Chương 216: Mới tới Long Vũ Môn
Thiên Linh Đại Lục cùng Thương Võ Đại Lục chuẩn bị hợp nhất, hai bên không gian đã có thể để người qua lại dễ dàng, hình chiếu cùng ảo ảnh hỗn loạn, lực không gian bao phủ khắp bờ biển của một nửa đại lục.
Kéo dài từ Bắc Cực Châu đến Đông Long Châu lại xuôi xuống phía nam, đi qua nửa Văn Lạc Châu cùng với toàn bộ phía bắc của Thần Quang Đại Lục.
Thiên Linh Đại Lục sẽ nối liền với những vị trí này, đem biển khơi đẩy ra xa, biến hai thế giới thành một mảnh đại lục khổng lồ, kích thước trực tiếp gia tăng gấp đôi.
Tương lai, hai mảnh đại lục sẽ đạt đến hơn hai vạn dặm, trở thành một thế giới khổng lồ.
Người của Tài Quyết Thần Điện muốn truyền giáo, muốn xây dựng Thần Điện tất nhiên phải có giáo quy cùng biểu tượng. Mà biểu tượng thông dụng nhất của các Thần Điện liền là “thần nữ”.
Thần Nữ của Tài Quyết Thần Điện tất nhiên là những thiếu nữ được bồi dưỡng từ nhỏ, hiện tại trưởng thành liền đi khắp nơi truyền giáo.
Lần này lại có “trùng hợp” xảy ra. Đàm Thanh Chương dẫn người của Hứa gia chạy về phía của Long Vũ Môn, người của Hoa Xà Bang t·ruy s·át gắt gao, ẩn ẩn không thể kiên trì cho đến Long Vũ Môn được.
Đúng lúc này, một trong những thần nữ của Tài Quyết Thần Điện là Vương Y trùng hợp gặp được. Tuổi tác của nàng không lớn, tu vi lại không thấp chút nào, đạt đến Linh Cố Cảnh, không phải võ giả Thác Hải Cảnh thông thường có thể so sánh được.
Vương Y xuất thủ, mấy phen linh thuật liền có thể ngăn chặn đám người của Hoa Xà Bang. Về sau không có mục tiêu nhất định, Vương Y liền nhập vào đội ngũ của Đàm Thanh Chương, tiến về Long Vũ Môn.
Lý Quân Thiên còn đang kỳ quái, tưởng rằng mình đoán lầm, nhân duyên không phải giữa Đàm Thanh Chương cùng Lý Thanh Thanh, nhưng cuối cùng giống như lại quay trở về “quỹ đạo”?
Trong lúc tình báo còn chưa cập nhật, Đàm Thanh Chương hiếu kỳ bản lĩnh của Vương Y là cái gì, chậm rãi học dược mấy loại linh thuật. Thần nữ của Thần Điện không chỉ võ lực phi phàm, kiến thức sâu rộng ít người sánh bằng, không tiếc rẻ một xíu kiến thức linh thuật này, hào phóng dạy một chút cho Đàm Thanh Chương.
Đến khi đi vào chân núi Long Thủ Phong, ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng thác đổ thì Đàm Thanh Chương đã học được mấy bộ linh thuật. Linh vật của Đàm Thanh Chương sở hữu còn không tầm thường, ngoại trừ “thuật chữa trị” ra còn có thể sử dụng “thuật ngự hỏa” cùng với “thuật phi diệp”.
Mấy người còn không biết bọn hắn vừa đi vào chân núi thì Lý Thanh Thanh đã cảm ứng được, tầm mắt mơ hồ khóa chặt tung tích của bọn hắn.
Lý Thanh Thanh cũng không biết chuyện ẩn ở trong đó, chỉ là vừa khóa chặt tầm nhìn của mình liền đột nhiên nổi lên hứng thú. Ngày qua ngày thấy Lý Quân Thiên bưng lấy quyển sách đọc tình báo, nhìn vô cùng hứng thú. Thành ra Lý Thanh Thanh đồng dạng muốn quan sát đám người này một chút.
Giống như bắt đầu “đếm kiếm”.
Vừa nhìn, liền thấy sự tình thật có ý tứ.
Bộ dáng của Đàm Thanh Chương không tệ, thanh niên trẻ tuổi tuấn dật phi phàm. Vương Y xinh đẹp cao quý, lại tường hòa hiền hậu. Hứa Mãn Ngọc trẻ tuổi năng động, lại nho nhã hữu lễ.
Ba người hỗ động lẫn nhau một bộ cảnh đẹp ý vui, sinh sống hòa bình mà không có chút xích mích nào. Đàm Thanh Chương dẫn đầu muốn bái phỏng Long Vũ Môn. Hứa gia có quen biết với người của Long Vũ Môn, mà Vương Y càng muốn tiếp cận đại môn phái, tuyên truyền giáo lý thần điện.
Ba người cùng chung mục đích, dẫn nhau bái phỏng Long Vũ Môn. Mối nhân mạch của Hứa gia là một họ hàng xa, hiện tại đảm nhiệm chấp sự ngoại môn của Long Vũ Môn.
Phí một phen sức lực, ba ngươi cuối cùng gặp được chấp sự ngoại môn kia, tuổi tác không nhỏ, thực lực lại chỉ là Thác Hải Cảnh Sương Dương Kỳ.
Nói đến chuyện cảnh giới, tuy rằng người của Thiên Môn Đạo giảng giải mấy năm khắp giang hồ nhưng cảnh giới võ đạo sai lệch không nhỏ.
Nguyên nhân căn bản bởi vì tu luyện quá lâu. Mặc dù Võ Đạo được chứng đạo thành công, tốc độ tiến bộ tăng nhanh nhưng đại đa số người tiến triển vẫn vô cùng chậm chạp.
Muốn tích lũy nội lực vượt qua Thác Hải Cảnh tương đương với sáu mươi năm nội lực, cho dù công pháp tốt đến vô cùng cũng phải tích lũy hai mươi ba mươi năm mới có thể hoàn thành.
Đời người có mấy lần hai mươi năm?
Người trong giang hồ lại có mấy lần hai mươi năm?
Cho dù Võ Đạo hiện tại tu luyện đến Thác Hải Cảnh có thể sống đến hai trăm năm nhưng lăn lộn giang hồ lại có mấy người có thể sống đến c·hết già.
Nên là lưu truyền trên giang hồ dần dần đem tiểu cảnh giới biến thành đại cảnh giới. Khí Võ Cảnh liền bị chia ra thành Tầm Mạch Cảnh, Hội Dung Cảnh, Sơ Khuy Cảnh. Hướng lên lại là Vân Vũ Cảnh, Sương Dương Cảnh, Đại Hải Cảnh. Lại hướng lên trên là Vọng Thiên Cảnh.
Bởi vì rất ít người có thể đột phá đến cảnh giới này, cho nên Đại Cảnh Giới cũng không bị chia cắt ra. Dù sao người tu luyện đến cảnh giới bậc này, kiến thức sâu rộng phi phàm, sẽ không đem tiểu cảnh giới chia cắt ra làm đại cảnh giới.
Thành ra cảnh giới trên giang hồ truyền lưu thành một danh sách thật dài. Lại không biết tên nào đem “đại cảnh giới” chia ra làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, viên mãn cái gì.
Nhìn đến thật nhiều, thực tế không hiểu được dụng ý sâu xa của Võ Đạo, có điều dễ phân chia hơn, dù sao các tiểu cảnh giới chênh lệch cũng thật lớn, đủ để người vạch rõ giới hạn.
Cho nên càng truyền giống như được chấp nhận càng nhiều.
Chấp sự kia đạt đến “Sương Dương Cảnh” đã là cao thủ một phương trên giang hồ. Tuổi tác đã gần bốn mươi, một thần chính khí nghiêm nghị.
Mặc dù hiện tại Long Vũ Môn đã bế sơn không hiện thanh danh trên giang hồ nhưng đi một chút con đường thân quen tiến vào tông môn cũng không phải không được, miễn là thông qua được khảo hạch nhập môn.
Ba võ giả, một Sương Dương Cảnh, một Vân Vũ Cảnh một thần nữ Linh Cố Cảnh có thể sánh vai Vọng Thiên Cảnh, làm sao lại không thể thông qua khảo hạch nhập môn.
Chấp sự Thẩm Hữu An vui lòng cung cấp cơ hội cho cả ba người, về phần người của Hứa gia cũng được hỗ trợ sắp xếp chọn một khu địa bàn, lại chuẩn bị đón người còn lại của Hứa gia đến, xây dựng gia tộc ở trong địa bàn của Long Vũ Môn.
Đàm Thanh Chương cùng Hứa Mãn Ngọc tất nhiên trở thành đệ tử nội môn, hơn nữa thực lực cao đến không ai dám nói lời vớ vẩn. Nhưng mà trước đấy, Vương Y đưa ra thỉnh cầu gặp mặt chưởng môn của Long Vũ Môn.
Bởi vì thực lực cao tuyệt, Vọng Thiên Cảnh ở Long Vũ Môn hoàn toàn có thể đi ngang, không người cản nổi cho nên chỉ có thể đáp ứng dẫn Vương Y đến bái kiến Lý Thanh Thanh.
Hứa Mãn Ngọc cùng Đàm Thanh Chương tất nhiên tùy hành đi theo, cuối cùng thuận lợi bái kiến Lý Thanh Thanh.
Lý Thanh Thanh lạnh nhạt châm trà, mi mắt hơi rủ xuống không hề liếc nhìn đám người đi vào tiểu viện của mình. Đừng tưởng nơi bế quan liền là hang động sâu trong núi, Lý Thanh Thanh không cần thiết như thế.
Trước đây đúng là có hang động trong núi, nhưng mà Lý Thanh Thanh từ sau khi nhập biển liền không cần bế quan trong hang động. Cần trong một căn tiểu viện là được, xung quanh có đệ tử đi tuần tra, cũng sẽ không có ai đi làm phiền nàng.
Đồng thời cần lĩnh ngộ cái gì liền nhập vào trong Ma Hê Thủ La Thiên suy nghĩ là được, bởi vì là dùng tinh thần nhập vào thế giới trong mộng cho nên suy tính lĩnh ngộ mạnh hơn thông thường rất nhiều.
Cho nên cần gì phải bế quan ở động phủ đâu.
“Chương môn, người đã đã mang đến”.
Thị nữ th·iếp thân của Lý Thanh Thanh đưa ba người vào trong tiểu viện bẩm báo với Lý Thanh Thanh sau đó ngoan ngoãn đứng sang một bên. Vương Y cúi chào theo lễ nghi của Thần Điện nói.
“Tài Quyết Thần Điện Vương Y tham kiến Lý chưởng môn”.
“Đệ tử tham kiến chưởng môn”.
Đàm Thanh Chương cùng Hứa Mãn Ngọc đi theo chào hỏi một tiếng, sau đó thức thời yên lặng, thực tế cũng len lén đánh giá tình cảnh của tiểu viện cùng với Lý Thanh Thanh.
Thiếu nữ thanh xuân tĩnh lệ đáng yêu lại toát lên vẻ lạnh nhạt hờ hững không quá ăn khớp với nhau nhưng lại có một loại vận vị hòa hợp đến kỳ lạ, giống như một đóa hoa đào nở rộ trong tuyết.
Vừa đáng yêu lại để người chỉ dám đứng xa không dám chạm đến. Giống như bản thân là một con nhím, chống ra gai nhọn bảo hộ chính mình.
...
p/s: Cầu đề cử!!!