Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 217: May mắn




Chương 217: May mắn

Lý Thanh Thanh tất nhiên nghe đến thân phận của Vương Y, lại tra cứu một chút tình báo của Thiên Môn Đạo liền làm rõ ràng thân phận của đối phương, từ hình dáng đến tuổi tác cùng thực lực đều bị xem xét một lần.

Cho nên Vương Y đối diện với Lý Thanh Thanh liền giống như bị lột sạch nhìn xuyên thấu, một ánh mắt lạnh nhạt lại làm cho nàng ngượng ngùng không được tự nhiên.

Lý Thanh Thanh không mời mấy người ngồi xuống, tựa như không để ý đến, ánh mắt cũng chỉ là tùy ý đảo qua cuối cùng mới nhìn thẳng Vương Y.

“Vương thần nữ tìm bản chưởng môn có chuyện gì muốn làm?”

Vương Y giữ lấy một nụ cười công nghiệp, ôn nhu hữu lễ nói.

“Lý chưởng môn, tiểu nữ mạo muội đến gặp mong ngài thứ lỗi. Tiểu nữ phụng Pháp Thần mệnh lệnh đến Đông Long Châu truyền pháp”.

Lý Thanh Thanh hơi nhấc lông mày, nàng nghe qua Pháp Thần nhưng không hiểu lắm, cũng không biết năng lực của đối phương là thế nào. Chỉ biết “thần” đều là cao thủ hàng đầu của Thiên Linh Đại Lục, Lý Quân Thiên nói bọn hắn tiếp cận với võ giả muốn chứng đạo, tương đương với Đạo Thiên Cảnh đỉnh phong.

Mặc dù không hiểu rõ Đạo Thiên Cảnh nhưng Lý Thanh Thanh biết được đối phương mạnh, mạnh hơn cả Tường Vi. Có điều Lý Thanh Thanh cũng lo lắng gì, lạnh nhạt hỏi.

“Truyền pháp?”

Vương Y chậm rãi giảng giải.

“Không có thước góc không thể vẽ ra vuông tròn, không có quy củ không thành phương viên. Người sinh trên đời cần có quy tắc ước thúc, nếu không sẽ giống như dã thú ngu muội, cuối cùng sụp đổ đến tình trạng ăn lông ở lỗ...”

“Ngừng!”

Lý Thanh Thanh hơi nhíu mày cắt đứt lời nói của Vương Y, nàng có cảm giác nếu như không cắt đứt lời nói của Vương Y thì một đống giáo lý sẽ từ trong cái miệng anh đào kia phun ra ngoài mất.

Lý Thanh Thanh không có hứng thú với giáo lý của Tài Quyết Thần Điện, càng đừng nói đến nàng vốn không ưa thích người khác nói chuyện dông dài, chuyện này tương đối giống với tính cách của Lý Quân Thiên, lười nhác nói chuyện dài dòng hay nghe người khác nói nhiều.

Lý Quân Thiên vẫn ưa thích người ta nói chuyện lời ít mà ý nhiều, Lý Thanh Thanh không sai biệt lắm cũng “học” được tính cách này.



Vương Y vừa nói vừa cảm thấy ngọt miệng, chuẩn bị đem một bài truyền giáo thuyết giảng nói ra ngoài, nhưng không nghĩ đến bị Lý Thanh Thanh cắt đứt, làm cho miệng của Vương Y hơi cứng đờ.

Lý Thanh Thanh lập tức tiếp lời.

“Cho nên ngươi có mục đích gì?”

Vương Y hơi cứng lại khóe miệng, rất nhanh lấy lại tinh thần, nghĩ một chút liền nói.

“Tiểu nữ đến đây xin phép Long Vũ Môn tạo một chút thuận lợi”.

Lý Thanh Thanh híp mắt lại thành một đường cong, nàng lạnh nhạt nói.

“Tạo thuận lợi chính là tuân theo Thần Điện các ngươi sao?”

Vương Y hơi ngượng ngùng, tuy rằng sự thật chính là như thế nhưng mặt ngoài cũng không thể nói như vậy được, bây giờ bị Lý Thanh Thanh điểm phá liền không thể tránh khỏi ngượng ngùng.

Nhưng Vương Y được bồi dưỡng làm Thần Nữ từ khi còn nhỏ, trường hợp thế này cũng không thể để nàng luống cuống, dễ dàng ngụy biện một phen. Cái gì người người bình đẳng, thượng tôn pháp luật. Cái gì duy trì trật tự xã hội, mạng người chí thượng,...

Nói nói, lại có xu thế đem một bộ giáo lý ném ra ngoài.

Lý Thanh Thanh không khỏi nhíu mày một cái chặt đứt lời nói của Vương Y, hơn nữa còn hơi chán ghét Thần Nữ này, cảm thấy nàng nói nhảm quá nhiều.

Nói tóm gọn lại là hợp tác, ban hành pháp luật cùng giám thị xử phạt những người vi phạm pháp luật. Lý Thanh Thanh nghĩ nghĩ một chút, cũng không dám làm ra quyết định.

Mặc dù nàng không quá để ý Đông Long Châu có loạn hay không, tranh đấu chém g·iết gì thì nàng cũng mặc kệ. Nhưng mà chuyện liên quan đến Tài Quyết Thần Điện thì nàng cũng không dám quá tùy ý.

Chuyện liên quan đến hai mảnh thế giới, nhất là díu líu đến những cường giả mạnh hàng đầu hai phía kia, nàng muốn bỏ mặc không quản cũng không được, một xíu dư âm liền sẽ khiến cho toàn bộ thế gian chấn động, không người có thể trốn thoát.

Ngẫm nghĩ một chút, Lý Thanh Thanh nói.



“Ngươi cũng biết chuyện này liên quan đến hai phương thế giới. Ngươi cảm thấy năng lực nhỏ bé của ngươi có thể quyết định chuyện này sao?”

Vương Y giật mình một cái, mặc dù nàng có một chút suy đoán nhưng bởi vì thanh danh địa vị thì cao nhưng thực lực không với đến tầng đỉnh chóp nhất, cho nên rất nhiều chuyện chỉ biết được nửa vời chứ không hiểu đến cặn kẽ.

Bị Lý Thanh Thanh nói như vậy, đáy lòng không khỏi nhấc lên sóng ngầm lăn lộn, trái tim hơi thít lại, rất nhiều suy đoán vào trong lúc này tuôn trào như núi lửa khiến cho ý nghĩ không kìm nén được, cuối cùng rùng mình mà kết thúc.

Trong lúc mơ hồ nàng giống như cuốn vào trong một cuộc tranh đấu vô cùng kinh khủng.

Đồng thời năng lực của nàng đúng là không coi vào đâu.

Vương Y im lặng hồi lâu, Lý Thanh Thanh dẫn đầu nói.

“Ngươi hiện tại là Linh Cố Cảnh?”

Vương Y gật đầu, nàng cũng không nghĩ nhiều chỉ là khi cảm ứng linh khí trong thiên địa lại ẩn ẩn có cảm giác giống như Lý Thanh Thanh cũng có “linh vật”?

Vương Y không tin tưởng lắm, dù sao đây là chưởng môn của một đại môn phái ở Thương Võ Đại Lục, làm sao lại có tu vi cực cao ở mặt linh thuật được đâu?

Nhưng nghĩ lại Đàm Thanh Chương giống như cũng sở hữu một cái linh vật, hơn nữa còn luyện hóa thành công, cho nên Lý Thanh Thanh có linh vật cũng không phải chuyện không thể nào.

Lý Thanh Thanh nhấp một ngụm trà lại nói.

“Tích cực tu luyện đi, đừng làm mấy chuyện thừa thãi”.

Vương Y giật mình nhìn Lý Thanh Thanh, không biết Lý Thanh Thanh nói như thế là có ẩn ý gì. Lại thấy thiếu nữ đối diện lạnh nhạt nhìn lại, đôi mắt lóng lánh ngập nước mà xa lạ, không đoán ra được tâm ý.

Chuyện “thừa thãi” thực tế là chuyện mà nàng phải làm, là công việc cũng là tu luyện chứ không đơn thuần là làm chuyện thừa thãi. Cho nên nàng cũng rất tích cực tu luyện chứ, nếu không tại sao mới mấy chục tuổi đã tu luyện đến Linh Cố Cảnh được.

Lý Thanh Thanh híp híp mắt, linh khí quanh thân hơi xoay động lên, ngưng tụ lại thành một viên đá, từ linh khí ngưng tụ ra viên đá lớn cỡ quả trứng gà sau đó đẩy về phía Vương Y.



“Tu vi của ngươi thấp như vậy, nhảy loạn khắp nơi không sợ bị người chặt sao?”

Vương Y: “...”

Nàng đúng là thật sự không sợ, ngoại trừ vị trước mặt này giống như cả Đông Long Châu không có ai đánh thẳng được nàng. Thậm chí vị ở trước mặt này, cũng chưa chắc đánh thắng được mình chứ?

Nhìn đến thủ đoạn của Lý Thanh Thanh ngưng tụ ra một viên linh thạch đúng là làm cho Vương Y hơi rung động, thủ đoạn này nàng cũng biết nhưng cách thức vận dụng chẳng phải là mượn lực lượng từ “linh vật” hay sao?

Nhất là cách thức điều động linh khí kia để cho Vương Y cảm nhận vô cùng rõ ràng, không hề còn một chút nghi vấn nào.

“Ngươi..có linh vật?”

Lý Thanh Thanh cười nhạt nói.

“Không phải đồ vật của Thiên Linh Đại Lục các ngươi”.

Một bên nói chuyện lạnh nhạt với Vương Y, một bên phân ra một chút tinh thần muốn trao đổi với Lý Quân Thiên, đáng tiếc là Lý Quân Thiên không phản hồi. Chuyện nhỏ này còn chưa đủ để hắn quan tâm đến.

Nhất là hắn không có hứng thú gì với Vương Y, dù sao Pháp Thần cũng bị hắn đ·ánh c·hết một lần, nhân vật nhỏ thế này hắn đi quan tâm làm gì.

Đàm Thanh Chương cũng chỉ có thể đứng ở sau lưng Vương Y, còn không nổi lên được mặt bàn cho nên Lý Thanh Thanh thử liên lạc vài lần liền không tiếp tục cố gắng nữa, lực chú ý một lần nữa rơi xuống trước mặt ba người.

“Được rồi, không có việc gì khác thì các ngươi trở về nghỉ ngơi đi”.

Lý Thanh Thanh đã nói đủ nhiều, Vương Y còn giống như đang mơ mơ hồ hồ không hiểu thấu sự tình, cho nên nàng cũng cảm thấy lười nói thêm, phiền phức.

Nói nhiều hơn cũng không có tác dụng gì, Lý Thanh Thanh chỉ là muốn đảm bảo Long Vũ Môn bình yên ở trong loạn thế này chứ không phải tranh đoạt cái gì. Nhìn như không tranh, thực tế lại là tranh rất kịch liệt, tranh hai chữ “bình yên” cũng không dễ dàng.

Quá yếu, tranh không đến, làm nhiều hơn nữa cũng không tạo được tác dụng gì.

Nhưng Lý Thanh Thanh cũng không biết, không biết có khi cũng là may mắn.

...

p/s: Cầu đề cử!!! Kịch bản tiếp theo đã chỉnh lý xong, chuẩn bị tiến vào cao trào tiếp theo của bộ truyện!!!