Chương 225: Rất nghiêm trọng
Cười tươi như hoa, kiều mị vô song. Tiếng nói như mật ngọt ngào nhưng không có động tác gì hơn, thuần túy chỉ là nói trên miệng mà thôi. Tuy rằng kiều diễm vô song nh·iếp hồn phách người khác, lại đứng ở giữa đường phố đông đúc nhưng không có bất cứ ai chú ý đến hai người.
Hiển nhiên, Tường Vi không để người khác nhìn đến nàng. Mà Lý Quân Thiên cũng sẽ không bị Tường Vi mê hoặc, cho nên vũ mị vô song liền mất đi tác dụng.
“Có vẻ như ngươi không tiện trở lại”.
Tường Vi cười cười, lắc đầu nói.
“Rất nhanh liền có thể trở về”.
Lý Quân Thiên gật đầu, dựa theo tình trạng của lĩnh vực này thì đã có thể tính là Đạo Thiên Cảnh tứ trọng, tiến bộ nhanh đến không hợp thói thường.
Lý Quân Thiên trực tiếp chạy vào trong không gian bản nguyên, thông qua cây thế giới lĩnh ngộ quy tắc, lại có Lý Khuynh Thiên trợ giúp cuối cùng mới có thể nhanh chóng hoàn thiện Đạo Thiên Cảnh.
Vẻn vẹn mười mấy năm Tường Vi có thể tự hành lĩnh ngộ bốn phần quy tắc đã không phải chuyện người thường có thể làm được. Dựa theo tính toán của Lý Quân Thiên, việc này ít nhất cũng phải mất mấy chục hơn trăm năm, thậm chí càng lâu dài hơn.
Quả không hổ là người có thể tự hành mở đường khai phát võ đạo, Lý Quân Thiên cũng không nghi ngờ khả năng của Tường Vi, chỉ là nhanh hơn dự tính của hắn thôi.
Tường Vi cũng coi như hiểu rõ Lý Quân Thiên, nàng biêt Lý Quân Thiên sẽ không tự nhiên mà đến tìm mình, chắc chắn phải có chuyện gì đó quan trọng cho nên liền hỏi.
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Vừa nói, cảnh vật xung quanh cũng cấp tốc thay đổi, vốn đang ở trên đường phố lại trong chớp mắt đã biến thành hàn đàm. Hàn đàm lúc này lại lộ thiên, hơi lạnh như sương trắng lăn tăn để người mát mẻ.
Bên bờ hàn đàm liền xây lên một bộ bàn ghế đá, dưới chân sương lạnh lăn tăn để người vui thích.
Lý Quân Thiên không khách khí ngồi xuống, cũng vô ý thức buông lỏng một chút, hai chân đá đá mặt nước của hàn đàm, cảm giác lạnh buốt truyền đến ngón chân vô cùng thoải mái.
Lý Quân Thiên cùng Tường Vi đều thích đi chân trần, nhưng từ lúc đi qua Thiên Linh Đại Lục trở về thì Tường Vi bắt đầu ưa thích sử dụng giày cao gót, hiện tại Tường Vi nhìn qua đã cao hơn Lý Quân Thiên một khoảng.
Lúc ngồi xuống, Tường Vi sẽ không tinh nghịch đá nước giống như Lý Quân Thiên. Kiều mị diễm lệ rót trà, trà lạnh hương thơm nội uẩn chứ không ngào ngạt hướng ra ngoài, đồng thời hương vị hơi sánh nặng hơn trà thông thường, có một loại độc đáo riêng.
Uống vào thanh mát nhẹ nhàng, không có lưu hương lại có dư vị ngọt nhẹ ở trong cổ họng, vị ngọt rất sạch không hề có cảm giác dính một chút nào.
“Trà ngon”.
Lý Quân Thiên không khỏi tán thưởng một câu, tuy nói đây là trà lại càng giống như nước hoa quả, rất nịnh miệng cho nên Lý Quân Thiên cũng không keo kiệt khen ngợi.
Tường Vi cũng uống một ngụm trà, mỉm cười không nói, nàng đang chờ đợi Lý Quân Thiên lên tiếng. Dư vị của trà không sai biệt lắm đã tán đi, Lý Quân Thiên mới nói vào chính đề.
“Không phải đại sự gì, Vũ Nhu bế quan cho nên muốn ngươi tiếp lấy việc quản lý”.
Tường Vi hơi dướn người lên, một tay đặt ở trên bàn một tay chống cằm, mị nhãn như tơ hỏi.
“Chỉ có như vậy?”
Lý Quân Thiên liếc nàng một mắt, lạnh nhạt nói.
“Tương lai đại đạo sẽ có một lần rung chuyển kịch liệt hơn, ngươi cẩn thận một chút”.
Tường Vi nhăn mày hỏi.
“Ngươi lại làm cái gì?”
Lần trước trở về từ Thiên Linh Đại Lục liền khiến cho đại đạo rung chuyển, Tường Vi xây dựng đạo tràng cũng lâm vào trong chật vật, lực lượng quy tắc rung động không ngừng khiến cho lĩnh vực cứ chống ra lại sụp đổ nhanh chóng, tiêu hao vô cùng lớn.
Nghe đến Lý Quân Thiên cảnh báo, Tường Vi bất giác cho rằng Lý Quân Thiên lại chuẩn bị làm ra động tác gì.
Khá oan uổng, lần này còn thật sự không phải do Lý Quân Thiên làm ra động tác gì, hơn nữa hắn còn là n·ạn n·hân của chuyện này, trực tiếp bị đại đạo phản phệ đến b·ị t·hương.
Càng quá đáng hơn chính là Lý Quân Thiên có thể cảm ngộ ra được rằng hình ảnh kia chắc chắn sẽ phát sinh, giống như vận mệnh chú định, là một kết quả tất nhiên không thể thay đổi được dù cho làm bất cứ động tác gì.
Nếu như bất chấp đi thay đổi kết quả đó, sẽ chỉ dẫn đến một kết quả càng tệ hơn xảy ra.
Đây là một loại cảm giác từ sâu xa truyền đến, một loại dự cảm giống như nhận được nhắc nhở lại giống như tự bản thân xem thấu được vận mệnh, nhòm ngó được tương lai, vô cùng kỳ diệu mà khó lý giải.
Lý Quân Thiên không định giải thích kỹ càng cho Tường Vi, chỉ lạnh nhạt nói.
“Không phải do ta làm, cũng không có khả năng đi ngăn cản”.
Tường Vi ngẩng đầu nhìn bầu trời, xuyên thủng qua lĩnh vực của bản thân nhìn đến bầu trời chân chính, ánh mắt lấp lóe hỏi.
“Là do cái bầu trời không có ánh sao này hả?”
Tuy không phải ban đêm nhưng mười mấy năm qua bầu trời không có bất cứ ánh sao nào cũng đủ để khiến người ta cảm thấy kỳ dị. Lại thêm cảnh giới của Tường Vi đã đạt đến cảnh giới cao thâm, tất nhiên có thể cảm ứng ra được cái gì đó.
Nàng chưa có khả năng chạm vào lực lượng thời gian, nhưng lờ mờ đoán ra được cái gì cũng không khó. Giống như mới vào Vọng Thiên Cảnh cũng có thể mơ hồ nhòm ngó “đạo” mơ hồ có tư cách Nhập Đạo lại không thể nhìn thấy rõ ràng.
Lý Quân Thiên gật đầu, nguyên nhân có liên quan đến việc bầu trời bị ngăn cách mà không hiện ra bất cứ ngôi sao nào nhưng sâu xa hơn thì Lý Quân Thiên cũng không biết, chưa thể tìm hiểu được kỹ càng.
Tường Vi thở dài, hiếm lắm mới thấy Lý Quân Thiên đặc biệt nhắc nhở, Tường Vi không khỏi cảm thấy nặng nề, mị thái hơi thu liễm lại mà trở nên nghiêm túc nói.
“Cẩn thận một chút”.
Lý Quân Thiên cười nhạt, lắc đầu nói.
“Không cần nghĩ nghiêm trọng như vậy”.
Tường Vi gật đầu, lại tiếp tục phô bày ra mị lực của mình, mặc dù tư thế không thay đổi, dung mạo không thay đổi, y phục cũng không khác biệt nhưng mị thái bắn ra bốn phía, quyến rũ vô song.
Trong mắt mị ý như muốn kéo thành tơ, giọng nói tràn đầy dụ hoặc, Tường Vi hỏi.
“Ở lại ngủ một giấc?”
Lý Quân Thiên: “...”
Liếc Tường Vi một cái, Lý Quân Thiên liền mặc kệ lời nói nhảm của đối phương, nhấp một ngụm trà, Lý Quân Thiên hỏi.
“Đúng rồi, ngươi nhốt tên kia lại làm gì?”
Lý Quân Thiên không cố ý đi cảm ứng cái gì nhưng kẻ được thiên địa “chiếu cố” lại tương đối rõ ràng, Lý Quân Thiên nhìn qua liền thấy được rõ ràng, bị động giải đọc đến một chút thông tin.
Tường Vi cười khẽ, chân trái vắt lên chân phải, nói.
“Ha, một tên tiểu tử đi được quá thuận lợi, không có lòng kính sợ mà thôi”.
Tường Vi biết Lý Quân Thiên cho người nhìn chằm chằm vào Đàm Thanh Chương, lại hàng tháng viết báo cáo cho Lý Quân Thiên xem xét cho nên vừa nghe liền biết Lý Quân Thiên nói đến ai.
Lý Quân Thiên bị lời nói của Tường Vi khơi gợi lên một chút hứng thú liền hỏi cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
“Cũng không phải chuyện gì to tát, tiểu tử kia muốn bồi dưỡng Vô Địch Thế, khiêu chiến cao thủ trên giang hồ nên đi đến Dục Hoan Đô. Lấy tư cách người khiêu chiến gặp mặt Tử Lan. Sau đó chính là tuổi trẻ tâm tính chưa kiện toàn, bị Dục Niệm vây khốn, Dục Hỏa phần tâm không thoát ra được”.
“Ồ?”
Lý Quân Thiên nghi ngờ nhìn về phía Tường Vi, ánh mắt đó giống như muốn nói rằng “đồ tôn của ngươi lợi hại như vậy?”.
Tường Vi giả vờ không để ý đến, tiếp tục nói.
“Tiểu tình nhân của tên kia tự nhận có chút bản lĩnh muốn đem người cứu đi, cuối cùng đem bản thân liên lụy vào, dục hỏa quấn thân. Chuyện gì nên làm cũng đều làm, kém chút đem cả hai hóa thành bó đuốc hỏa táng cùng nhau, thậm chí liên lụy đến toàn bộ Dục Hoan Đô đều bị đốt cháy, Tử Lan không thể không xuất thủ nhưng lực bất tòng tâm cho nên ta trở về.
Cuối cùng thì như ngươi đã thấy”.
Lý Quân Thiên nhún vai, hắn cũng không đoán được “nhân vật chính” vậy mà xuất sơn bất lợi, trực tiếp ngã ở Dục Hoan Đô, hơn nữa còn là ngã ở trên tay của người có cảnh giới thấp hơn.
Tử Lan Tiên Nữ tuy rằng bước vào Vọng Thiên Cảnh nhưng vẫn kẹt tại kỳ Minh Tâm, còn chưa bước vào Dưỡng Thế, kém hơn Đàm Thanh Chương một tiểu cảnh giới nhưng cuối cùng lại dựa vào công pháp đặc thù cùng hoàn cảnh có lợi đánh bại “nhân vật chính”.
Chỉ có thể nói là tuổi quá trẻ, tâm tính không theo kịp tu vi. Lại thêm bản thân nuôi dưỡng Vô Địch Thế, trong lúc vô tình liền để đối thủ ở trạng thái tốt nhất chiếm lấy địa lợi, cuối cùng lại bị phản sát.
Quả nhiên là người trẻ tuổi lại nóng tính.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Đàm Thanh Chương cũng bị cuốn vào trong tranh đấu của hai mảnh đại lục, bị Thiên Đạo chiếu cố cho nên mới trưởng thành thuận lợi như vậy. Nhưng hai mảnh đại lục đã hợp nhất hoàn tất, thiên đạo một lần nữa bị tổ kiến lại, không còn đặc biệt chiếu cố Đàm Thanh Chương nữa, cho nên làm việc quá sức một cái liền vấp phải thất bại.
Tường Vi phải trấn áp toàn bộ dục niệm của Dục Hoan Đô, trong lúc vô hình xây dựng thành đạo tràng của bản thân lại không thể rời đi được. Nàng không bóp c·hết hai người kia đã là nhân từ lắm rồi, nếu không không đơn giản chỉ là nhốt cùng trấn áp thôi đâu.
Có lẽ một nguyên nhân nào đó là do Tường Vi biết được Lý Quân Thiên chú ý đến hành tung của hai người khiến cho nàng nhân từ một chút. Cụ thể thì Lý Quân Thiên không biết, cũng không quan tâm lắm.
Không được thiên đạo chiếu cố, Lý Quân Thiên cũng mất đi hứng thú. Sự thật đã chứng minh hắn đứng ngang hàng với thiên địa, không dễ dàng bị tính kế như vậy. Căng hết cỡ thì “nhân vật chính” cũng chỉ có thể tiếp xúc đến Đạo Thiên Cảnh, bị tính toán đến Đạo Thiên Cảnh mà thôi.
Võ Thiên Cảnh đã là cao thủ Hóa Đạo, bất tử bất diệt, ngang hàng với thiên địa, cho nên thiên địa cũng không thể tính toán chạm đến được.
...
p/s: Cầu đề cử!!!