Chương 224: Đạo tràng
“Chủ nhân”.
Vũ Nhu đang gọt hoa quả ở bàn đá, thấy Lý Quân Thiên xuất quan liền lên tiếng chào hỏi, cũng không quá kích động giống như lúc trước. Có lẽ lần trước là do Lý Quân Thiên trực tiếp biến mất không thấy tung tích, mà lần này Vũ Nhu biết được Lý Quân Thiên bế quan ở đâu.
Cho nên tưởng niệm không mãnh liệt như vậy.
An ổn, yên tâm cho nên bình tĩnh.
Lý Quân Thiên ngồi xuống, thoải mái cầm một quả đào được gọt sạch sẽ cắn một miếng, giòn giòn mật mật ngon miệng.
Thêm một sự tình đáng giá làm lúc rảnh rỗi làm cho tâm tình vui vẻ, Lý Quân Thiên cảm thấy không tệ.
“Tu vi của ngươi?”
Lý Quân Thiên híp híp mắt đánh giá Vũ Nhu, không biết vì sao tu vi của Vũ Nhu vẫn ngưng lại ở Hướng Thiên Cảnh kỳ Dị Tượng mà không đột phá. Lý Quân Thiên nhớ không nhầm thì Vũ Nhu đã bắt đầu xây dựng Dị Tượng từ mười mấy năm trước rồi, đến hiện tại vẫn chưa bước vào Đạo Thiên Cảnh, đúng là rất kỳ quái.
Vũ Nhu cười gượng nói.
“Ta cũng không biết tại sao, không có phương hướng đột phá”.
Lý Quân Thiên suy tư một chút, chợt hiểu ra nguyên nhân, ánh mắt hơi phức tạp nhìn Vũ Nhu.
Võ Đạo của Vũ Nhu hơi kỳ quái, ít nhất là không quá chính cống theo con đường mà Lý Quân Thiên vẽ ra cho nên khi đạt đến Hướng Thiên Cảnh liền gặp phải bình cảnh.
Không phải Vũ Nhu cố ý gặp phải bình cảnh mà từ khi Lý Quân Thiên chứng đạo, hắn liền trở nên khó hiểu trong mắt của Vũ Nhu, cường đại đến khó mà lý giải được khiến cho căn cơ võ đạo bị mất phương hướng cụ thể, không biết bắt đầu lý giải từ nơi nào.
Đạo Thiên Cảnh tham ngộ quy tắc trong thiên địa, sắp xếp kết hợp thành đạo của bản thân. Nhưng bởi vì căn cơ võ đạo hình thành từ trước, Vũ Nhu..cần tham ngộ là đại đạo của Lý Quân Thiên chứ không phải quy tắc trong thiên địa.
Đáng tiếc là cảnh giới cách quá xa, Vũ Nhu xem không hiểu, cũng không có điều kiện đi xâm nhập tham ngộ, tạo thành bình cảnh không có phương hướng đột phá, cuối cùng ngừng lại ở cảnh giới này mười mấy năm.
Cách giải quyết nói đơn giản thì rất đơn giản, nói khó khăn thì đúng là khó khăn. Lý Quân Thiên ngưng tụ một sợi lực lượng đại đạo đánh vào trên người Vũ Nhu, để nàng từ từ thể nghiệm.
Lực lượng Kiếm Đạo phù hợp với Vũ Nhu hơn, cũng để nàng dễ lĩnh ngộ hơn. Dị tượng của Vũ Nhu là Đại Địa Kiếm Kiếm Sinh – Tiên Vương Đạp Thiên Hành, phù hợp với Kiếm Đạo, cũng hợp với hình tượng của Lý Quân Thiên trong lòng Vũ Nhu.
Đồng thời Lý Quân Thiên phân phó Vũ Nhu.
“Ngươi bế quan một chút đi, chuyện còn lại giao cho Tường Vi”.
Vũ Nhu ngừng lại động tác một chút, ngập ngừng nói ra.
“Tường Vi..còn chưa trở lại”.
Lý Quân Thiên híp mắt hỏi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Vũ Nhu gãi gãi mặt cuối cùng mới nói.
“Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà nàng không quay trở lại, mọi công việc trong Ma Hê Thủ La Thiên vẫn được giải quyết toàn vẹn, cũng không có thông tin báo nguy. Năm ngoái ta còn gặp nàng ở Ma Hê Thủ La Thiên, không thấy có gì khác lạ”.
Lý Quân Thiên gật đầu, Vũ Nhu bế quan, chuyện tương lai cần có người xử lý mới được. Lý Quân Thiên không quen làm việc quản lý này, cũng lười nhác đi làm cho nên chỉ có thể giao cho Tường Vi.
Lý Quân Thiên không có lựa chọn tốt hơn, người đủ tin tưởng để giao việc cùng với đủ năng lực đảm đương vận chuyển Thiên Môn Đạo thì Tường Vi là lựa chọn tối ưu.
Thực tế thì chuyện này cũng không phải rất quan trọng, nếu có r·ối l·oạn gì thì Lý Quân Thiên có thể xuất thủ dẹp yên. Nhưng bởi vì hình ảnh tương lai kia, Lý Quân Thiên muốn thu xếp ổn thỏa, tránh cho chuyện ngoài ý muốn.
Nghĩ như thế, Lý Quân Thiên quyết định đi xem Tường Vi đã xảy ra chuyện gì. Nếu không thể dứt ra được, Lý Quân Thiên sẽ đem việc ném cho Vị Ương hoặc các trưởng lão khác.
Không cần bắt buộc chọn Tường Vi, chỉ là lựa chọn ổn thỏa nhất cho nên Lý Quân Thiên ưu tiên lựa chọn cùng bỏ ra thời gian đi xem xét.
Tùy ý ném đi hạt đào, Lý Quân Thiên biến mất ngay tại chỗ chỉ để lại một xíu gợn sóng không gian rất nhạt.
Vũ Nhu nhắm mắt, cảm ngộ cỗ lực lượng mà Lý Quân Thiên đánh vào trên thân mình. Tuy rằng nàng kẹt ở Dị Tượng Kỳ mà không đột phá vào Đạo Thiên Cảnh nhưng có thể nói Vũ Nhu là Hướng Thiên Cảnh tối cường.
Kể cả khi so sánh với Lý Quân Thiên ở cảnh giới này, Vũ Nhu cũng có lực lượng đánh một trận, thậm chí có khả năng sẽ thắng.
Không hề khuếch đại chút nào, nguyên nhân cũng bởi vì đạo mà Vũ Nhu lựa chọn. Dùng Lý Quân Thiên làm khuôn mẫu theo đuổi, hay nói chính xác Lý Quân Thiên chính là “thiên” của Vũ Nhu.
Cho nên một khi chiến đấu, Vũ Nhu có thể mượn lực lượng của Lý Quân Thiên, chỉ cần Lý Quân Thiên duy trì, lực lượng đại đạo đổ xuống chính là hàng duy đả kích. Dùng lực lượng đại đạo đánh Hướng Thiên Cảnh chính là người lớn bắt nạt trẻ con, rất dễ dàng.
Nếu không phải Lý Quân Thiên ở Dị Tượng Kỳ đã sơ bộ lĩnh ngộ quy tắc, có năng lực rung động lực lượng quy tắc thì thậm chí không có tư cách đánh một trận cùng Vũ Nhu luôn ý chứ.
Tất nhiên, lực lượng của Vũ Nhu mạnh xây dựng ở việc Lý Quân Thiên mạnh cùng với dìu dắt nàng, cho nên không tồn tại loại so tài này.
Lại nói nếu như Vũ Nhu nguyện ý đánh đổi đại giới gánh vác hung hiểm, nàng có thể toàn lực nghịch phạt Đạo Thiên Cảnh cũng không phải không thể. Cho nên Vũ Nhu chưa từng gấp gáp đột phá, hiện tại cơ hội đến thì nàng cũng bình tĩnh đi cảm ngộ, chưa từng nóng nảy.
Phía bên này, Lý Quân Thiên xuất hiện ở trước Dục Hoan Đô. Không phải là hắn không muốn đi thẳng vào mà là có một cỗ lực lượng ngăn cản lại rung động không gian cho nên Lý Quân Thiên không thể dịch chuyển vào bên trong được.
“Thú vị”.
Lý Quân Thiên ngoắc ngoắc khóe miệng. Không phải là Tường Vi cố ý không trở về mà có lẽ không đáng trở về. Nhìn đến cảnh vật trước mắt, Lý Quân Thiên liền hiểu.
Đạo Thiên Cảnh lĩnh ngộ quy tắc xây dựng thành lĩnh vực. Tường Vi trực tiếp hiện ra lĩnh vực rồi duy trì vĩnh viễn mà không rút lui. Điều này rèn luyện tính ổn định của lĩnh vực đồng thời tăng tương tác giữa lĩnh vực cùng thiên địa, đi xâm nhiễm cùng thay đổi lẫn nhau.
Nơi bị lĩnh vực bao phủ trở thành một khu vực đặc biệt có quy tắc riêng biệt, lực lượng đại đạo mơ hồ hiện ra, không giống với bình thường, có thể gọi là đạo tràng.
Tường Vi tất nhiên đem Dục Hoan Đô biến thành đạo tràng của nàng, sau khi chọn vị trí thì không nên rời khỏi, nếu không sẽ tốn rất nhiều thời gian thiết lập lại đạo tràng.
Trừ khi lĩnh vực đạt đến viên mãn, linh vực vững chắc, đại đạo hiện ra chạm vào khả năng chứng đạo mới có thể thoải mái thu liễm cùng xây dựng mà không bị ảnh hưởng.
Đạo tràng của Tường Vi ngăn cản lại lực lượng xâm nhập từ bên ngoài, không gian bị cố định lại không thể xông vào. Tất nhiên Lý Quân Thiên có năng lực xé mở lĩnh vực để xông vào, nhưng hắn đến đây đâu phải để gây chuyện, tự nhiên đi tổn thương Tường Vi làm gì?
Lý Quân Thiên thu liễm lực lượng của mình, bản thân trở nên vô định phiêu miểu hóa thành đại đạo, thiên địa không thể hạn chế, quy tắc không nhiễm vào thân, xâm nhập vào trong đạo tràng của Tường Vi.
Không phải tận lực che giấu, chỉ là không muốn bị lĩnh vực ảnh hưởng cùng ước thúc cho nên mới đi vào trạng thái phiêu miểu này, khí tức hóa đạo lộ ra hơi rõ ràng cho nên ngay lập tức bị Tường Vi cảm ứng được.
Dọc theo lực lượng quy tắc dịch chuyển đến, Tường Vi trong chớp mắt liền xuất hiện ở trước mặt Lý Quân Thiên, cười tươi như hoa, kiều mị vô song nh·iếp hồn phách người khác.
“Tướng công xuất quan rồi?”
...
p/s: Cầu đề cử!!!