Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 228: Đế binh




Chương 228: Đế binh

Không nghĩ đến trôi dạt vô định trong Hỗn Không Hải cuối cùng lại đi đến Đại Việt Thần Triều, Lý Quân Thiên đúng là bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Nhưng việc bất ngờ này cũng không thể phủ định được địch ý cùng sự chán ghết của Lý Quân Thiên, hắn hỏi Trần Vệ.

“Cho nên có vấn đề gì?”

Trần Vệ nhướng mày, giống như quyền uy của mình bị mạo phạm mà trở nên tức giận. Nhưng người này có vẻ như rất có kiên nhẫn, giải thích rõ ràng.

“Hạ giới phi thăng tới hình thành địa vực nơi này, tự động được coi như nhập vào lãnh thổ của Thần Triều. Ngươi là thủ lĩnh của nơi này, có tư cách được Phong Vương, vào kinh triều thánh”.

Lý Quân Thiên kém chút giận mà cười lên, bị người tri phối, bị người ban ân, cảm giác người cao cao tại thượng nhìn xuống mình thật sự là đáng ghét. Nhất là đối phương lại gò bó chính mình.

Lý Quân Thiên nghiến răng, ngữ khí cực nặng nói.

“A? Phong Vương, triều thánh? Các ngươi là thứ gì vậy”.

“Ngươi...vô tri ngu muội!”

Trần Vệ hừ lạnh, hắn đến đây là muốn thu phục đối phương vào trong thần triều, nhưng đối phương hiển nhiên không ngoan ngoãn nghe lời, cho nên tiên lễ đã qua, hiện tại chính là hậu binh.

Tất nhiên không có đại quân áp cảnh, q·uân đ·ội hiện tại đã điều động nhưng còn chưa thể tiếp cận vùng đất mới này được, ít nhất cũng phải sau mấy ngày mới được.

Có điều q·uân đ·ội không đến, hắn đến là đủ rồi.

Thái Sư không phải ai cũng có thể đảm nhiệm, càng đừng nói trong thời cuộc hiện tại của Thần Triều, không có thực lực hàng đầu thì còn lâu mới ngồi ở chức vị Thái Sư hơn ba mươi năm được.

Nói không ngoa, nếu như không có Thái Sư hắn thì Thần Triều đã đứng ở trong tình trạng nguy nan chứ không ổn định như thế này. Có thể nói rằng, Trần Vệ lấy sức một mình chống đỡ lấy cả Thần Triều.



Cho nên một mình hắn có thể sánh được thiên quân vạn mã.

Trần Vệ lạnh lùng nói.

“Cho nên, ngươi không phục?”

Lý Quân Thiên cũng lười nhác nghe mấy lời vớ vẩn, trực tiếp vung tay đánh ra Táng Đế Liên, mục tiêu lại không phải Trần Vệ mà là cuốn sách trong tay hắn.

Táng Đế Liên giống như mặt trời nhỏ phát ra đủ loại màu sắc bay đến, mặc dù lực lượng đại đạo đã bị áp chế yếu đi cả nghìn lần nhưng uy lực của chiêu thức này đồng dạng có thể bóp méo không gian, kéo ra từng vết nứt nhỏ bé đen kịt tạo thành lực lượng không gian hỗn loạn.

“To gan!”

Quát lớn một tiếng, kiếm bên hông liền rời khỏi vỏ, chém về phía Táng Đế Liên. Kiếm không có phong mang chém ra lại mang theo vô tận xiềng xích bó buộc lại đóa hoa sen.

Leng keng! Leng keng!!!

Tiếng dây xích rung động từ trong thiên địa rủ xuống, bó buộc vào giữa không trung, mỗi một đầu xích sắt lại phân chia ra hai màu, từ mặt đất mọc lên lên là màu đen, lạnh lẽo vô tình.

Từ bầu trời vắt xuống là màng vàng rực giống như làm từ hoàng kim, huy hoàng trọng trọng giống như thiên uy.

Táng Đế Liên không ngừng rung động, thất thải quang huy điên cuồng phát ra ánh sáng, lực lượng đại đạo phun trào giống như muốn nổ tung. Mà xiềng xích đồng dạng phát ra quang huy, lực lượng khổng lồ đè ép xuống giống như muốn trấn áp toàn bộ lực lượng đang bùng nổ ra từ Táng Đế Liên.

“Dĩ hạ phạm thượng! Công kích quan viên! Xâm nhập trái phép! Kháng chỉ! Coi thường Thần Triều! Tội đáng muôn c·hết!”

Leng keng!!!

Xiềng xích chậm rãi hóa thành màu đỏ rực giống như bị đốt cháy đến biến sắc, nóng đỏ hẳn lên, chậm rãi bóp nát Táng Đế Liên. Dây xích căng như dây đàn, lôi kéo muốn xé nát cả thiên địa.



Không, không phải xé nát mà giống như muốn đóng băng, đông cứng lại, hóa thành một khối cứng rắn như sắt thép.

Phanh!

Một sợi dây đứt giống như không chịu được sức căng này trực tiếp bị kéo đến đứt đoạn vang ra một t·iếng n·ổ lan truyền khắp không trung. Cùng một đường thẳng với sợi dây xích bị cắt đứt kia, gò má của Trần Vệ nứt ra một cái rãnh máu.

Máu tươi chậm rãi thấm ra, chảy ướt gò má của hắn.

Từ trong v·ết t·hương có một luồng kim quang chiếu ra, phủ lên trên máu tươi từ trong v·ết t·hương, chớp mắt liền đem máu tươi lau khô, v·ết t·hương cũng cấp tốc liền lại không còn dấu vết.

“Cái gì?”

Trần Về chậm rãi xoay người, ánh mắt thâm thúy càn quét một lượt cảnh vật xung quanh, giống như đang tìm kiếm cái gì. Vừa rồi hắn cảm nhận được nguy cơ trí mạng cho nên vận dụng lực lượng phòng thủ cùng với tránh đi.

Không nghĩ đến, vẫn để lại một v·ết t·hương trên người. Mà không đơn giản chỉ là v·ết t·hương ngoài da, trên thể xác nhìn có thể toàn vẹn không thấy v·ết t·hương. Nhưng trên lực lượng căn bản của mình lại bị tổn thương đến không nhẹ.

Ở trên người Trần Vệ tồn tại một loại lực lượng tương tự với lực lượng của đại đạo nhưng rất kỳ lạ, lực lượng pháp tắc cực kỳ dày đặc nặng nề nhưng cỗ lực lượng kia lại chưa từng đánh vào thiên địa, ẩn ẩn giống như có xung đột hay là áp chế cả thiên địa.

Là cấp bậc cao thủ chưa chứng đạo lại không thua kém cao thủ đã hóa đạo, thậm chí không thua kém gì Thủy chứ không phải võ giả mới chứng đạo thông thường.

Cuối cùng, ánh mắt của Trần Vệ nhìn về phía Lý Quân Thiên, khóa chặt tay trái của Lý Quân Thiên, giống như đã nhìn ra đồ vật gì đó, hình ảnh của kiếm Quy Khư chậm rãi phác họa ra rõ ràng.

Thần tình nghiêm túc của Trần Vệ lúc này trở nên ngưng trọng hơn, lực chăm chú toàn lực đề thăng đến mức độ cao nhất, khóa chặt vào trên người Lý Quân Thiên.

Chậc!

Lý Quân Thiên hơi tiếc nuối, không thể dùng một kiếm này chém c·hết Trần Vệ, nhưng thông qua một đòn này đã thăm dò ra một chút sâu cạn của đối phương. Hiện tại hắn bị trọng thương, lực lượng không kịp thời kỳ đỉnh phong nhưng vẫn có lực đánh một trận.



Liều mạng, vẫn có cơ hội thắng.

Cho nên, đánh!

Táng Đế Liên đã bị bó buộc lại, lực lượng đang không ngừng tiêu hao mài mòn bớt đi. Lý Quân Thiên cũng mặc kệ, không còn tiếp tục cung cấp lực lượng đại đạo vào bên trong, tay trái siết chặt kiếm phóng người chém đến.

Lực lượng đại đạo hóa thành thác đổ, một kiếm như ngân hà từ trên trời đổ xuống đánh về phía Trần Vệ. Lực lượng đại đạo ở nơi này trực tiếp nở rộ quang hoa, ngân sắc lóng lánh chiếu rọi khắp thiên địa.

Một sợi xích sắt từ trên trời giăng xuống, giống như cự xà quấn quanh dòng thác ngân hà kia, đem dòng thác bó chặt đến nghiêm ngặt không thể hạ xuống được.

Trong chớp mắt này, Lý Quân Thiên đã g·iết đến trước mặt Trần Vệ, kiếm Quy Khư chém xuống, kiếm như vô hình lúc này lại toát ra lực lượng rực rỡ chém xuống.

Choang!

Xiềng xích muốn ngăn cản một kiếm này nhưng trực tiếp bị Quy Khư chém đứt, một kiếm hướng thẳng đến cổ của Trần Vệ. Trần Vệ đồng dạng vung kiếm lên, toàn kiếm giống như làm từ vàng ròng, thanh kiếm giống như một con rồng giương nanh múa vuốt.

Đinh đang!

Hai kiếm v·a c·hạm, hỏa hoa tung tóe. Lực lượng đại đạo trực tiếp nổ tung thành từng tia lửa bắn ra bốn phía, đục thủng không gian, đốt ra từng lốm đốm nhỏ bé.

Đế binh – Thiên Tử Kiếm!

Là v·ũ k·hí mạnh nhất của Thần Triều, truyền thừa mấy vạn năm từ khi lập quốc đến hiện tại, đời đời thủ hộ lấy thần triều, mang theo uy năng vô tận của các bậc đế vương.

Đại Việt Thần Triều, các đời đế vương đều là nhân vật được trời lựa chọn, thế nhân công nhận là “Thiên Tử” là người mạnh nhất thiên hạ, thế gian không có địch thủ. Vũ khí của Đế Vương gọi là Đế Binh, mà Thiên Tử Kiếm là thanh đế binh đầu tiên, do khai quốc đế vương của Thần Triều luyện chế.

Tiên Hoàng Đế!

...

p/s: Cầu đề cử!!!