Chương 200: Xa xôi
Tứ nữ ngồi trên Ma Hê Thủ La Kiếm, chuôi kiếm tồn tại một căn phòng gỗ. Chính là căn phòng gỗ bị di chuyển từ trên Đạo Đỉnh Phong đến. Không sai, lầu gỗ ở Đạo Đỉnh Phong đã bị chuyển đến, tổng bộ của Hộ Thiên Thuẫn nghiễm nhiên chuyển đến Ma Hê Thủ La Kiếm.
Người người của Thiên Môn Đạo đều có thể sử dụng Khiêu Mộng Dẫn thông qua lệnh bài thân phận tiến vào Ma Hê Thủ La Thiên, nhập tổng bộ ở trong mộng. Về phần Ma Hê Thủ La Kiếm, không phải ai cũng có tư cách đi lên, ít nhất Lý Quân Thiên không thích bị người ta làm phiền.
Để Bạch Tuyết kéo kiếm đi khắp thế gian, phiêu miểu bất định đỡ bị người ta làm phiền.
Lần này, bốn người đi về một phương hướng, tổng bộ của Thương Hội Thần Hành, tìm đến Nhất Thần.
Lý Quân Thiên chuẩn bị đi một chuyến Thiên Linh Đại Lục. Đã không thể tìm được điểm đột phá ở Thương Võ Đại Lục, vậy đi đến thế giới khác xem thử có cơ hội hay không.
Mà lúc trước hắn đã đáp ứng Tường Vi, một khi trở về Thiên Linh Đại Lục liền sẽ đem theo Nhất Thần trở về. Li biệt quê hương mấy trăm năm, mong mỏi trở về...cũng không phải không hiểu được.
Lý Quân Thiên đồng dạng hơi nhớ đến quê hương kiếp trước của mình, cũng không phải tràn đầy tình hoài hay gì, nhưng nếu như có cơ hội hắn cũng rất muốn trở lại nhìn một lần.
Cho nên quyết định nhấc Nhất Thần trở về cũng không phải không được.
Tổng bộ của Thương Hội Thần Hành nằm ở phía đông Vô Thường Kiếm Phái, thẳng từ bến Lục Thường có một nhánh sông nhỏ nối thẳng từ Bạch Ngâm Giang đến Thanh Hà.
Phần nhánh sông nhỏ kia, hiện tại nối thẳng đến tổng bộ của Thương Hội Thần Hành, bến thuyền cũng gọi là bến Thần Hành.
Bến Thần Hành cũng không nằm thẳng ở trên nhánh sông mà hơi lui vào trong, bến thuyền xây dựng giống như một cái hồ khổng lồ đậu rất nhiều thuyền hàng.
Ngày này, một tiếng ngâm xé toạc mây xanh, uy thế vô biên phủ xuống trực tiếp hạ vào trên hồ nước.
Thân hình không lồ đáng lẽ nhấc lên kinh đào hải lãng, nhưng Lý Thanh Thanh xuất thủ, trực tiếp đem nửa mặt hồ đóng băng lại, đem chấn động ngưng kết trước khi tác động đến các thuyền hàng.
“Người nào?”
Từ trong tổng bộ của Thương Hội Thần Hành truyền ra một tiếng quát, đồng thời một bóng người xông thẳng ra ngoài, tiếp cận Bạch Tuyết.
Mà càng tiếp cận, hắn liền có thể trông thấy rất nhiều kiến trúc, vô số tòa nhà chọc trời. Cảnh vật đẹp đẽ liên miên giống như nối thẳng đến chân trời, một màn này rung động khiến cho người lao ra kinh ngạc đến ngây người.
Người này chính là hội trưởng của Thương Hội Thần Hành, Hứa Mặc Uyên.
Mặc dù luyện hóa một cái linh vật, tuổi thọ kéo dài nhưng cảnh giới cũng không cao siêu gì. Nhưng mà tu vi võ đạo của hắn lại không tầm thường, trải qua một đêm đốn ngộ lúc trước, cảnh giới của hắn đã đạt đạt đến Thác Hải Cảnh Sương Dương Kỳ.
Chỗ mà Hứa Mặc Uyên trông thấy tất nhiên chính là Ma Hê Thủ La Thiên, hiện tại Ma Hê Thủ La Thiên đã gần giống với thành Hà Tiên, có thể bị nhìn thấy từ bên ngoài, lẫn lôn hư thực. Mặc dù đi vào là sẽ bị chủ động kéo nhập mộng, thân thể nằm ngủ ở một bên nhưng người không biết mà nhìn đến đều sẽ vô cùng chấn động.
Càng giống như Bạch Tuyết kéo theo một mảnh thế giới hàng lâm, mà người đứng trông chỉ có thể thấy được cửa vào của thế giới này, làm sao lại không để người ta rung động.
Lý Thanh Thanh từ trên lưng Bạch Tuyết hạ xuống, mũi chân điểm nhẹ một cái phiêu nhiên như lá rụng hạ xuống trước mặt Hứa Mặc Uyên.
Thác Hải Cảnh đối mặt với Vọng Thiên Cảnh áp lực vô biên lập tức đập vào mặt. Chưa kể đến Lý Thanh Thanh đang vận dụng một bộ phận lực lượng của Vạn Pháp Biến cho nên tinh thần ý niệm đạt đến cảnh giới cực mạnh, long uy phát ra đại thế cuồn cuộn, trực tiếp khiến cho Hứa Mặc Uyên run rẩy khó mà đứng thẳng.
Lý Quân Thiên, Tường Vi, Vũ Nhu đồng loạt đi ra, giống như từ trong Ma Hê Thủ La Thiên đi ra, Lý Quân Thiên dẫn đầu, hai nữ phía sau, mỗi người một vẻ tựa như cảnh đẹp tuyệt đỉnh của nhân gian.
Lại thêm Lý Thanh Thanh, hợp lại chính là nhân gian tuyệt mỹ nhất.
“Các vị..nữ hiệp là ai? Đến nơi này không biết có chỉ giáo gì?”
Tường Vi bước ra trước lên tiếng nói.
“Gọi Nhất Thần ra đây”.
Hứa Mặc Uyên lúc này mới nhìn lên, đầu tiên là ngờ ngợ, phải mất một lúc mới nhận ra thân phận của Tường Vi, thoáng trấn định một chút liền nói.
“Vâng!”
Sau đó cấp tốc chạy đi kêu gọi Nhất Thần. Kỳ thực Tường Vi có thể dùng lực lượng tinh thần quét qua là có thể tìm đến tung tích của Nhất Thần, nhưng bọn hắn mới không làm như thế.
Ai biết Nhất Thần đang làm cái gì, đồng thời sao biết có phải sợ quá mà chạy mất hay không?
Không bao lâu sau, Hứa Mặc Uyên đã gọi Nhất Thần đi đến, khí từ trên người Nhất Thần vậy mà cường đại hơn rất nhiều, đã đạt đến Linh Cố Cảnh.
“Các ngươi?”
Nhất Thần đi tới, nhìn đến bốn người lộ ra vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng không dám tiếp cận quá gần, hơi đề phòng mà đứng ra xa.
Lý Quân Thiên mới lười lòng vòng, trực tiếp hỏi.
“Ta chuẩn bị đi Thiên Linh Đại Lục”.
Nhất Thần hơi kích động, thoáng hiện vui vẻ. Lý Quân Thiên đến tìm hắn, lại đề cập chuyện Thiên Linh Đại Lục, vậy thì không cần phải nói nhiêu hơn đã biết chuyện gì xảy ra, hắn cấp tốc hỏi.
“Khi nào thì đi?”
Lý Quân Thiên đang định trả lời lại giống như cảm ứng được cái gì lông mày hơi nhíu một cái, tay trải vươn ra giống như xuyên qua không gian, chộp thẳng vào hộp kiếm bày trong nhà gỗ, cầm ra ngoài.
Hộp kiếm cẩm sắc giống như bảo thạch, bóng loáng đẹp đẽ, hộp kiếm đặt xuống đất liền mở rộng ra, kiếm Diệt Ma, kiếm Tinh Hà, kiếm Xích Mặc sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề.
Hai ngón tay của Lý Quân Thiên khẽ câu, kiếm Xích Mặc thoát khỏi hộp kiếm phóng lên trời.
Rầm rầm!
Trên lưỡi kiếm của Xích Mặc nâng lên một vòng gợn sóng, mặt hồ nước giống như có thứ gì đó đang chồi lên, nhô ra khỏi mặt hồ. Mặt nước của hồ máu mở rộng, đột ngột bao trùm nghìn dặm, đem bầu trời nhuộm thành màu đỏ thẫm, bóng loáng như gương.
Từ trong mặt gương có một khối đen kịt giống như đảo nhỏ đang nhanh chóng nhô ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì? Bầu trời sao lại chuyển sang màu đỏ?”
“Tai ương giáng xuống sao?”
“Các ngươi nhìn kia là cái gì?”
Bóng đen càng lúc càng lớn, giống như một bàn tay khổng lồ từ trên bầu trời bắt xuống.
Rống!
Bóng đen tựa như phát ra một tiếng gầm, mặt nước nổ tung, vết nứt không gian bị xô ra khe rách to lớn, lực lượng quy tắc hóa thành thần lôi vắt ngang bầu trời.
“Aaa!!! Mắt của ta!”
Không biết bao nhiêu người bởi vì ngẩng đầu nhìn về phía bóng đen kia mà hóa thành nước mủ hôi tanh đen đặc. Giống như đầu óc đều bị rút ra khỏi hốc mắt, đau xót để người không muốn sống.
Vô số nhân sĩ giang hồ tụ tập ở Võ Thường Châu vào ngày này đồng loạt g·ặp n·ạn. Khung cảnh trong phút chốc liền giống như luyện ngục kêu rên đầy đất.
Đừng nói là Khí Võ Cảnh hay Thác Hải Cảnh cho dù là Vọng Thiên Cảnh đồng dạng không thể chống cự, ánh mắt đều hóa thành hắc thủy h·ôi t·hối chảy xuống, trừ khi đạt đến Ngưng Cơ kỳ, ngưng cơ nhập đạo mới miễn cưỡng có tư cách liếc nhìn đồ vật kia.
Nhưng chỉ là liếc nhìn, không có nghĩa làn hìn chăm chú, thời gian càng dài càng dễ xảy ra vấn đề.
Chỉ có Hướng Thiên Cảnh mới có thể bảo trì bình ổn quan sát, về phần đối đầu thì có lẽ cảnh giới phải càng cao.
Mà cảnh giới càng cao, cũng chỉ có Lý Quân Thiên. Đồng thời, bầu trời đỏ thẫm này chính là do kiếm Xích Mặc mở rộng chiếu rọi ra, cho nên Lý Quân Thiên liền xuất thủ.
Bầu trời đỏ thẫm bao phủ nghìn dặm, lĩnh vực của Lý Quân Thiên đồng dạng có thể bao phủ nghìn dặm thiên địa, hóa thành một vùng tiểu thế giới.
Trong tiểu thế giới có sơn hà nhật nguyệt, đại hải triều dâng, cự mộc sâm lâm, quần tinh kết hà, bạch vân thiên dạ...
Một cái thế giới đem mảnh bầu trời đỏ thẫm vây vào chính giữa không trung, bởi vì phạm vi bao phủ của Lĩnh Vực tuy chỉ có một nghìn dặm nhưng không gian ở trong trực tiếp mở rộng đến vạn dặm, đem mảnh thiên không kia vây ở chính giữa, chỉ chiếm một phần nhỏ của lĩnh vực.
Tay trái vung lên, lực lượng quy tắc lập tức như triều dâng, tất cả cảnh vật hóa thành vô số thanh kiếm, vô số thanh kiếm lại hóa thành một thanh cự kiếm, cự kiếm tồn tại ở trong lĩnh vực giống như chống lên cả bầu trời, nối liền thiên địa.
Cự kiếm đâm về phía bầu trời, chọc thẳng vào bóng đen giữa huyết hồ. Giống như cành hoa bén rễ, vết nứt lan tràn như những rễ nhỏ tỏa khắp bóng đen, lưỡi kiếm làm thân, chuôi kiếm bung lá kết hoa.
Hoa nở rực rỡ như nhân gian muôn màu, đẹp đẽ vô song, cũng sắc bén vô song.
Ầm ầm!!!
Bầu trời hạ xuống cánh hoa, muôn vàn màu sắc giống như tuyết rụng, cánh hoa phiêu nhiên, thiên địa điêu linh.
Từng cánh hoa rơi xuống lúc này vậy mà đều ẩn chứa một đoạn lực lượng quy tắc bị vặn vẹo, khí tức tràn đầy không ổn định, bất cứ v·a c·hạm nào đều sẽ khiến cho lực lượng hủy diệt bùng nổ, đem tất cả xoắn g·iết.
Nhìn đẹp đẽ thực tế nguy hiểm đến tột cùng, một luồng lực lượng hủy diệt bùng nổ đủ để xoắn nát một vùng không gian, cặn cũng không để lại chút nào.
Lý Quân Thiên thu tay, trên bàn tay đã nắm vào chuôi kiếm Xích Mặc, toàn bộ mặt nước đã trở nên bình lặng như cũ, ngoại trừ một chút bọt nước ra thì không có bất cứ dấu vết nào của bóng đen lúc mới rồi.
“Huyết Hồ này...”
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, giống như có thể cảm nhận được mối liên kết giữa kiếm Xích Mặc cùng với nơi nào đó, nối thẳng với đại thế giới ở rất xa xôi.
...
p/s: Quyển 2 kết thúc!!!
Cầu đề cử!!!