Chương 223: Tám năm
Có ý lĩnh ngộ lực lượng thời gian nhưng không phải vừa nghĩ là có thể làm được, mọi chuyện cần phải có thứ tự, từ từ mới có thể đi đến đích.
Ánh mắt nhìn lại, Thủy giống như đã làm sơ chữa trị, khí tức hơi ổn định lại một chút, ánh mắt cũng đã mở ra, con mắt tỉnh táo lạnh nhạt. Lý Quân Thiên hỏi.
“Muốn đi nghỉ ngơi chứ?”
Thủy gật đầu, nàng cần một nơi bế quan lâu dài chữa trị những v·ết t·hương này, hơn nữa cần một lần nữa đột phá trở về cảnh giới cũ, cho nên không phải thời gian ngắn có thể giải quyết.
Lý Quân Thiên cho Vũ Nhu một ánh mắt, không cần hắn lên tiếng thì Vũ Nhu liền hiểu, nàng nhanh chóng đứng dậy nói.
“Ngươi đi theo ta”.
Tất nhiên thu xếp vào phòng trong lầu gỗ, dù sao Lý Quân Thiên rời đi rất lâu, có mấy người sống ở nơi này tất nhiên đã tu bổ thêm mấy gian phòng, thu xếp một gian phòng mới cho Thủy không phải chuyện khó khăn gì.
Về phần đồ đạc, ha ha, dùng linh khí ngưng tụ ra là được, không khác gì vật thật, dùng tạm không có bất cứ vấn đề gì.
Thủy đi bế quan, Lý Quân Thiên cũng trở về phòng ngủ của mình, lại ngâm tắm một hồi, trực tiếp ngủ một giấc ở trong bồn tắm thả lỏng chính mình.
Qua một ngày, Lý Quân Thiên liền điều động Ma Hê Thủ La Kiếm bay cao hơn đến bầu trời, nơi lực lượng thời gian bao phủ phát ra càng mạnh mẽ, chậm rãi cảm ngộ loại chênh lệch do thời gian bao phủ này.
Loại thời gian trôi qua nhanh chóng mà mãnh liệt này giống như chìm ở trong biển gặp phải sóng trào, cảm giác từng luồng lực lượng gợn sóng đập vào trên người hiển nhiên có thể nhận biết rõ ràng hơn thông thường.
Lý Quân Thiên chăm chú bế quan, muốn bắt lại một tia linh cảm sau đó thuận theo linh cảm lĩnh ngộ toàn bộ bí ẩn về loại lực lượng thần bí này.
Kế hoạch chính là như vậy nhưng thực hiện là một quá trình dài dằng dặc, tiêu hao không biết bao nhiêu thời gian mới có thể hoàn thành.
Nhưng Lý Quân Thiên cũng không vội, thời gian đối với hắn cũng không có nhiều ý nghĩa. Chứng đạo về sau là hóa đạo, mà khi đã hóa đạo thì tuổi thọ không bị giới hạn.
Không bị bó buộc trong thiên địa, đứng ngang hàng với thiên địa, tùy ý có thể thoát khỏi thiên địa ngao du Hỗn Không Hải, chỉ là vấn đề tuổi thọ thì không đáng nhắc đến.
Có thể nói, bước vào cấp bậc hóa đạo chính là bất tử bất diệt, không bị tuổi thọ hạn chế chính là trường sinh, đại đạo còn tồn tại thì bản thân bất diệt.
Lúc trở về cảm nhận được tuổi thọ tiêu hao, Lý Quân Thiên mặc dù khó chịu nhưng cũng không đến mức phát bực mà vẫn bình tĩnh bước ra ngoài. Cảm giác bị hao mòn tuổi thọ đúng là không thoải mái khiến hắn chán ghét, nhưng nhờ việc trường sinh bất tử mà Lý Quân Thiên có thể áp lại tâm tình tiêu cực của mình.
Nếu không Lý Quân Thiên có lẽ phải tìm cái gì đó trút giận mới ổn thỏa, nào sẽ tâm bình khí hòa nghe Vũ Nhu báo cáo.
Thấm thoát, chính là tám năm.
Lý Quân Thiên bế quan cho nên không có người nào làm phiền hắn, toàn tâm toàn ý đi lĩnh ngộ lực lượng thời gian. Mà khi hắn xuất quan, hai đại lục đã dung hợp hoàn tất.
Dung hợp không sai biệt lắm, Đông Long Châu cùng Văn Lạc Châu không còn giáp biển, trái lại giáp với Thiên Linh Đại Lục. Bắc bộ cùng đông bộ của Bắc Cực Châu đồng dạng đã gắn liền vào Thiên Linh Đại Lục.
Ba năm trước, Thủy đã chữa thương hoàn tất, trở về Thiên Linh Đại Lục. Nàng giống như có liên quan gì đó với Tài Quyết Thần Điện, lần này trở về trực tiếp đi tìm Pháp Thần.
Hai phần không gian bản nguyên đã hòa lại làm một, ẩn nấp vào trong một mảnh không gian, không dễ dàng có thể tìm được. Tất nhiên sẽ không có người đi vào trong không gian bản nguyên, Lý Quân Thiên để lại kiếm Vĩnh Dạ ở bên trong cũng không phải chỉ để trưng bày.
Lý Quân Thiên sẽ không đi vào, cho đến người khác thì cũng ít có năng lực đi vào, lại bị cảnh cáo không thể đi vào.
Ba năm trước hai đại lục đã hợp nhất hoàn thành, người của hai đại lục đã có thể qua lại thông suốt, v·a c·hạm với nhau nhưng cách một khoảng đại sơn lâm cho nên giao lưu cũng không phải rất thông suốt, bên phía Thiên Linh Đại Lục có thần điện dẫn dắt cho nên trở thành vai trò dẫn dắt chủ đạo
Vũ Nhu đã trải qua một lần kinh nghiệm quan sát đại lục cho nên trong thời gian này nàng đã sớm làm kế hoạch đi tiếp xúc thần điện, cân bằng giữa một số môn phái trong giang hồ đến cùng Thần Điện, tránh khỏi người thường gặp phải tai họa.
Chuyện giang hồ liền giải quyết theo quy củ giang hồ, nhưng không thể họa loạn đến người bình thường. Đồng thời thống nhất tiền tệ lưu thông trên thế giới.
Chuyện này còn thật sự rất rắc rối, không có định mức so sánh chính xác, cũng không có giao thương thông suốt cho nên rất khó thống nhất tiền tệ giữa đôi bên, nếu không thị trường sẽ lâm vào trong hỗn loạn ngay lập tức.
Vũ Nhu vì chuyện này cũng đau đầu một phen, cuối cùng vẫn là từ Thương Hội Thần Hành dẫn đạo, khai thông toàn bộ thị trường giao dịch để trong thời gian ngắn nhất cân bằng hàng hóa trong thị trường.
Lại dùng công nghệ của Thiên Linh Đại Lục in ấn tiền giấy thay cho ngân phiếu, tạo tiền mặt khó có thể mô phỏng theo để lưu hành toàn bộ thiên hạ, dần dần thay thế ngân phiếu cùng tiền đồng cũ.
Vất vả ba năm, cuối cùng có thể thống nhất tiền tệ trên toàn bộ thiên hạ, bất kể là Thiên Linh Đại Lục hay Thương Võ Đại Lục đều lưu thông loại tiền tệ mới này, trở thành đồng tiền lưu thông mạnh nhất.
Hai phía đại lục gặp nhau, một bên có sự thống lĩnh của Thần Điện, các gia tộc nhận nhiệm vụ thăm dò. Một bên là các môn phái tản mạn, tán tu giang hồ, hai bên xung đột giống như không cân tài cân sức.
Nhưng có Vũ Nhu điều động Thiên Môn Đạo xuất thủ, đôi bên càng đánh càng quen thuộc, cuối cùng văn hóa giao hòa, chậm rãi xuất hiện những điểm học hỏi lẫn nhau.
Ít nhất đã rất hoài hòa, người bình thường không bị ảnh hưởng.
Ngày này, đông qua xuân đến, vạn vật khôi phục, sức sống bừng bừng sinh động khắp bốn phía.
Lý Quân Thiên xuất quan.
Mi mắt run run nhẹ nhàng mở ra giống như hồ điệp vung cánh, lông mi cong v·út khai màn lộ ra đôi mắt trong veo như nước ao thu, xanh thẳm mà lạnh nhạt.
Hô!
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếng vọng lại giống như xa xôi cổ lão vọng lại, tràn đầy t·ang t·hương. Lực lượng thời gian bao trùm trên người Lý Quân Thiên vào lúc này nhộn nhạo lên, giống như một hòn đá ném vào trong hồ nước nhấc lên vô vàn gợn sóng.
“Thời gian..”
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, bế quan tám năm cũng chỉ có thể động chạm đến một xíu da lông, tiến triển thật sự quá chậm chạp, hơn nữa lĩnh ngộ một chút ngoài việc có thể cảm ứng lực lượng này rõ ràng hơn thì không thể vận dụng được cái gì.
Lực lượng thời gian, ở trong mắt của hắn vẫn giống như trước kia, tràn đầy kỳ bí cùng khó hiểu, huyền diệu khó giải, không thể vận dụng được.
Lý Quân Thiên sở dĩ xuất quan vào lúc này là bởi vì vừa rồi trong lúc mơ hồ hắn đã nhìn đến cái gì đó.
Giống như là một đợt nguy cơ sẽ xảy đến trong tương lai, mà Lý Quân Thiên trong lúc mơ hồ không hiểu thấu nhìn thấy một góc của tương lai.
Cho nên hắn mới tỉnh lại thoát khỏi cảm ngộ, xuất quan.
Nhưng sau khi tỉnh lại, mọi chuyện giống như đang nhanh chóng phai mờ khỏi ký ức của Lý Quân Thiên, cảnh tượng mà hắn nhòm ngón được trở nên mờ nhạt không rõ ràng, không bao lâu liền hoàn toàn biến mất.
Tất nhiên Lý Quân Thiên sẽ không để mặc hình ảnh kia biến mất, lực lượng đại đạo hơi lưu chuyển trong tinh thần, muốn giải đọc lại một lần hình ảnh tương lai kia, biến hình ảnh trở thành lý giải của mình, từ đó ghi nhớ xuống thông tin.
Cuối cùng, chỉ còn sót lại một chút ý niệm.
“Tương lai..phản phệ đạo thương..thái sư?”
...
p/s: Cầu đề cử!!!