ. Chưa kể để Thái Sư là một chức vụ vô cùng cao, Lý Quân Thiên không biết bí mật về Thiên Tử Kiếm nhưng người có thanh danh không tốt thì khó mà ngồi lên được chức vị này được.
Người như thế mà tiểu cô nương vừa nhắc đến liền nhận định chắc chắn là người xấu? Sao có thể không kỳ quái được.
Lý Quân Thiên mệt mỏi không có trợn trắng mắt liếc tiểu cô nương này, hắn nhắm mắt điều tức khôi phục bản thân.
Nói thật tự thiêu đốt đại đạo đến tịch diệt, kém chút đốt hết toàn bộ đại đạo của bản thân đến vẫn lạc, hiện tại Lý Quân Thiên muốn khôi phục khó như lên trời. Thậm chí nếu không phải luồng sáng màu xanh lá cây kia tưới nhuần khôi phục một chút thì rất có thể bản thân Lý Quân Thiên đã hóa thành hư vô, mất đi ý thức hòa vào đại đạo chờ đợi đại đạo khôi phục kích thích ý thức mới có thể tỉnh lại, một lần nữa ngưng tụ ra thân thể.
Nói đơn giản chính là trạng thái c·hết giả, không tồn tại trên đời.
Tình huống lúc này tốt hơn dự tính quá nhiều, ít nhất thì Lý Quân Thiên có thể chủ động vận chuyển lực lượng đi khôi phục. Điên cuồng thu nạp linh khí trong thiên địa lại không ngưng tụ thành cương khí mà hóa thành thể năng tràn vào trong thần tàng, lại thông qua thần tàng biến đổi hóa thành thể năng mộc hành.
Thần Sinh Kiếm điều động, thể năng cấp tốc khôi phục cơ thể, chậm rãi đem lực lượng thân thể khôi phục chừng ba thành thời kỳ đỉnh phong. Có thể chạy nhảy thoải mái, phát huy ra một chút lực lượng chứ không đến mức không có sức lực nào như trước.
Khôi phục đến ba thành, khả năng khôi chữa trị của thể năng hành mộc liền hạ xuống, Lý Quân Thiên không tiếp tục đi chữa thương nữa mà tham lam hấp thụ linh khí trong trời đất cô đọng cương khí, ôn dưỡng khí hải của mình.
Lực lượng đại đạo vào lúc này đã yết ớt thành ngọn nến bị dập tắt đang bốc lên khói trắng, đã không phải lung lay sắp tắt mà trực tiếp dập tắt chỉ còn một xíu nhiệt độ cùng khói trắng.
Không thể vận dụng đại đạo, chỉ có thể sử dụng cương khí đến duy trì chiến lực của mình, cương khí đã hòa cùng lực lượng pháp tắc vận dụng đến sức mạnh tương đương với Đạo Thiên Cảnh cho nên cũng không hề yếu chút nào.
Miễn cưỡng có sức tự vệ, không đến mức bị người nhân lúc gây khó khăn.
Nửa ngày trôi qua, A Cửu vẫn ngồi tại chỗ giống như đang canh chừng bảo vệ Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên cảm thấy không sai biệt lắm liền thu công đứng dậy.
Cả hai lúc này đang đứng ở trên vùng đất nào đó của Đại Việt Thần Triều thuộc vào Thế Giới Cửu Châu. Trước mặt là Hỗn Không Hải, nơi này coi như bờ biển nhưn bởi vì Lý Quân Thiên chém xuyên qua cho nên đại lục nối liền với biển, không hề có bờ cát hay bãi đá.
Mà ở bờ biển phía đối diện mới là Tây Sa Châu của Thương Võ Đại Lục.
Kỳ thực một châu của Thế Giới Cửu Châu cực kỳ to lớn, có thể so với toàn bộ Thương Võ Đại Lục cùng Thiên Linh Đại Lục hợp lại, cho nên hai thế giới trôi dại đến nơi này bất quá sẽ trở thành một châu mới của Đại Việt Thần Triều mà thôi, cơ bản không tạo nên tác động quá llowns.
Lý Quân Thiên dự định trở về một phen, mặc dù không rõ ràng nguyên nhân gì mà lực lượng đại đạo của mình bị đè nén kém chút giải thể nhưng cũng có một chút suy đoán, lại trở về kiểm chứng một phen có lẽ sẽ tìm ra nguyên nhân cụ thể.
Đồng thời bởi vì Lý Quân Thiên chứng đạo vào thiên địa, trở về Thương Võ Đại Lục sẽ trợ giúp hắn khôi phục đại đạo tốt hơn. Mặc dù phải dùng thời gian dài dằng dặc đến chữa lành trị, nhưng chí ít sẽ nhanh hơn khi ở bên ngoài thế này.
Chứng đạo xong cũng không phải tự tạo gò bó cho mình, dù Thương Võ Đại Lục bị hủy diệt thì Lý Quân Thiên cũng sẽ không b·ị t·hương tổn, nhưng Lý Quân Thiên có thể mượn dùng lực lượng đại đạo ở Thương Võ Đại Lục đến phục sinh cùng khôi phục chính mình.
Cho nên đầy là phúc lợi chứ không phải hạn chế.
Lý Quân Thiên thiêu đốt gần hết đại đạo nhưng vẫn còn một phần đại đạo ở Thương Võ Đại Lục, cho nên Lý Quân Thiên sẽ chỉ lâm vào trạng thái c·hết giả chứ không hoàn toàn t·ử v·ong.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như có đổi thủ vận dụng lực lượng đại đạo đi công phá đại đạo của Lý Quân Thiên, đem đại đạo của Lý Quân Thiên đánh nát cùng hủy diệt vậy thì sẽ không có chuyện phục sinh mà là hoàn toàn t·ử v·ong.
“Tiểu muội muội, ta chuẩn bị trở về. Ngươi thì sao?”
A Cửu chu chu mỏ nói.
“Tỷ tỷ có thể gọi ta là A Cửu. Ta không có nhà để về, ta có thể đi cùng tỷ tỷ không?”
“Tại sao?”
Lý Quân Thiên không khỏi đánh giá kỹ càng cô bé đáng yêu này, không hiểu thấu hắn lại thấy tướng mạo của tiểu cô nương có một chút quen thuộc. Càng để Lý Quân Thiên chú ý hơn là tại sao tiểu cô nương này lại tỏ ra thân cận với mình như vậy, thiện ý dào dạt không hề che giấu chút nào.
A Cửu cười hì hì chạy đến nắm tay của Lý Quân Thiên nói.
“Tỷ tỷ là người tốt, ta muốn đi theo tỷ tỷ”.
...
p/s: Cầu đề cử!!!