Chương 227: Thái Sư
Lý Quân Thiên vẫn chưa tìm hiểu rõ bí ẩn của Cửu U, không nghĩ đến lần này lại có động tĩnh vang vọng truyền đến trên tai của hắn.
Kỳ thực Cửu U giống như có thể liên thông với không gian bản nguyên của thế giới, Lý Quân Thiên chỉ là chưa chú tâm đi tìm hiểu cùng khai phát mà thôi.
Phốc!
Lực lượng đại đạo giống như hóa thành một cái chân lớn đá thẳng vào ngực Lý Quân Thiên, trực tiếp dùng một cước đá hắn thổ huyết. Lực lượng đại đạo bị một loại áp lực nặng nề đè ép xuống, trấn áp đến không thể nhúc nhích.
Không sai, lực lượng đại đạo của Lý Quân Thiên bị ép lại, áp lực nặng như núi đè khiến cho cỗ lực lượng này khó mà lưu động được, uy lực trực tiếp bị làm cho nhỏ bé gấp nghìn lần.
Mà cỗ lực lượng kia đánh xuống, giống như muốn đem Lý Quân Thiên đá tan thành mảnh nhỏ, vỡ nát thành rất nhiều phần chỉ là bị lực lượng của bản thân Lý Quân Thiên chống đỡ được, không hoàn toàn vỡ nát mà giống như tấm kính chằng chịt vết nứt.
Nói không ngoa vừa rồi Lý Quân Thiên đã suýt c·hết chứ không đơn giản chỉ là phun một ngụm máu.
Mặt trời cấp tốc lặn xuống, trời đêm hiện lên tinh quang giống như bị người nhanh chóng thắp sáng. Có thể nói là vật đổi sao rời, ngày đêm điên đảo chỉ trong chớp mắt.
“Chuyện quái gì?”
Lý Quân Thiên không khỏi mắng thầm một tiếng, không nghĩ đến lực lượng của hắn bị ảnh hưởng mạnh đến như vậy, khiến hắn gần như từ trên thần đàn rơi xuống đáy cốc, chênh lệch thật lớn.
Lý Quân Thiên đang định hỏi thăm tình hình của Thủy xem như thế nào, lần trước nàng ta đã chịu trọng thương, mà lần này hắn chịu đến trọng thương, không biết Thủy phải chịu cấp bậc lực lượng thế nào.
Nếu như không may...vậy thì quá xui xẻo. Lý Quân Thiên hơi không muốn kẻ duy nhất có thể sánh bước với mình lại bất giác tai bay vạ gió mà vẫn lạc, cho nên Lý Quân Thiên muốn hỏi thăm một phen.
Nhưng đột nhiên, Lý Quân Thiên có thể cảm nhận được một cái nhìn chăm chú khóa chặt lên cơ thể bản thân. Ánh mắt này, giống như có vô biên vĩ lực khóa chặt, lại giống như xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp không gian tập trung vào chính mình.
Một loại ánh mắt lạnh lùng, hờ hững không chứa đựng bất cứ lực lượng hay tình cảm nào, nhưng lại mang cho người ta cảm giác bị nhìn xuyên thấu, lại còn giống như bị khóa chặt, gò bó để người ta không thoải mái.
Lý Quân Thiên trực tiếp tiến vào trong trạng thái Hóa Đạo, muốn để bản thân tách khỏi thiên địa, thiên địa không ước thúc được hắn, không gò bó được hắn, bản thân hắn tiêu dao vô thúc.
Lý Quân Thiên nhíu mày, bản thân tiến vào trạng thái Hóa Đạo đột nhiên lại cảm nhận được một loại gò bó mờ nhạt, không tự do tự tại như trước, giống như có vật gì ước thúc lại Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên giương mắt nhìn lại, giống như truy tìm cội nguồn của ánh mắt kia. Tựa như có thể vượt qua không gian vạn lý, nghìn vạn khoảng cách xa xôi...
“Là tên kia sao?”
Lý Quân Thiên hừ lạnh một tiếng, thân hình biến mất khỏi Ma Hê Thủ La Kiếm, chớp mắt liền đứng ở trên vòm trời, trong mắt lạnh lùng có sát khí dao động quấn quanh.
Tay trái lắc một cái, kiếm Quy Khư liền lơ lửng bên cạnh đầu vai, vô hình mà thâm thúy chờ đợi người kia tiến đến.
Lý Quân Thiên không biết được người kia mạnh đến mức nào, nhưng có thể trấn áp lực lượng đại đạo của hắn, khiến cho đại đạo phản phệ trọng thương bản thân lại làm cho bản thân không thể phát huy ra được một phần nghìn sức mạnh đủ thấy được đối phương khủng bố.
Nhưng đối phương đã ra tay trước, Lý Quân Thiên không có lý do gì mà không đến đụng độ một cái, cho dù thua chạy hay bỏ mình cũng không thể nuốt trôi cục tức này. Chưa kể đến bản thân có thể truy ngược ánh mắt khóa chặt đối phương, Lý Quân Thiên cũng không cho rằng mình sẽ yếu hơn đối phương quá nhiều, hoàn toàn có lực đánh một trận.
Quan trọng nhất chính là thế giới hợp nhất giống như đã chìm đến chỗ nào đó, không còn tiếp tục tiến lên. Mà nơi này giống như là dịa bàn của đối phương, Lý Quân Thiên nếu không đứng ra vậy thì thế giới này sẽ bị đối phương thu nạp làm chiến lợi phẩm, cụ thể sẽ làm ra chuyện gì thì hắn không biết được.
Lý Quân Thiên còn chưa cao cả đến mức quên mình vì thiên địa chúng sinh, nhưng không đánh mà chạy, bỏ lại thế giới của mình nhường cho người khác không phải là tác phong của Lý Quân Thiên.
Cho dù chạy, cũng phải là tình thế bắt buộc mới chạy, tương lai mới có mặt mũi thắng trở về. Nếu không chính bản thân của hắn cũng không thể chấp nhận được.
Chưa kể đến, không đánh mà chạy vi phạm với bản tâm của mình, chân ý tan rã trong khi bản thân đang gánh lấy tổn thương từ đại đạo phản phệ như thế này, Lý Quân Thiên không chắc mình có thể gánh vác được, thậm chí có thể vì thế mà t·ử v·ong.
Lui một bước hay tiến một bước đều có khả năng trọng thương cùng t·ử v·ong, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy lui một bước thua thiệt nhiều hơn, Lý Quân Thiên chẳng thấy mình có lý do gì mà lui lại cả.
Cho nên hắn đến, hắn gọi ra kiếm, hắn chờ đợi người kia.
Người kia cũng không để cho Lý Quân Thiên thất vọng, không bao lâu liền đến trước mặt Lý Quân Thiên.
Thân mặc triều phục hai màu huyền hoàng, tóc búi tròn buộc thắt bằng một sợi vải, gọn gàng mà nghiêm túc, trên người toát lên một loại cảm giác nghiêm trang cẩn trọng, thậm chí có hơi cứng nhắc, thiết huyết vô tình.
Lại không phải giống như loại tướng quân xông pha trận mạc, thiết dũng vô song mà có một loại người ở cao vị, bễ nghễ thiên hạ lại tự gò bó mình theo khuôn phép, vô cùng kỳ quái khó lý giải.
Tay phải của hắn cầm một cuộn sách, hông đeo kim kiếm, hiển nhiên thân phận không tầm thường. Lý Quân Thiên liền nhận ra, đây chính là người mà hắn nhìn thấy ở hình ảnh trong tương lai kia.
“Thái Sư!”
Lý Quân Thiên tự nhẩm ở trong lòng, ánh mắt đảo qua đối phương cuối cùng khóa chặt cuộn sách trên tay của hắn, không che giấu sự chán ghét chút nào.
Thái Sư giống như đã phát giác ra Lý Quân Thiên mang theo địch ý đậm đặc, hơn nữa ánh mắt lại khóa chặt cuộn sách của mình, sắc mặt vốn nghiêm nghị của hắn lúc này trở nên càng đen hơn.
“Ngươi là thủ lĩnh dẫn hạ giới phi thăng đến đây sao?”
Hạ giới?
Phi thăng?
Trong lòng Lý Quân Thiên hơi trầm xuống, mấy từ ngữ này nghe có vẻ rất lạ lẫm, nhưng kiếp trước của Lý Quân Thiên lại đã từng nghe qua, cũng lý giải ý nghĩa từ ngữ này.
Mà loại lời nói này, mang theo một loại cảm giác ưu việt tự nhiên thể hiện ra, không phải cố ý miệt thị hay khinh thường mà là hình thành thói quen giống như bẩm sinh.
“Ngươi là ai?”
Lý Quân Thiên không định chủ động trả lời đối phương mà muốn chiếm lấy chủ động đặt ra câu hỏi.
Mà người đối diện nghe thấy câu hỏi của Lý Quân Thiên giống như nhận lấy xúc phạm, lập tức biểu lộ ra vẻ chán ghét. Tựa như muốn nói “người hạ giới quả nhiên đều hạ đẳng, không hiểu phép tắc”.
Hắn hừ lạnh một tiếng nói.
“Lão phu là Thái Sư đương triều, Trần Vệ”.
“Triều nào thái sư?”
Trên trán Trần Vệ giống như nổi lên gân xanh, nửa tức giận, nửa hùng hổ nói.
“Đại Việt Thần Triều!”
A?
Cái tên này thật quen thuộc á! Lần trước đã có mong muốn đi đến lại giống như quá xa xôi, nhưng lúc này đột nhiên lại đến mục đích. Mọi chuyện đột nhiên xảy đến mà không có bất cứ chuẩn bị gì, thật sự trùng hợp đến kỳ lạ.
...
p/s: Cầu đề cử!!!