Chương 199: Tâm tính
Năm năm một lần, giới giang hồ trong mong nhất một lần thịnh hội.
Đại hội võ lâm.
Giới này, đến lượt Vô Thường Kiếm Phái đảm nhiệm tổ chức. Nhưng từ chuyện hai năm trước, Vô Thường Kiếm Phái đã đi hướng suy sụp, tuy rằng còn một chút võ giả tuyệt đỉnh nhưng từ sớm đã tan rã hết nhân tâm, môn phái ở vào trạng thái nửa sống nửa c·hết, không có người lãnh đạo, không có tín ngưỡng, không có mục tiêu.
Cảnh vật tiêu điều, sơn phong đổ nát, ảm đạm như không có người sinh sống, từng người ngơ ngơ ngác ngác.
Thời gian của Đại Hội Võ Lâm dần đến, cũng không thấy Vô Thường Kiếm Phái phát thiệp mời thiên hạ quần hùng, cũng không tuyên cáo thiên hạ, đồng đạo võ lâm đều không hiểu thấu có một loại cảm giác kỳ quái cùng nhiệt nghị vô cùng sôi nổi.
Lý Quân Thiên từ khi rời khỏi không gian bản nguyên đã có hai tháng, mỗi ngày đều ngồi ở trên Ma Hê Thủ La Kiếm đi dạo chơi, một bên thi triển Khiêu Mộng Dẫn nhảy khắp các giấc mộng ở nhân gian.
Thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ, nhất là ở trong giấc mộng, cảnh tượng vô cùng phong phú. Lý Quân Thiên không thuần túy là đi chơi đùa, hắn mượn giấc mộng của nhân gian rèn luyện tâm tính bản thân.
Không sai, tham lãm giấc mộng của nhân gian rèn luyện tâm tính của mình. Bởi vì bản tâm của hắn cùng kiếm đạo không đạt đến phù hợp như một thể, khó mà đảm bảo chứng đạo thành công.
Dù có một nửa lần kinh nghiệm chứng đạo, nhưng Lý Quân Thiên vẫn không có nắm chắc sẽ chứng đạo Kiếm Đạo thành công ở trạng thái này. Cho nên hắn cần một thời gian điều chỉnh.
Nói thật, Lý Quân Thiên hiện tại đã chân chính vô địch thế gian, không cần mượn lấy thân phận của Lý Khuynh Thiên điều động “Võ Đạo” thì hắn vẫn không hề có địch thủ trên đời.
Không sai, Lý Khuynh Thiên lấy thân hóa đạo, Lý Quân Thiên ở trạng thái thông thường cũng không thể sử dụng lực lượng hóa đạo này được. Nhưng nếu như muốn sử dụng đến, Lý Quân Thiên có thể tạm thời “hóa thân” Lý Khuynh Thiên để sử dụng.
Không dùng lực lượng hóa đạo đã đủ để vô địch thế gian, cho nên đối với việc lịch luyện hồng trần cũng không có tác dụng gì. Lý Quân Thiên cùng Kiếm Đạo không ăn khớp, cần phải thông qua chiến đấu đề rèn luyện, mài rũa trong sinh tử bắt lấy điểm mấu chốt từ đó hòa hợp vào làm một thể, mới đủ điều kiện chứng đạo.
Hạn chế thực lực, không phát huy ra hoàn toàn kiếm đạo làm sao có thể tìm đến điểm hòa hợp được.
Ở hiện thực không tìm đến người nào có thể đánh chứ đừng nói đến trải qua nguy cơ sinh tử. Cho nên Lý Quân Thiên liền đi đến giấc mộng của người khác, chạy vào tìm kiếm điểm lý thú cùng vui chơi.
Nhưng đi qua hai tháng, hiệu quả cũng không lớn, ngoại trừ thỏa mãn một chút tâm tình lý thú của Lý Quân Thiên ra thì không có trợ giúp gì cho kiếm đạo của hắn cả.
Cho nên cảnh giới của Lý Quân Thiên vẫn là Đạo Thiên Cảnh viên mãn, chưa chứng đạo đột phá.
Kỳ thực Lý Quân Thiên nếu muốn chứng đạo cũng có tỉ lệ thành công không thấp. Thậm chí nếu như chấp nhất một chút, không từ thủ đoạn nào thì trực tiếp ở trong lúc chứng đạo vận dụng lực lượng “Võ Đạo” đến tương trợ, để “Võ Đạo” chủ động đem “Kiếm Đạo” bao dung vào bên trong, toàn lực nâng đỡ cùng đảm bảo để “chứng” Kiếm Đạo thành công.
Như thế liền sẽ không có chuyện thất bại.
Nhưng Lý Quân Thiên không muốn, làm như vậy thì Kiếm Đạo vĩnh viễn cũng không phải Kiếm Đạo của hắn mà là Kiếm Đạo của Lý Khuynh Thiên.
Kỳ thực Lý Khuynh Thiên hay Lý Quân Thiên..cũng không có hoàn toàn khác nhau chứ. Nói một cách cụ thể, Lý Quân Thiên là Lý Khuynh Thiên nhưng Lý Khuynh Thiên lại không phải Lý Quân Thiên.
Nhất là sau lần gặp mặt ở không gian bản nguyên kia, Lý Quân Thiên vẫn luôn cường điệu sự tồn tại của Lý Khuynh Thiên, không nói đến phân chia rạch ròi hay phủ nhận liên quan với Lý Khuynh Thiên mà là không nhưng nhấn mạnh Lý Khuynh Thiên vẫn tồn tại, tồn tại rất đặc thù, hơn nữa còn tách biệt với hắn.
Hắn sống ra một thế, hắn cùng Lý Khuynh Thiên kết hợp lại, hình thành hắn lúc này, hắn gọi là Lý Quân Thiên.
Nhưng cuối cùng, cho dù không có chấp niệm ngăn cản, hắn cũng không thể thoàn toàn bám rễ lên thân thể này, không hoàn toàn tương dung giống như không thể chấp nhận bản thân là Lý Khuynh Thiên.
Rất phức tạp, chung quy lại chính là Lý Quân Thiên chưa thể hoàn toàn “tố ngã”. Hắn chưa thể tìm ra hắn thật sự là ai, chưa tìm ra “chân ngã” vẫn chỉ là “giả ta”. Mặc dù “giả ta” so với trước kia không có thời gian hạn chế, không lo lắng bởi vì thời gian quá dài mà linh hồn tiêu tan.
Nhưng chung quy vẫn tồn tại mâu thuẫn trong nội tâm, dây dưa không dứt cùng Lý Khuynh Thiên. Lý Khuynh Thiên tồn tại rất đặc biệt, mặc dù tạm thời không thể ảnh hưởng đến Lý Quân Thiên, nhưng sâu thẳm trong nội tâm giống như có gì đó không thể thả xuống được.
Chấp niệm không còn ngăn cản, hắn không thể hòa hợp với thân thể, nhưng lại giống như đã hòa hợp hoàn tất, không phải lục bình không rễ mà hoàn toàn chưởng khống, không có nỗi lo về sau.
Bởi vì trạng thái kỳ quái như thế, Lý Quân Thiên lại có thể duy trì cảnh giới Đạo Thiên Cảnh viên mãn, lại có thể “hóa thân” Lý Khuynh Thiên, vận dụng lực lượng “Võ Đạo” hóa đạo một cách thoải mái.
Trạng thái này kỳ quái, lại tự nhiên, giống như tồn tại thông thường, không có bất cứ điều gì kỳ lạ, mọi chuyện giống như phù hợp với lẽ thường. Nhưng nhận thức của Lý Quân Thiên luôn cảm thấy tình trạng như thế này là bất thường chứ, cho nên hắn vẫn muốn tự mình chứng đạo “Kiếm Đạo” thử xem có thể nhìn ra vấn đề gì hay không.
Đạt đến cảnh giới càng cao, Lý Quân Thiên càng không hiểu rõ Lý Khuynh Thiên. Cho dù tiếp thu toàn bộ sáu mươi năm ký ức ủa Lý Khuynh Thiên thì cũng không thể hiểu rõ nàng.
Đồng thời, hắn cũng không hiểu thấu bản thân mình. Có thể là hắn suy nghĩ quá nhiều, suy nghĩ kỳ quái nhưng quả thật không có cách nào thuyết phục được bản thân.
Nghi hoặc này cũng không biến mất, chỉ là tạm thời không thể giải quyết, không có biện pháp nào cũng không ảnh hưởng đến hắn cho nên bị hắn ép xuống không đi tìm hiểu. Dùng nhiều tinh lực đến giải quyết những việc trước mắt hơn.
Mà trước mắt, vừa vặn có một việc.
Từ trong muôn vàn giấc mộng trở về, hành trình hai tháng này cũng khiến cho Lý Quân Thiên hơi nhàm chán. Hắn du lịch khắp các giấc mộng, mấy người còn lại thi triển Khiêu Mộng Dẫn tẩm bổ Ma Hê Thủ La Thiên.
Một thời gian đúng là dạo chơi hưởng thụ nhân sinh, nhưng sau khi hưng phấn qua đi chính là một công việc khổ sai. Góp nhặt lực lượng mộng ảo quá mệt mỏi, tiêu hao là tinh thần hồn lực, dẫn dắt một người không tính là gì, nhưng dẫn dắt một đêm thì mệt đến khó mà tưởng được.
Không biết bao nhiêu lần bọn hắn muốn Ma Hê Thủ La Thiên nhanh chóng hoàn thiện, có thể tự động dẫn dắt giấc mộng của người khác nhưng mà khoảng cách làm được chuyện này còn rất xa xôi.
Tường Vi cùng Vị Ương còn tốt, càng lúc càng say mê nghiên cứu một đạo này. Nhưng Vũ Nhu cùng Lý Thanh Thanh thật sự mệt mỏi không chịu được, nửa ngày sử dụng Khiêu Mộng Dẫn, nửa ngày liền phải ngủ say lấy sức.
Lý Quân Thiên liền không nghiền ép bọn hắn quá mức, liền để Tường Vi tìm mấy trợ thủ phụ trách thi triển Khiêu Mộng Dẫn. Về phần Vị Ương đồng dạng có thể thi triển Khiêu Mộng Dẫn kéo người vào Ma Hê Thủ La Thiên nhưng cũng khá nhàm chán cho nên nàng không có tham gia vào, trái lại chuyên chú bù đắp hoàn thiện thế giới trong mộng.
Còn tốt, ngày này mọi người kết thúc xong việc, không còn phải vận chuyển Khiêu Mộng Dẫn. Cự ưng đã thay đổi mấy lần, đại điểu mang một màu trắng tinh, lông vũ như tuyết vô cùng mềm mại.
Hình thể cũng không phải thon dài bén nhọn mà hơi đầy đặn mũm mĩm, nhìn có mấy phần ngu ngốc đáng yêu.
Là một loài chim mà Lý Quân Thiên tưởng tượng ra, cũng không tồn tại trong thực tế, đôi mắt to tròn có mấy phần bóng dáng của loài cú, hai chân ngắn nhỏ ẩn núp vào trong lông vũ nhìn đến có chút vô lực.
Hình tượng bây giờ đã trải qua mấy lần bóp nặn, cuối cùng chính là chúng nữ cộng đồng tán thành mới biến thành dạng này, hơn nữa còn được đặt cho tên riêng.
Gọi là Bạch Tuyết.
Mặc dù mỗi lần chỉ có thể tồn tại một thời gian sau đó liền tan biến nhưng ở trong Ma Hê Thủ La Thiên liền luôn tồn tại Bạch Tuyết ở tòa nhà tổng bộ của Thiên Môn Đạo.
Trở thành linh vật thân thuộc khó mà thay thế được.
...
p/s: Cầu hoa để cử!!!