Chương 220: Nhìn thấy
Một đường truy đuổi, trong khoảnh khắc chính là nghìn vạn dặm. Hai đại lục chìm xuống thật nhanh nhưng rơi là đường thẳng, rẽ ra lực lượng không gian mà rơi thẳng tắp xuống phía dưới.
Mà Lý Quân Thiên đi ở trong Hỗn Không Hải lại không phải là một đường thẳng, dọc theo dòng chảy của lực lượng không gian hỗn loạn đuổi theo, tốc độ của đường thẳng không thua kém gì tốc độ chìm của đại lục, nhưng đoạn đường đi được thì nhanh hơn rất nhiều.
Lý Quân Thiên cùng Thủy nhấp nháy ở trong Hỗn Không Hải, giống như một con đom đóm, mỗi lần lóe lên lại hiện ra ở vị trí cách xa hàng trăm vạn dặm, thậm chí hàng nghìn vạn dặm.
Tốc độ của Thủy cũng không chậm, mặc dù cả đoạn đường đều bị Lý Quân Thiên kéo đi nhưng Thủy cũng có thể thêm một phần lực khiến cho tốc độ nhanh hơn, cuối cùng bắn vọt theo kịp Lý Quân Thiên.
Vậy mà từ đầu đến cuối bọn hắn đều giống như đom đóm truy đuổi ánh trăng, chỉ có thể trông thấy từ xa chứ không thể chạm đến.
“Cách bao xa?”
Không biết đã đuổi theo bao lâu, Thủy lên tiếng hỏi Lý Quân Thiên, ở trong Hỗn Không Hải ngoại trừ dòng chảy không gian hỗn loạn ra thì cái gì cũng không có, đã nhàm chán đến vô cùng.
Lý Quân Thiên nhíu nhíu mày trả lời.
“Chừng bốn mươi vạn dặm!”
Bốn mươi vạn dặm, kỳ thực cũng không xa. Thủy nghe đến cũng nhẹ nhàng thở ra, đoạn đường này chạy đến nàng cũng hơi mỏi chân.
Có trời mới biết được để cho hai người chạy đến mỏi chân là khoảng thời gian bao lâu, mười mấy ngày hay là mấy chục ngày hơn trăm ngày.
Hỗn Không Hải không có vật quy chiếu, toàn bộ cảm giác thời gian đến từ tự bản thân cho nên trải qua một khoảng thời gian dài không biết ngày đêm, cho nên sao biết được rốt cục là đi qua bao lâu.
“Chưởng môn..chủ nhân...chủ nhân...”
Lý Quân Thiên nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng như gió thoảng, văng vẳng từ nơi sâu thẳm nào đó truyền đến, thì ra là đến từ Thiên Mộng Huyền Công, mà âm thanh này đến từ...Vũ Nhu.
Lý Quân Thiên có thể tiến vào Ma Hê Thủ La Thiên nhưng hiện tại đang toàn lực chạy đi đường cho nên không thể phân tâm tiến vào được, lại chỉ có thể phân ra một luồng tinh thần đến, vận dụng lực lượng mộng ảo đáp lại Vũ Nhu.
“Có chuyện gì?”
Lời nói giống như đá chìm đáy biển không có tiếng vọng, không đạt được hồi đáp. Lại chạy lên hai mươi vạn dặm, âm thanh mơ hồ của Vũ Nhu một lần nữa truyền đến.
“Chủ nhân? Ngươi ở nơi nào?”
Lý Quân Thiên lập tức hồi âm.
“Hỗn Không Hải”.
Lại chạy gần ba mươi vạn dặm, Vũ Nhu mới phản hồi.
“Ngươi rời đi thật lâu, khi nào ngươi mới trở về?”
Lý Quân Thiên nhíu mày, ẩn ẩn có cảm giác không ổn, nhanh chóng hỏi.
“Ta rời đi bao lâu?”
Không sai biệt lắm chạy hơn ba mươi lăm vạn dặm mới nghe được tiếng nói của Vũ Nhu.
“Ba năm”.
Lý Quân Thiên: “...”
Không đúng lắm, tuy rằng hắn không thể cảm nhận cùng tính toán một cách tinh chuẩn nhưng hắn cùng Thủy chạy ở trong Hỗn Không Hải tuyệt đối không đến ba năm.
Thậm chí còn không đến một năm, cùng lắm là ba năm tháng.
Cho nên thời gian chênh lệch?
Hay là có vấn đề gì khác?
Nếu không phải âm thanh cộng minh với Thiên Mộng Huyền Công thì Lý Quân Thiên đã nghi ngờ nguồn gốc của âm thanh này rồi.
“Có chuyện gì?”
Thủy thấy Lý Quân Thiên hơi nhíu mày một cái liền lên tiếng hỏi. Lý Quân Thiên lắc đầu nói đến chuyện thời gian chênh lệch, tuy rằng kiến thức cùng lĩnh ngộ của nàng không yếu nhưng cũng không hiểu rõ thời gian.
Thời gian là lĩnh vực kỳ bí hàng đầu trên thế gian, người có thể hiểu được da lông đã hiếm có khó tìm, Thủy cùng Lý Quân Thiên không hiểu nhiều cũng là chuyện bình thường.
Suy nghĩ một chút không bàn ra được chủ ý gì, Thủy liền nói.
“Được rồi, vấn đề thế nào thì đuổi kịp đi vào trong liền biết chứ sao”.
Lý Quân Thiên gật đầu, tay bắt vào cánh tay của Thủy tiếp tục gia tăng tốc độ, toàn lực bộc phát bắn về phía trước. Mặc dù đã chạy hơn trăm vạn dặm trên đường thẳng, nhưng khoảng cách cũng không có rút ngắn bao nhiêu, vẫn cách xa hơn ba mươi vạn dặm.
Hơn nữa bởi vì đuổi sát phía sau hai mảnh đại lục, giống như cũng cuốn vào trong phạm vi ảnh hưởng nào đó, không gian trở nên bình ổn hơn rất nhiều, không có dòng chảy hỗn loạn khiến cho Lý Quân Thiên chỉ có thể chạy theo đường thẳng, hoàn toàn không thể lợi dụng lực lượng không gian nhảy cóc cắt bớt khoảng cách.
Cho nên đến lúc này chỉ có thể thành thực đua tốc độ.
Không hiểu thấu, mặc dù tốc độ của hai người đã rất nhanh, khoảng cách chạy được cũng viễn siêu tốc độ chìm xuống của hai mảnh đại lục, nhưng từ đầu đến cuối còn không đuổi kịp.
Tựa như trăng trong nước, có thể nhìn thấy mà không thể chạm đến, rõ ràng khoảng cách thông qua lực lượng của đạo lấy được chứng minh rằng chỉ có hơn ba mươi vạn dặm, khoảng cách không ngừng bị rút ngắn nhưng rút ngắn thật chậm chạp, cũng không đồng đều.
Mặc cho Lý Quân Thiên vận dụng bao nhiêu sức mạnh nhưng không thể đột ngột rút ngắn được khoảng cách này.
“Là thời gian”.
Thủy đã nhận ra không đúng, truy đuổi một lúc sau liền lên tiếng nói. Lý Quân Thiên gật đầu, hắn cũng đã thấy được vấn đề. Đáng tiếc, gặp được vấn đề nhưng bốn phía mịt mờ không có phương hướng nào để giải quyết.
Biết là vấn đề ở mặt thời gian nhưng lại không có biện pháp nào, tựa như người bình thường biết được bản thân đang dần dần già đi, sớm muộn cũng sẽ có một ngày c·hết đi nhưng không có bất cứ biện pháp nào giải quyết vấn đề này.
Đối mặt thời gian, chúng sinh đều nhỏ yếu.
Tất nhiên võ giả cường đại có thể ảnh hưởng không gian, cường đại đến mức độ nhất định cũng có thể ảnh hưởng đến thời gian, nhưng không có nghĩa là có thể tri phối thời gian.
Giống như việc võ giả có thể kéo dài tuổi thọ nhưng có thể sống bao lâu thì không phải bản thân bọn hắn có thể chi phối.
Giống như Lý Quân Thiên cùng Thủy lúc này, có thể đụng chạm đến thời gian nhưng không thể tác động đến được.
Mà hai mảnh đại lục kia có tốc độ thời gian trôi qua nhanh hơn thời gian quanh hai người rất nhiều, ít nhất là gấp mười lần.
Mỗi khi Lý Quân Thiên tiến gần một chút liền sẽ khiến cho dây thời gian biến động, lực cản lớn đến vô cùng khiến cho cung thời gian của hắn bị chậm lại dẫn đến khả năng tiếp cận của Lý Quân Thiên bị ngăn lại, không thể rút ngắn được khoảng cách.
Không qua bao lâu, Lý Quân Thiên ngừng lại. Cứ theo tình trạng này thì không biết phải đến ngày tháng năm nào mới có thể đuổi đến. Cũng không biết hai mảnh đại lục kia có thể chìm đến nơi nào.
“Không đuổi?”
Thủy vẫn duy trì lạnh nhạt, đơn thuần hỏi quyết định của Lý Quân Thiên. Không nghĩ đến Lý Quân Thiên đúng là có biện pháp.
“Nhìn thấy không?”
Lý Quân Thiên thấy Thủy nhìn sang, đột nhiên hỏi một vấn đề không đầu không cuối. Thủy hơi sững sờ một chút, lông mày cau chặt lại tràn đầy nghi hoặc.
Phải qua một hồi, lông mày của Thủy càng nhăn chặt hơn nhưng trong ánh mắt có điểm rung động giống như nhìn đến cái gì đó. Ánh mắt chăm chú nhìn kỹ, trước mặt Lý Quân Thiên giống như lơ lửng cái gì.
Lại chăm chú nhìn rất lâu, cuối cùng trong con ngươi mơ hồ phản chiếu ra hình dáng của một thanh kiếm.
“Ngươi quả nhiên có thể cảm nhận được”.
Lý Quân Thiên cười nhạt nói một câu. Trong tất cả những người hắn quen biết, Thủy có tu vi cao nhất, là người duy nhất chứng đạo của bản thân, đi ra con đường độc lập của mình. Cho nên Lý Quân Thiên cũng kỳ vọng Thủy có thể gặp được kiếm của mình.
Thật, Quy Khư không phải ai cũng có tư cách gặp được, chỉ có đạt đến cấp độ sức mạnh nhất định mới có thể cảm ứng được, không cảm ứng được vậy thì quá yếu, không có tư cách làm hắn xuất kiếm.
Mà Thủy, vừa vặn có tư cách này, đáng tiếc cách đến hơi xa, còn không thể nhìn đến rõ ràng, liếc mắt liền thấy.
Lý Quân Thiên lấy ra Quy Khư cũng không phải để trêu đùa Thủy, tất nhiên phải làm chính sự.
Chỉ thấy Lý Quân Thiên nâng kiếm, Quy Khư hóa thành cự kiếm vạn trượng chọc thẳng lên cao, không gian trong phút chốc bóp méo, dòng chảy không gian hỗn loạn trong chớp mắt khuấy động lên.
Dòng chảy hỗn loạn hóa thành một cái vòng xoáy, vặn vẹo giống như một con mắt ở giữa biển. Lực lượng của đạo vào giây phút này bùng lên như lửa châm dầu, đốt cháy lên sợi dây liên kết kia.
Vòng xoáy không gian một mặt mở ra, một mặt dọc theo lực lượng đại đạo dán về phía Thương Võ Đại Lục. Tọa độ không gian lúc trước bị Lý Quân Thiên đánh dấu lại vào lúc này đồng loạt toát ra cộng minh.
Tổng cộng sáu vị trí trên khắp đại lục đồng loạt mở ra, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ trên bầu trời, tất nhiên vòng xoáy này người bình thường là không thể nhìn thấy được, chỉ có nhập đạo mới có thể cảm ứng được đến.
Lý Quân Thiên vung kiếm chém xuống, trực tiếp đem vòng xoáy chém thành hai nửa, một kiếm giống như chém ra toàn bộ Hỗn Không Hải, lực lượng không gian trong chớp mắt liền tịch diệt, lực lượng quy tắc vặn vẹo hình thành hắc lôi tuôn ra, từ giữa vết cắt tạo thành một cái khe rãnh ở giữa vòng xoáy.
“Đi”.
Lý Quân Thiên quát khẽ, tay trái cầm Kiếm Quy Khư, tay trái nắm lấy Thủy nhanh chóng phóng đi.
Chớp mắt vạn dặm liền bước đến phía trước khe nứt, hắc lôi điên cuồng vươn ra tàn phá bốn phía, trăm vạn dặm Hỗn Không Hải bị khuấy đến sôi sùng sục, dòng chảy giống như bị cuộn trào lên, cho dù hỗn loạn cũng hình thành từng đợt sóng cả.
Mắt thấy một con sóng khổng lồ chuẩn bị đập xuống, Lý Quân Thiên vội vàng tiến vào trong khe nứt.
Vô biến hắc lôi bao trùm xuống, mỗi một tia hắc lôi từ nhỏ như sợi tóc cho đến lớn như miệng giếng đều là lực lượng quy tắc vặn vẹo bổ ra, hung hiểm trùng trùng.
Quy tắc là không thể ngăn chặn được, chỉ có thể lấy quy tắc tiêu trừ quy tắc. Cho nên lúc trước Lý Quân Thiên không dám đem đám người đưa đến Thiên Linh Đại Lục, sợ mình không bảo hộ được đám người theo sau.
Nhưng một khi cấu kết lĩnh vực đạt đến viên mãn liền có thể trấn áp quy tắc ngoại lai đến mức thấp nhất.
Cho nên lĩnh vực vừa chống ra, hắc lôi điên cuồng trút xuống liền bị chắn ở phía bên ngoài, cho dù có một chút hắc lôi xỏ xuyên vào bên trong cũng bị bóp tắt, không thể ảnh hưởng đến bất cứ người nào.
Mà phía trước mặt không xa, mơ hồ truyền đến ánh sáng cùng với một chút hình ảnh, chính là hình dáng của Thương Võ Đại Lục.
...
p/s: Cầu đề cử!!!