Chương 198: Từ không sinh có
Bạch Ngâm Giang, Lý Quân Thiên cùng Lý Thanh Thanh hàng lâm ở trên không trung, mưa rào trắng xóa giống như bức tường nối liền mặt sông cùng bầu trời.
Lý Quân Thiên cũng không dài dòng, uy thế trực tiếp bao phủ xuống, so với long uy của Lý Thanh Thanh còn mạnh hơn, hùng hồn mênh mông tựa như một mảnh thiên địa phủ xuống.
Âm thanh cuồn cuộn như lôi ngâm.
“Từ Trường Khanh! Đi ra!”
Một tiếng quát xuống, Bạch Ngâm Giang trực tiếp dậy sóng, giống như đem toàn bộ lòng sông lật lên một lần, đem Từ Trường Khanh chấn động đến thất điên bát đảo.
Loạt xoạt!
Một cột nước từ lòng sông vọt ra ngoài, giống như giao long xuất hải phóng thẳng lên trời. Cột nước lên đến không trung, dòng nước ngưng tụ lại hóa thành hình dáng của Từ Trường Khanh, thần tình hơi phức tạp nhìn về phía hai cô cháu trước mặt.
“Chuyện gì?”
Từ Trường Khanh ẩn ẩn có chút tức giận nhưng bởi vì lực lượng không đủ mà nói chuyện có mấy phần uất ức.
Lý Quân Thiên mới lười vòng vo, lần trước để Từ Trường Khanh nhanh chân chạy mất, hắn lười đuổi nhưng không có nghĩa là không có sát ý. Lý Quân Thiên nể chút tình mọn liền không truy cứu, đổi lại là Lý Khuynh Thiên đã đem Từ Trường Khanh chém thành tro bụi rồi.
Còn tốt, Lý Quân Thiên mềm mỏng hơn Lý Khuynh Thiên một chút, cũng tương đối bao dung vị tha đi, cho nên liền nhiều một câu cảnh cáo.
“Ngươi không cần phải trở về không gian bản nguyên rồi”.
Từ Trường Khanh hơi chấn động thân hình một cái, giống như đoán được cái gì lại không dám tin, muốn lên tiếng hỏi thăm Lý Quân Thiên. Nhưng Lý Quân Thiên chỉ lạnh nhạt nhìn Từ Trường Khanh một cái, bản thân liền ẩn vào trong không gian, chuẩn bị chạy trở về Đạo Đinh Phong.
Để lại Lý Thanh Thanh cùng Từ Trường Khanh bốn mắt nhìn nhau.
Lý Thanh Thanh lạnh nhạt gật đầu nói.
“Người kia đã đi tìm ta”.
Từ Trường Khanh ho khan một tiếng, chuyện này đúng là hắn có một chút tính toán, nhưng bị Lý Thanh Thanh nói ở trước mặt cũng làm cho hắn ngượng ngùng cùng ái ngại.
Không đợi Từ Trường Khanh nói thêm cái gì, Lý Thanh Thanh đã nói.
“Ngươi không định trở về sao?”
Từ Trường Khanh lắc đầu, lúc trước hắn hơi kích động liền Hóa Long ở Bạch Ngâm Giang, ở Bạch Ngâm Giang hắn mới có thể phát huy ra lực lượng mạnh nhất, cũng ở đây mới có khả năng tiến bộ. Cho nên không tiện trở về Long Vũ Môn.
Lý Thanh Thanh cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chuyện ở Long Vũ Môn cũng không nhiều, dù sao môn phái cũng đang phong sơn, sự vụ vận chuyển cứng nhắc, cuối tháng tổng kết là được.
Lại nói tuy nàng đang ở Cực Đạo Phong, nhưng nếu như có việc có thể nhờ đến cô cô, mấy giây liền có thể chạy trở về đến Long Vũ Môn, cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.
Nàng đã biết được từ miệng của Tường Vi về việc xây dựng điểm truyền tống, chớp mắt liền có thể chạy trở về, có lẽ mấy ngày sau phải đi nũng nịu cô cô một phen mới được.
Lý Thanh Thanh nổi lên kế hoạch trong lòng, lại nhìn Từ Trường Khanh, lạnh nhạt nói.
“Vương Tri nhập ma, đi vào tà đạo, tạ đã thành trừ rồi. Văn Tu Cốc giao cho ngươi, đừng để thế cục loạn lên là được”.
Không để Từ Trường Khanh lên tiếng hỏi thăm hay từ chối gì, Lý Thanh Thanh bước ra một bước, thi triển Hóa Long Thất Biến – Dực Quang Thương Long, không phải triển khai toàn bộ hình thái mà là một phần hình thái.
Chỉ ngưng tụ một đôi cánh khổng lồ ở sau lưng, hai cánh khẽ động một cái liền để thân hình của nàng biến mất không thấy gì nữa, lưu lại một đợt cuồng phong cuồn cuộn.
“Ngươi...”
Từ Trường Khanh chỉ kịp nói nửa chữ thì Lý Thanh Thanh đã biến mất ở phía chân trời. Lông mày của hắn hơi nhăn lại, trong lòng không khỏi thầm nhủ.
“Tính cách..càng lúc càng giống nhau!”
Nói xong liền xoay người ngã về trong sông, không bao lâu ở bên cạnh Bạch Ngâm Giang liền có Bạch Tước bay cao, lao v·út qua cánh rừng xa, biến mất không thấy gì nữa.
Nếu không có gì bất ngờ, Hộ Thiên Thuẫn chỉ còn có một mình hắn, tháng ngày về sau có lẽ sẽ rất bận rộn đây.
...
Lý Thanh Thanh rời đi gần trăm dặm liền cảm ứng được một cỗ lực lượng đặc biệt, lấy ra lệnh bài thân phận cảm ứng một hồi, quyết định gửi tin tức hỏi thăm. Không bao lâu, nàng khẽ mỉm cười một tiếng, thân hình lao thẳng về phương hướng khác, không bao lâu liền cảm ứng được một cỗ lực lượng mộng ảo ngưng tụ ở cùng một chỗ.
Chớp mắt liền hạ xuống một mảnh không trung, trăm thước ngân kiếm vốn hòa vào trong không gian, không hiện ra ngoài thế giới. Mà Lý Thanh Thanh đạp vào trên thân kiếm, nàng cũng biến mất khỏi tầm mắt của người khác, cho dù mưa dông bão tố cũng không thể tác động đến nơi đây.
Ma Hê Thủ La Kiếm.
Chính là bội kiếm mới nhất mà Lý Quân Thiên luyện chế.
“Cô cô”.
Lý Thanh Thanh chào hỏi Lý Quân Thiên, bàn tay vẫn còn bóp chặt lấy Cửu Âm Phiên đưa ra ngoài.
“Cô cô, ngươi nhìn xem vật này”.
Lý Quân Thiên liếc mắt, liền không để ý nhiều, một cái binh khí gần gần giống “linh vật” đồng thời có chút huyền diệu tà dị thôi, cũng không phải cái gì ghê gớm.
“Lại một sản phẩm thất bại? Củ Lý Thiên Hành để lại?”
Lý Thanh Thanh lắc đầu biểu thị không biết, nàng nói.
“Ta lấy được trong tay Vương Tri, cũng không phải gia gia để lại”.
Lý Quân Thiên gật đầu, cũng không thèm để ý. Hắn kéo lấy lực lượng mộng ảo, thông qua công pháp đem đồ vật trong mơ cụ hiện ra ngoài.
Thiên Mộng Huyền Công – Lạc Chân Nhập Mộng – Chân Mộng Kỳ Huyễn Bất Giác Mộng.
Ngang!!!
Một tiếng kêu xuyên thấu hắc vân, đem hạt mưa thổi tán lạc. Trong bóng đêm hiện lên một con cự điểu, toàn thân lông vũ thẳng tắp, nhọn hoắt mạnh mẽ, tràn đầy cảm giác cứng cáp.
Sải cánh dài đến ba mươi thước, một đôi cánh có thể che rợp một vùng không gian. Mâu mục thần tuấn như điện, trên đỉnh đầu có ba sợi lông vũ vàng óng dựng thẳng lên, lộ ra uy vũ bá khí.
“Đây là?”
Lý Thanh Thanh trợn mắt há hốc mồm, không hiểu thấu từ đâu sinh ra một con cự ưng oai hùng, thân thể lớn đến không hợp thói thường lại thêm lực lượng ẩn tàng trong người cũng vô cùng khổng lồ.
Chỉ là lực lượng của nó giống như hơi phù phiếm, cảm giác mộng ảo tràn đầy, bất cứ lúc nào cũng có thể tan rã đi. Lý Quân Thiên tiêu hao lượng lớn cương khí khiến cho thân hình của cự ưng ổn định, đồng thời một luồng ý niệm chủ đạo cự ưng để thân thể của nó hành động đơn giản.
Ý niệm hóa thành chỉ lệnh để cho cự ưng bay đi, kéo lấy Ma Hê Thủ La Kiếm bay đi, giống như kéo theo một cái xe vượt ngang không trung, tùy ý tung hoành trong màn đêm.
Ma Hê Thủ La Kiếm có thể tùy ý lơ lửng, thậm chí là có thể bị Lý Quân Thiên điều khiển bay đi, nhưng như thế sẽ tiêu hao tinh thần của Lý Quân Thiên. Cụ hiện ra cự ưng thì không, hắn chỉ cần ý niệm ban đầu truyền tải chỉ lệnh, về sau cự ưng thực tự động thực hiện một số động tác đơn giản là được.
Đây chính là công pháp mà Lý Quân Thiên sáng tạo, mục đích ban đầu chính là lợi dụng lực lượng mộng ảo, sau khi xây dựng xong Ma Hê Thủ La Thiên chính là bắt đầu tích lũy lực lượng mộng ảo để hoàn thiện thế giới mộng ảo kia.
Ngoài ra, mục đích tương đối trọng yếu khi sáng tạo Thiên Mộng Huyền Công chính là muốn đem Vị Ương vớt từ trong mộng cảnh ra ngoài. Cho nên việc cụ hiện đồ vật từ trong mộng ra chỉ là thao tác thông thường.
Ban đầu chính là một quyển sách, chính là lúc trước cụ hiện ra Hóa Long Thất Biến cho Lý Thanh Thanh. Mà lúc này, công pháp có tiến bộ một chút xíu, liền từ cụ hiện đồ vật c·hết đến cụ hiện ra một chút động vật trong tưởng tượng.
Chỉ là cụ hiện ra cũng không phải sinh vật sống, không có khả năng tư duy mà càng giống như một cái xác không, đồng thời thân thể cấu tạo từ lực lượng mộng ảo rất dễ tan biến, xét theo một góc độ nào đó thì vô cùng yếu ớt.
Lại dùng cương khí đi củng cố lại thể xác, dùng một phần ý niệm tạm thời bổ trợ cho khả năng điều khiển của thể xác, miễn cưỡng tạo thành một cỗ hoạt thi, hành động được một số chỉ lệnh đơn giản.
Công pháp đến mức này còn chưa làm được đem một người ở trong mơ hiện ra ngoài nhưng đã vô cùng nghịch thiên, chạm đến cảnh giới sáng tạo từ không sinh có.
Cự ưng có thể tính là một cá thể đặc biệt, chỉ là hơi hướng con rối tự động. Nếu như Lý Quân Thiên lại tiến bộ một chút, có thể đem người ở trong giấc mơ hiện ra hành động như thật sự, có thể chấp hành động tác vô cùng phức tạp.
Thậm chí sẽ có tư duy, có nhận thức.
Cho đến cuối cùng có thể đem Vị Ương vớt ra ngoài, trở thành con người chân chính cũng không phải không được.
Nhưng tạm thời không làm được, cụ hiện ra cự ưng đã là vô cùng tốn sức, hơn nữa còn tiêu hao lượng lớn lực lượng mộng ảo, đem Ma Hê Thủ La Thiên đã bóp đến thoáng mờ ảo, kém chút liền sụp đổ mất một mảng công trình.
Lý Quân Thiên chỉ là nếm thử, cũng không đi xoắn xuýt vấn đề này, tiêu hao thì đền bù lại là được. Để cho cự ưng kéo kiếm, bản thân thì nhàn nhã nghỉ ngơi, dễ chịu hơn là điều động lực lượng để kiếm tự bay trở về hơn nhiều.
Lực lượng chỉ cần dùng một lần, mọi sự liền không cần quan tâm, nhàn nhã nghỉ ngơi là được. Lý Quân Thiên không có trực tiếp bay trở về chính là muốn bù đắp lực lượng mộng ảo.
Đơn giản chính là để cho Ma Hê Thủ La Thiên bay lượn, sau đó dùng Khiêu Mộng Dẫn đem những người đang ngủ mơ phát tán ra lực lượng mộng ảo hút vào trong Ma Hê Thủ La Thiên.
Hút như thế nào?
Rất đơn giản, sử dụng Khiêu Mộng Dẫn đem giấc mộng của bọn hắn dẫn đến Ma Hê Thủ La Thiên là được, lực lượng từ giấc mơ của mọi người đều sẽ tiêu tán vào bên trong Ma Hê Thủ La Thiên.
Về phần ảnh hưởng, thực cũng không ảnh hưởng gì, cùng lắm chính là giấc mơ bị xáo trộn một chút, gặp một chút ác mộng khiến cho một đêm khó ngủ mà thôi, cũng không phải sự tình gì to tát.
Ai ngủ mà không mơ, giấc mơ tan đi, lực lượng mộng ảo cũng tan biến chứ không có tác dụng gì, hiện tại bị người thu hồi lấy mấy cũng sẽ không tạo nên tổn hại cho bản thân người nằm mơ.
Về phần ai sử dụng Khiêu Mộng Dẫn?
Ha ha, tất nhiên không thể nào là Lý Quân Thiên rồi, hắn còn muốn nghỉ ngơi cơ mà.
Lý Thanh Thanh: “...”
...
p/s: Cầu hoa đề cử!!!