Chương 226:
Nói đến, Thiên Đạo...đi chỗ nào rồi?
Lý Quân Thiên híp híp mắt, trong mắt có lực lượng đại đạo lưu chuyển, thần thông chậm rãi vận chuyển.
Thần Thông – Toàn Tri Kiến Giải.
Lý Quân Thiên muốn nhòm ngó Thiên Đạo, nhưng Thiên Đạo lúc này đã không có còn tồn tại hình dáng, không có linh, cho dù nâng cao vĩ độ cũng không thể trông thấy, chỉ có thể nhìn được quy tắc sắp xếp sinh ra lực lượng của “thiên đạo”.
Thu hồi thần thông cùng ánh mắt, Lý Quân Thiên mơ hồ có một suy đoán to gan nhưng không có bất cứ cái gì để chứng minh cho nên tạm thời không quan tâm nữa.
“Được rồi, ngươi có thể thông qua Ma Hê Thủ La Thiên làm việc, ta không có yêu cầu đặc biệt gì”.
Nói xong Lý Quân Thiên đứng dậy, giống như chuẩn bị rời đi. Về chuyện của Đàm Thanh Chương thì tùy ý Tường Vi quyết định, Lý Quân Thiên cũng chẳng thèm quan tâm.
Trước đây quá nhàm chán cho nên mới nhìn một chút, nhưng lúc này Lý Quân Thiên đã có mục tiêu cùng mục đích, mới không rảnh rỗi đi đọc xem tình báo của người nào.
“Ngươi muốn đi nơi nào?”
Tường Vi cũng đứng dậy nhìn Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên lạnh nhạt nói.
“Đi xem Vị Ương một chút, không chừng có thể đem nàng vớt ra”.
“Ngươi có nắm chắc?”
Đôi mắt của Tường Vi sáng quắc giống như ẩn chứa mấy ngôi sao nhỏ, nhìn về phía Lý Quân Thiên tràn đầy mong đợi.
Lý Quân Thiên lắc đầu, không thể trả lời chắc chắn, chỉ nói là có thể thử một lần. Hắn đúng là không có nắm chắc, Thiên Mộng Huyền Công không có quá nhiều tiến bộ nhưng có lẽ Vị Ương sẽ có đột phá gì.
Tường Vi không thể đi theo, nàng mở ra một lỗ hổng ở trong lĩnh vực của mình, Lý Quân Thiên liền dịch chuyển biến mất, chỉ trong chớp mắt liền lưu lại một xíu gợn sóng không gian cùng với một câu nói.
“Cảnh sắc nơi này không tệ”.
Tường Vi cong cong môi, không biết là vui vẻ hay là có ý niệm gì khác. Lĩnh vực này phát triển từ dị tượng của nàng, cảnh sắc tất nhiên là đẹp mắt, có thể nói dị tượng của nàng là đẹp mắt nhất trong Thiên Môn Đạo, thậm chí là so với bất cứ võ giả nào.
Nhân Gian Tiếu Hoan Ngữ - Hồng Trần U Nguyệt Hương.
Chỉ cần một lần trông thấy dị tượng, hẳn là sẽ khó mà quên được.
Lý Quân Thiên đi thẳng đến bắc bộ, dịch chuyển chỉ mất thời gian không đến một giây đã một lần nữa xuyên qua băng sơn, đi vào trong thành Hà Tiên. Vị Ương lập tức sinh ra cảm ứng, cảnh vật dịch chuyển để Lý Quân Thiên đi đến chỗ của nàng.
“Lâu rồi không gặp, sao ngươi lại đi đến chỗ này?”
Vị Ương lên tiếng chào hỏi, không hề khách khí mà nói thẳng với Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên cũng không cảm thấy không khoải mái, lạnh nhạt nói.
“Có món đồ vật, ngươi muốn thử đi ra bên ngoài sao?”
Vị Ương híp híp mắt, giống như đang cân nhắc. Lý Quân Thiên cũng không thúc giục, tự mình ngồi xuống ghế chờ đợi. Vị Ương suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói.
“Có thể thử một chút, ta không có nắm chắc”.
Lý Quân Thiên nhất tâm nhị dụng, đem phần lực lượng bản nguyên lấy ra. Hắn thử đem lực lượng bản nguyên này nhét vào trong giấc mộng. Không nghĩ đến thao tác lại đơn giản hơn dự kiến rất nhiều.
Thiên Mộng Huyền Công – Lạc Chân Nhập Mộng.
Lại dùng một phần lực lượng bản nguyên đổ xuống giếng ngọc ở phia thế giới hiện thực. Thao tác đồng thời tiến hành nhưng rõ ràng lực lượng bản nguyên bị chia ra làm hai phần, một nửa tiến nhập thành Hà Tiên, một nửa bị rót vào trong giếng.
Vị Ương tiếp nhận lực lượng bản nguyên, đồ vật này không phải tạo nên từ lực lượng mộng ảo. Đối với Vi Ương thì đây là một thứ hoàn toàn mới mẻ, rất có giá trị để nàng đi nghiên cứu.
Lý Quân Thiên không nghĩ đến bản thân có thể nhét lực lượng bản nguyên vào thế giới trong mộng, nghĩ nghĩ hắn lại thoát khỏi thành Hà Tiên, tiện tay nhéo đi một xíu lực lượng bản nguyên.
Chớp mắt liền tiến vào Ma Hê Thủ La Thiên, từ trong Ma Hê Thủ La Thiên đem Bạch Tuyết tóm ra thế giới bên ngoài.
“Gru?”
Bạch Tuyết khẽ kêu một tiếng, thân thể tròn tròn giống như cục bông, mềm mại dễ chịu. Nhưng nó càng giống như là một con thú nhồi bông được tạo ra một cách tinh tế chứ không phải là một vật sống, lực lượng mộng ảo ẩn sâu ở bên trong, lại giống như không ở vào cùng một vĩ độ, không thể quan sát đến.
Mà lực lượng bản nguyên đã bị hiển hóa trở thành vật chân thật, không thấy có dấu hiệu biến hóa trở về.
Bạch Tuyết có thể hoạt động sinh động như thật, nhưng nó không phải vật sống, càng giống với một con rối, đôi mắt cũng u ám không có ánh sáng linh động, càng không giống như có khả năng suy nghĩ hay gì khác.
Tinh thần chìm vào Ma Hê Thủ La Thiên liền thấy được Bạch Tuyết sinh động nhảy nhót ở bên trong.
Lý Quân Thiên: “...”
Hắn đam phiên bản thú nhồi bông của Bạch Tuyết hủy diệt thành hư vô. Mặc dù bóp c·hết bộ dáng linh động của Bạch Tuyết trông có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng Lý Quân Thiên không có cảm xúc dư thừa gì.
Bạch Tuyết không phải vật sống, Lý Quân Thiên không có quá nhiều tình cảm. Lại nói bóp c·hết ở thế giới hiện thực cũng không thật sự g·iết c·hết nó, cho nên không cần phải suy nghĩ quá lên.
Chân chính Bạch Tuyết vẫn còn nhảy nhót trong Ma Hê Thủ La Thiên, chỉ khi nào mà nó không xuất hiện ở trong Ma Hê Thủ La Thiên mà bị vớt ra bên ngoài, nó mới thực sự sống ở bên ngoài.
Lý Quân Thiên xoay người, chớp mắt liền trở về thành Hà Tiên, đi đến trước mặt Vị Ương.
“Ngươi nghiên cứu một chút, tạm thời ta còn chưa thể trợ giúp ngươi được cho nên chỉ có thể dựa vào chính ngươi”.
Vị Ương cười khẽ, gật đầu nhẹ nhàng nói.
“Được, ta biết rồi”.
Lý Quân Thiên gật đầu, thân hình chậm rãi phai mờ trước mặt Vị Ương, đồng thời bản thân đã rời khỏi Bắc Cực Châu, chớp mắt liền hạ xuống Ma Hê Thủ La Kiếm, cự kiếm vẫn được Bạch Tuyết phiên bản khổng lồ kéo bay lượn khắp không trung, bất kể ngày đêm giống như tuần sát thiên hạ.
Mà lần này, Bạch Tuyết bay về phía đông, chậm rãi đi về phía Thiên Linh Đại Lục.
Lý Quân Thiên cũng không đi về nghỉ ngơi, hắn đứng ở trên mũi kiếm, mũi kiếm nhọn hoắn lại vẫn đủ cho Lý Quân Thiên đặt chân.
Váy trắng thẳng tắp khẽ khiêu động trong gió, tà váy hơi phất qua đẩy lên từng đợt gợn sóng. Tóng bạc như ngân hà hóa thành dòng thác đổ xuống, lọn tóc phất phơ nhẹ nhàng chứ không bị gió lớn thổi loạn.
Lý Quân Thiên chắp tay sau lưng, thân hình thẳng tắp toát ra một loại kiêu ngạo khó tả, giống như đứng cao hơn tất cả mọi thứ nhìn xuống phía dưới. Nhưng ánh mắt của Lý Quân Thiên rất trong suốt, không bao gồm bất cứ loại khinh thị gì.
“Đến?”
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, đôi mắt trong suốt giống như đã nhìn xuyên qua bầu trời. Bầu trời từ ban ngày nắng chói chang đột nhiên hóa thành đêm đen, đêm tối giáng lâm không hề có một dấu hiệu nào.
Giống như ánh mắt đột ngột nhắm lại, che phủ cả bầu trời.
Mặt trời nghiêng về tây, mặt trăng từ phía đồng mọc lên, luân chuyển nhanh như chớp liền hiện ra thiên địa kỳ cảnh, nhật nguyệt đồng huy.
Răng rắc!
Từ nơi sâu thẳm vang đến một tiếng đứt gãy, giống như có cái gì bị vặn nát. Lý Quân Thiên nhắm mắt lại, cảm ứng cái gì.
Tinh thần không phải trải rộng khắp thiên địa mà giống như co rút vào bên trong, thâm nhập vào nơi sâu xa nào đó, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh kia.
Nơi đó, chính là Cửu U.
...
p/s: Cầu đề cử!!!