Chương 222:
Lý Quân Thiên tổng cộng đã rời đi ba năm lẻ bảy tháng, thời tiết vừa vặn đến mùa đông, khí lạnh đầy trời lại không thể ảnh hưởng đến thời tiết ở trên kiếm Ma Hê Thủ La.
Vũ Nhu muốn chậm rãi nói, Lý Quân Thiên cũng có kiên nhẫn nghe, nếu không trực tiếp đi vào Ma Hê Thủ La Thiên tiếp thu tin tức là được, thậm trí một cái Toàn Tri Kiến Giải ném ra ngoài liền hiểu đến tường tận.
Nhưng Lý Quân Thiên không làm như thế, hắn có thời gian rảnh, đồng thời cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Cắm đầu chạy hơn trăm ngày, tất nhiên sẽ mệt mỏi.
Cơ thể không mệt mỏi nhưng tinh thần mệt mỏi, giống như cảm thấy nhàm chán, cảm thấy chán ăn, cảm thấy buồn ngủ... Võ giả đạt đến cảnh giới cao tất nhiên đã không cần ăn ngủ, hơi vận nội công là được, làm sao sẽ có cảm giác mệt mỏi hay buồn ngủ.
Lý Quân Thiên nghe lời báo cáo của Vũ Nhu hiển nhiên để thư giãn tinh thần.
Ba năm trước, Lý Quân Thiên trực tiếp rời đi mà đại lục rung chuyển không ngừng, linh khí trong thiên địa cấp tốc nồng nặc lên, võ đạo tu luyện trở nên dễ dàng rất nhiều.
Tài Quyết Thần Điện cấp tốc vang danh Đông Long Châu, bọn hắn truyền ra đan dược hỗ trợ tu luyện, lung lạc được một đám cao thủ cùng vô số võ giả gia nhập vào, sau đó lại trở nên thành kính.
Đan dược, chỉ cung cấp nội bộ, giá cả ưu đã hơn thị trường rất nhiều.
Nhưng không bao lâu, Đàm Thanh Chương liền làm giao dịch với Long Vũ Môn, cuối cùng Long Vũ Môn kiến tạo Đan Đỉnh Phong, bắt đầu bán ra được dược, giá cả vậy mà không đắt hơn đan dược của Thần Điện cung cấp.
Hiệu quả thậm chí càng mạnh.
Thần Điện cùng Long Vũ Môn giống như đạt được ăn ý, cuối cùng mở rộng phạm vi ảnh hưởng của đan dược đến khắp đại lục, không chỉ bó buộc tại Đông Long Châu, cũng không phát sinh cạnh tranh kịch liệt.
Đàm Thanh Chương nhận được Long Vũ Môn ủng hộ, danh vọng trong môn phái cực cao, đã trở thành nhân vật dẫn đầu của thế hệ trẻ tuổi, một trong những nhân tuyển trở thành Thánh Tử của Long Vũ Môn.
Tu vi của hắn cũng tiến triển cực nhanh, vẻn vẹn ba năm liền đạt đến Vọng Thiên Cảnh kỳ Dưỡng Thế.
Không sai, người này đã trên đường tụ thế của bản thân. Mà không ngoài sở liệu của Lý Quân Thiên, người này hiển nhiên đang dưỡng Vô Địch Thế. Dùng chiến đấu đến nuôi dưỡng thế của mình, bớt phải cảm ngộ tự nhiên từ đó giảm bớt đi rất nhiều thời gian Dưỡng Thế.
Đàm Thanh Chương từ khi luyện võ đến hiện tại bất quá sáu bảy năm thôi chứ, sáu bảy năm liền người thường cho đến Dưỡng Thế, tiến bộ nhanh đến khó mà tưởng tượng được.
Mà người dưỡng vô địch thế vậy thì không tầm thường, tốc độ tiến bộ sẽ rất nhanh chóng, chỉ cần có đủ chiến đấu, chiến đấu đến nuôi dưỡng nội tâm cường đại, lực lượng tinh thần sẽ kéo lên rất nhanh.
Cũng bởi vì dưỡng Vô Địch Thế cho nên Đàm Thanh Chương đã không ở tại Long Vũ Môn, bắt đầu khiêu chiến các bậc cao thủ trên giang hồ.
Đừng hỏi vì sao hắn không khiêu chiến người trong Long Vũ Môn, những người khác đánh không lại hắn, hắn lại đánh không lại Lý Thanh Thanh.
Bị h·ành h·ung bảy tám lần cuối cùng là rời núi lịch luyện, sợ rằng tiếp tục khiêu chiến Lý Thanh Thanh thì Vô Địch Thế sẽ b·ị đ·ánh hao mòn hết, dù sao cảnh giới chênh lệch đến quá xa.
Nói đến Đàm Thanh Chương xuôi gió thuận nước quá lâu, cuối cùng đặt mục tiêu ở Bắc Cực Châu, muốn khiêu chiến Cực Lạc Các. Không hiểu thấu trong quá trình này phát sinh cái gì bởi vì Tường Vi đã phong bế lại tất cả tình báo.
Chỉ biết là Đàm Thanh Chương cùng Tử Lan Tiên Nữ đụng độ một lần, sau đó Tường Vi liền trở về Cực Lạc Các, lúc đi còn vô cùng tức giận, đến hiện tại đã qua hai tháng còn chưa trở về.
Lý Quân Thiên: “...”
Có mấy chục loại kịch bản cẩu huyết chảy qua ý nghĩ của hắn, nhưng chỉ lướt qua liền thôi, không để ở trong lòng.
Ngoài mấy chuyện này ra chính là Thanh Loan trở về Thiên Loan Điện, vấn đề tuổi thọ giống như đã được giải quyết, cảnh giới giống như cũng đã đột phá đến một cấp bậc mới.
Lý Quân Thiên không cảm thấy trên thế giới có đại đạo nào khác, cho nên Thanh Loan còn chưa đến bước chứng đạo. Nghĩ lại cũng đúng, Thanh Loan trước kia cũng chỉ đạt đến cấp bậc lĩnh ngộ quy tắc mà thôi.
Có tiến bộ, nhưng không nhiều, cũng không cần phải đi chú ý.
Những nơi khác cũng không có biến động gì quá lớn, giang hồ đặc biệt sôi nổi tranh đấu không dứt, chém g·iết cũng liên miên bất tận, náo nhiệt vô cùng.
Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là người trước ngã xuống, người sau tiến lên, loanh quanh ở Khí Võ Cảnh cùng Thác Hải Cảnh, không có bao nhiêu nhân vật xuất chúng.
Nghe Vũ Nhu nói xong những chuyện đáng lưu ý ở trong thời gian này, Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ một chút liền hỏi.
“Tiền trang không bị ảnh hưởng gì chứ?”
Trước kia lục đại môn phái quản lý toàn bộ đại lục, tiền trang đều có thể lực của các môn phái cho nên tiền trang hoạt động cực kỳ ổn định. Nhưng bây giờ lục đại môn phái cũng không vững, có thêm Thần Quang Đại Lục sáp nhập, lại có Thần Điện bắt đầu phát triển ra, tình trạng phát triển của tiền trang sao có thể không bị ảnh hưởng được.
Vũ Nhu lại nói một chút, kỳ thực ảnh hưởng cũng không mạnh bởi vì Thiên Môn Đạo chống lưng, cao thủ nhiều như mây không phải các tiểu môn phái có thể chống lại, một lượt để các thành viên đi trấn áp không phải chuyện khó khăn gì.
Lại thêm các đại môn phái mặc đều gặp phải nguy cơ nhưng không phải tất cả đều ngã cho nên bổ sung cùng thu phục các thế lực khác, bảo lưu giá trị ngân phiếu của tiền trang.
Nhìn chung, chuyện đã giải quyết.
Về phần Thần Điện, Thiên Môn Đạo không quen thuộc cũng không đi can thiệp đến, chỉ lưu ý quan sát.
Nói chuyện một hồi thời gian đã từ ngày chuyển sang đêm. Lý Quân Thiên cũng coi như nghỉ ngơi hoàn tất. Ánh mắt hơi nhìn về phía bầu trời, Lý Quân Thiên bất giác cau mày lại.
Bầu trời...vậy mà không có một ngôi sao nào, toàn bộ đen kịt như mực.
Ngoại trừ ánh trăng lạnh ngắt của đêm đông lại không có bất cứ ngôi sao nào, vô cùng kỳ quái. Lý Quân Thiên hơi điều động lực lượng của đạo cảm ứng một chút, con ngươi trong mắt hơi ánh ánh lên một tia sáng.
Híp híp mắt, Lý Quân Thiên lẩm nhẩm.
“Có lẽ chính là như thế”.
Không vận dụng thần thông, Lý Quân Thiên cũng chỉ có thể nhìn đến một chút thông tin chứ không hiểu rõ ràng được, nhưng nguồn gốc của việc này giống như không phải dễ dàng tìm hiểu như vậy.
Lý Quân Thiên đoán chừng chính là liên quan đến lực lượng thời gian kia ngăn cản ánh sáng từ các ngôi sao, hoặc là che phủ cả bầu trời ngăn cách hai mảnh đại lục này.
Loại lực lượng này quá mức kỳ bí, Lý Quân Thiên lại còn ăn thiệt thòi một lần, lúc này bản thân vẫn còn chưa sờ mó rõ ràng liền dâng lên một cỗ quyết tâm.
Có lẽ phải đi lĩnh ngộ một phen về “lực lượng thời gian” tránh cho sau này lại phải ăn thiệt thòi.
Hơn nữa lực lượng đại đạo cùng lực lượng thời gian có mấy phần tương tự, vô hình vô chất lại vô cùng bá đạo khó mà ngăn trở được. Tương tự lại không giống nhau, cũng không đơn nhất lại còn có thể lĩnh ngộ tham khảo.
Giống như lĩnh ngộ quy tắc sau đó cấu tạo lĩnh vực sinh ra đặc tính nhất định, cuối cùng hợp thành đại đạo. Cho nên lĩnh ngộ thời gian để tham khảo, tương lai đại đạo có thể tiến thêm một bước.
Vừa nảy ra ý nghĩ này, Lý Quân Thiên liền không khỏi đi suy nghĩ sâu đi vào không thể tự kiềm chế.
Lĩnh ngộ lực lượng thời gian, ai mà không thích.
...
p/s: Cầu đề cử!!!