Chương 221: Trấn áp
Lỗ hổng này cũng không ổn định, tràn đầy vặn vẹo cùng cảm giác muốn đổ sụp. Hắc lôi càng lúc càng lớn mà có một loại lực cản to lớn đổ ập xuống, bóp đến lĩnh vực của Lý Quân Thiên cũng trở nên vặn vẹo.
Lý Quân Thiên chau mày, trong lòng không tránh khỏi bực bội.
“Móa, lại tổn hao tuổi thọ?”
Lý Quân Thiên có thể cảm giác rõ ràng tuổi thọ của mình đang trôi đi một cách nhanh chóng, không thể không nói đây là chuyện mà hắn chán ghét nhất, chán ghét đến mức...hắn quen thuộc?
Không hiểu thấu trải qua mấy lần, cho nên Lý Quân Thiên quen thuộc, thật sự quá đáng.
Đúng lúc này, trong lĩnh vực bắn ra một luồng kim quang, giống như mặt trời chiếu sáng trong lĩnh vực của Lý Quân Thiên. Mà lĩnh vực của Lý Quân Thiên là một phương thế giới, thế giới có hào quang phổ chiếu chống ra bên ngoài.
Mà hắc lôi chém loạn cả bầu trời, cùng với hào quang triệt tiêu lẫn nhau, tiêu hảo tuổi thọ vậy mà nhanh chóng bị hạn chế xuống, tuy rằng tiêu hao nhanh hơn thông thường nhiều nhưng cũng không tụt dốc không phanh giống như lúc trước.
Nhưng Lý Quân Thiên không có thời gian mà cảm nhận, chỉ có thể vội vàng tiến lên. Lực cản thật mạnh, mà chấn động khiến cho Lý Quân Thiên cũng ẩn ẩn khó chịu, v·ết t·hương do đại đạo phản phệ cũng ẩn ẩn hiện ra đau nhức.
Phốc!
Thủy phun một ngụm máu, Lý Quân Thiên kéo nàng tăng tốc quá nhanh, áp lực đổ ập xuống khiến cho v·ết t·hương đại đạo của nàng bị xúc động mạnh hơn, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Mà ngụm máu tươi này phun ra đến không trung lập tức từ đỏ hóa thành đen, khí tức mục nát toát ra bốn phía sau đó giống như bó đuốc cháy rụi chỉ còn lại tro tàn, cuối cùng hoàn toàn bị hủy diệt.
Theo một ngụm máu này phun ra ngoài, Lý Quân Thiên đã phóng xa vạn dặm, trực tiếp xuyên vào trong luồng sáng phía xa xa cuối đường kia, bỏ lại một biển hắc lôi như mưa rào trút xuống, thông đạo vỡ nát ép ra một loại lực lượng cường đại phóng thẳng về phía Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên xoay người, kiếm Quy Khư chém ra, một kiếm đẩy ra Táng Đế Liên.
Ầm ầm!!!
Lực lượng kia rõ ràng vô hình vô chất giống như lực lượng đại đạo, người bình thường cái gì cũng không thể nhìn thấy sẽ bị lực lượng này đánh hôi phi yên diệt.
Còn tốt, Táng Đế Liên gần như có thể hủy diệt toàn bộ lực lượng cùng vật chất tồn tại, một cái thần thông liền đem cỗ lực lượng kia đánh hủy diệt, đục thủng một cái lỗ lớn trên bầu trời đại lục, tạc ra lực lượng không gian hỗn loạn của Hỗn Không Hải.
Phốc!
Lần này đến lượt Lý Quân Thiên phun ra một ngụm máu, chỉ là máu của hắn trực tiếp bùng nổ ra kiếm ý ở bên trong, trực tiếp xoắn nát máu tươi không lưu giấu vết.
Mặc kệ lỗ hổng chiếm một phần ba bầu trời, lực lượng không gian hỗn loạn điên cuồng oanh tạc xuống mà lỗ hổng kia đang chậm rãi co rút vào, Lý Quân Thiên bùng nổ ra lĩnh vực của mình, chớp mắt liền về Kiếm Ma Hê Thủ La.
Thu hồi Quy Khư, Lý Quân Thiên ngồi xuống bàn đá, khẽ hít sâu một hơi. Thủy đồng dạng bị Lý Quân Thiên kéo đến nhưng lại đứng lặng một hồi, hiển nhiên bị lôi vào trong Ma Hê Thủ La Thiên.
Một hồi sau, ánh mắt của Thủy hồi thần tỉnh táo trở lại, khóe miệng hơi cong lên bước về phía Lý Quân Thiên.
“Nơi này còn thật đặc sắc”.
“Chủ nhân”.
Vũ Nhu vội vàng ra đến, kích động hô hoán. Tường Vi không ở nơi này, cũng không biết là nàng chạy đi nơi nào nếu không có lẽ còn chạy nhanh hơn Vũ Nhu.
Vũ Nhu cung không có hùng hổ như Tường Vi, không dám sà đến ôm chặt Lý Quân Thiên nhưng cũng lo lắng chờ mong đứng ở một bên, đôi mắt rưng rưng tràn đầy quan tâm.
“Đây là lực lượng mộng ảo?”
Thủy cảm ứng một chút liền hỏi. Một loại lực lượng rất kỳ quái, xen lẫn giữa hư với thực, giữa tinh thần cùng vật chất lại có mấy phần tương lực lực lượng của đạo lại cứ có sự khác biệt nhất định.
Là ảo cũng là thật, không giả cũng không phải thật, rất kỳ diệu.
Nhưng nói thẳng thắn chỉ cần không quá mức bắt bẻ hay truy tố bản nguyên vậy thì đồ vật này chính là chân thật, sử dụng như thường.
Vũ Nhu vội vàng tiến lên pha trà, nén lấy kích động không đi hỏi thăm quãng thời gian này của Lý Quân Thiên, đồng thời cũng hơi dò xét Thủy một chút.
Thủy lạnh nhạt cũng không để ý đến Vũ Nhu, nàng thậm chí còn thu hồi hứng thú với lực lượng mộng ảo của Lý Quân Thiên, chỉ tập trung dò xét thương thế của bản thân.
Lần này Thủy thật sự đã bị trọng thương, không những trọng tố thân thể cùng chân linh, đại đạo phản phệ hạ xuống không còn hoàn mỹ, cuối cùng còn bị lực lượng kia đánh trúng, v·ết t·hương càng nặng.
Cho nên phải vội vàng chữa thương.
Lý Quân Thiên nhấp một ngụm trà, toàn bộ bộ khí tức hỗn loạn do phản phệ đều bị trấn áp xuống. Kiếm Quy Khư quay về trong khí hải trấn áp toàn bộ lực lực đại đạo, không để bọn nó chịu đến rung động.
Mặc dù vẫn có sóng ngầm cuồn cuộn đang công kích Lý Quân Thiên, nhưng vẫn có thể tiếp nhận. Ít nhất là nó đã nhẹ nhàng hơn lúc hai đại lục vừa mới sáp nhập, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn cả lúc hắn ở ngoài Hỗn Không Hải.
Chứng tỏ rằng đại đạo rung chuyển, quy tắc đan xen đã qua giai đoạn kịch liệt, hiện tại chỉ là một chút dư chấn sót lại cùng với một xíu điều chỉnh cuối cùng mà thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng được Lý Quân Thiên.
Bởi vì đại đạo phản phệ, Lý Quân Thiên b·ị t·hương mới khiến cho lực lượng bị rung động, nhưng kiếm Quy Khư quay trở về trấn áp lực lượng đại đạo liền không thể lật được sóng gió.
Lần này là trấn áp chứ không phải dùng lực lượng đại đạo uẩn dưỡng kiếm, cho nên tiêu hao một chút tinh thần nhưng không đáng kể lắm, Lý Quân Thiên hoàn toàn không cần phải để tâm.
Lúc trước hắn dùng kiếm bổ Hỗn Không Hải kết nối với Thương Võ Đại Lục kỳ thực đã b·ốc c·háy một phần lực lượng đại đạo khiến cho v·ết t·hương phản phệ mạnh hơn một chút, nếu không cũng không cần phải dùng Quy Khư đi áp chế chấn động.
Kiếm kia cũng không phải xé mở hỗn không hải mà là dùng lực lượng đại đạo cùng không gian, vặn vẹo quy tắc xây dựng một cái thông đạo trực tiếp. Dù sao Thiên Linh Môn còn có thể kết nối thẳng với Thiên Linh Đại Lục cơ mà.
Ấn kỳ của Lý Quân Thiên để lại là một cái tọa độ, một điểm kết nối cuối cùng thông qua lực lượng đại đạo bốc phát xây dựng thành công. Nếu không thì cũng không có khả năng xây dựng được thông đạo nối thẳng đến Thương Võ Đại Lục này.
Còn tốt khoảng cách không xa, lực lượng của Lý Quân Thiên đủ cường đại. Nhưng mà nói chính xác thì thông đạo kia phải vô cùng vững chắc mới đúng, mặc dù tồn tại hắc lôi do quy tắc vặn vẹo là không thể tránh khỏi nhưng không đến mức nhanh chóng vỡ nát như vậy.
Chỉ có thể nói là do lực lượng thời gian kia cùng với lực lượng nào đó đem đường hầm xoắn nát. Cuối cùng còn đem cỗ lực lượng kia vọt đến muốn cho Lý Quân Thiên một kích.
Kỳ thực Hỗn Không Hải là không thể bổ ra được, nó vốn là tập hợp của lực lượng không gian hỗn loạn, mà không có không gian thì còn có thể bổ ra cái gì?
Hư vô?
Không tồn tại bất cứ thứ gì, cho nên làm sao lại coi là bổ ra?
Cho nên một kiếm kia chỉ là một cách vận dụng cực kỳ cao thâm của lực lượng không gian mà thôi, không thể tính là bổ ra cái gì cả.
Để Vũ Nhu ngồi xuống, Lý Quân Thiên hỏi chuyện đã xảy ra trong mấy năm vừa qua.
Vũ Nhu chậm rãi kể lại.
...
p/s: Cầu đề cử!!!