Chương 197: Cửu Âm Phiến
“Thiếu nữ, quả nhiên mỹ vị nhân gian”.
Vương Tri bày ra một bộ mặt hưởng thụ phấn khích làm cho Đinh Linh Linh không rét mà run. Tuổi tác của nàng không lớn, lần đầu tiên gặp phải trường hợp như thế, toàn bộ tâm linh đều run rẩy rẩy lên, rất có thể sẽ lưu lại ám ảnh đến cuối đời cũng không quên được.
Nàng thận trọng kéo từng bước chân đi về một phía, muốn ôm lên thân thể của gia gia rồi chạy đi. Nàng nhận rõ được sự thật, đối thủ của nàng quá mạnh, không phải nàng có thể đối phó được.
Nàng đã gửi tín hiệu cầu cứu được một thời gian ngắn nhưng khó mà có tiếp viện được. Hiện tại chỉ có thể chạy để kéo dài thời gian, kéo dài đến khi có tiếp viện mới được.
Nhưng nàng còn chưa kịp hành động, một lưỡi nhận từ chân khí chém đến. Đinh Linh Linh lần này đã có thể bắt được quỹ tích của lưỡi nhận này, chém xuống một kiếm.
Đang!
Lại một lần nữa b·ị c·hém bay ngược ra ngoài, chênh lệch lực lượng quá lớn, nàng muốn ngăn cản một kích cũng khó mà làm được, hoàn toàn b·ị đ·ánh bay đi. Nếu như không phải Vương Tri còn muốn chơi đùa một phen, có lẽ ngay cả một kích nàng cũng không ngăn cản được.
Vương Tri lúc này muốn nhấm nháp lấy món ngon trước mặt, không vội vàng mà thưởng thức hết đối phương. Mỗi khi nếm thử một miếng, sắc mặt đều mang theo thư sướng cùng vặn vẹo, toàn thân run rẩy sảng khoái.
Đạp đạp!
Tiếng bước chân tiếp cận khiến cho Đinh Linh Linh trở nên khó coi, sắc mặt trắng nhợt nhạt không còn một giọt máu.
Đạp đạp! Đạp đạp!
Chỉ là tiếng bước chân thông thường thôi cũng mang theo áp lực vô biên, không có khí thế gì cũng đến Đinh Linh Linh không thở được.
Rống!!!
Đột ngột, từ trên không trung, xé toang mây đen cùng mưa rào. Một luồng long uy cuồn cuộn hạ thẳng xuống giống như thác đổ, nặng nề không khác núi lớn. Luồng long uy này khóa chặt lấy Vương Tri.
Đồng thời, một tiếng quát lạnh lùng xuyên thấu mưa rào truyền đến.
“Vương Tri, ngươi muốn c·hết sao?”
Vương Tri toàn thân trầm xuống nhưng khuôn mặt vẫn cứ ngông nghênh giương lên, nhìn chằm chằm bóng người ở giữa không trung, ánh mắt thoáng hiện lên huyết hồng, sát càng ngày càng nồng nặc.
Sát ý như triều dâng, vậy mà chống lại cỗ long uy đại thế cuồn cuộn này, cả hai tương đối cách xa hơn nghìn trượng, bóng đen, mưa rào, đều không thể ngăn trở ánh mắt của hai người.
“Tiện nhân”.
Trong lòng Vương Tri đã chửi ầm lên, vẻ mặt bên ngoài chỉ hơi lạnh lùng, ngoại trừ sát ý cuồn cuộn thì không thể nhìn ra khác lạ gì. Bên ngoài, Vương Tri nhìn chằm chằm người kia.
Váy xanh như nước, lạnh nhạt hờ hững nhưng lại mang theo một loại uy nghiêm bá đạo phủ xuống, như tiên như thần, cư vị ở chỗ cao đưa mắt phóng xuống thương sinh.
Vương Tri ngậm lấy tức giận, từng chữ nói thật nặng.
“Lý Thanh Thanh? Ngươi có ý gì?”
Lý Thanh Thanh lạnh nhạt nhìn lướt qua Vương Tri, cuối cùng khóa chặt Cửu Âm Phiến, ánh mắt hơi ngưng lại, chất vất Vương Tri.
“Vật kia, ngươi lấy ở đâu ra?”
Vương Tri cười gằn.
“Thế nào, ngươi còn muốn quản chuyện của bản tông chủ hay sao?”
Sát ý đã đậm đặc đến khó mà miêu tả, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ. Chỉ là Vương Tri vẫn cật lực khắc chế, dù sao Lý Thanh Thanh mang đến áp lực cho hắn cũng quá lớn.
Đinh Linh Linh lúc này đã ôm lấy Đinh Tất Phong, vội vàng hô về phía Lý Thanh Thanh.
“Lục trưởng lão, tên ma đầu này g·iết người hút máu, vô cùng kỳ quái. Ngươi phải cẩn thận một chút”.
Vương Tri bất động thanh sắc chém ra một luồng chân khí ngoại phóng, sắc mặt hơi vặn vẹo nhìn Đinh Linh Linh.
Tự Cảm Thức đã tự hành kích hoạt, nhưng mà Lý Thanh Thanh xuất thủ còn nhanh hơn, linh khí ngưng tụ thành một bàn tay đem lưỡi nhận bóp nát một cách nhẹ nhàng, giống như khẽ gõ một cái liền đem mảnh thủy tinh vỡ tan.
Nhân duyên cũ gặp mặt, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, giương cùng bạt kiếm sát ý cuồn cuộn.
Đinh Linh Linh vội vàng lui lại, đỡ lấy gia gia của mình muốn nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Lý Thanh Thanh lạnh nhạt nhìn nàng một cái, cũng không cần phải nói cái gì thì Đinh Linh Linh tức khắc hiểu ý, cấp tốc rút đi.
Vương Tri lại nhìn về phía Lý Thanh Thanh, khóe miệng cười gằn lộ ra hàm răng nhọn hoắt. Gân xanh nổi khắp khuôn mặt dữ tợn, hắn đạp nổ tung mặt đất, thân hình giống như một viên đạn pháo phóng về phía Lý Thanh Thanh.
Xét về mặt cảnh giới, Vương Tri chỉ là Thác Hải Cảnh còn Lý Thanh Thanh chính là Vọng Thiên Cảnh, ngoài một đại cảnh giới còn chênh lệch mấy cảnh giới nhỏ, không phải có thể bù đắp dễ dàng.
Không cần thi triển Hóa Long Thất Biến thì Lý Thanh Thanh cũng thừa có đủ lực lượng để trấn áp Vương Tri. Tay phải của nàng vươn ra, thi triển Long Vũ Chiến Pháp – Long Trảo.
Ngưng tụ một cái long trảo từ linh khí đập thẳng xuống, giống như năm tòa núi lớn hạ xuống, trực tiếp đem Vương Tri nhấn trở về mặt đất.
Ầm ầm!!!
Núi cao hạ xuống, đem Vương Tri đè đến gắt gao, muốn thoát ra cũng không được. Vô biên chân khí giống như huyết vụ muốn ăn mòn lấy long trảo, đáng tiếc chân khí cùng long tức chênh lệch quá lớn, ăn mòn nhỏ bé như kiến cắn xích sắt.
Không làm nên chuyện, thậm chí bị long tức còn đánh tan rã cả nội lực đỏ thẫm của Vương Tri, gần như đem đối phương đánh thành xác khô.
Một tay khác điều động long tức tách ra, bắt lấy Cửu Âm Phiến thu về trong tay.
Cửu Âm Phiến điên cuồng rung lên, giống như một con rắn b·ị b·ắt lại giữa thân thể, không chịu yên lặng mà ngọ nguậy quấy phá.
Lý Thanh Thanh nhìn kỹ càng Cửu Âm Phiến, trong lòng không khỏi dâng lên nghi hoặc. Đồ vật này...giống như là “linh vật”?
Hơn nữa đồ vật này có mấy phần tương tự với thứ đang ở trong người nàng.
Khẽ xoa xoa cằm mịn, Lý Thanh Thanh có thể cảm nhận được đồ vật này liên kết với Vương Tri, thông qua t·ấn c·ông đối thủ thu được huyết dịch, hấp thụ huyết dịch hóa thành nội lực cho mình sử dụng.
Nghĩ đến đây, Lý Thanh Thanh không khỏi nhớ đến chuyện lúc trước, nhớ đến một chút thân ảnh quen thuộc...
Hừ!
Lý Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, bàn tay bóp lấy Cửu Âm Phiến càng dùng lực mạnh hơn, ẩn ẩn phát ra tiếng lạch cạch, giống như muốn đem đồ vật bóp vỡ. Nhưng lực lượng của nàng cũng không thể bóp vỡ cây quạt này, cũng không có cố ý đi bóp nát cho nên vẫn chưa bị phá hủy.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vương Tri, sát ý trên người đối phương phá lệ nồng nặc, hơn nữa khuôn mặt vặn vẹo giống như không quá bình thường. Lý Thanh Thanh suy nghĩ một chút...
Thiên Môn Đạo Thất Tiên Thức- Vấn Tâm Thức!
Một chỉ điểm ra giống như kiếm đâm, kiếm trực tiếp đâm vào trên mi tâm của Vương Tri, sau đó chậm rãi chờ đợi.
Một hồi lâu sau, khí tức của Vương Tri trở nên cuồng bạo xung động, sát ý cuồn cuộn bốc ra, ác ý dị dạng tỏa khắp bốn phía khiến cho Lý Thanh Thanh hơi nhíu mày lại.
Bàn tay siết chặt, long trảo làm ra động tác đồng dạng, trực tiếp đem đối phương bóp thành mảnh vụn. Long trảo trực tiếp hóa thành lửa lớn, linh khí b·ốc c·háy cuồn cuộn đem Vương Tri đốt thành tro bụi.
Một mảnh cũng không chừa.
“Người này ác đã không cứu được, đáng g·iết”.
Lý Thanh Thanh lẩm nhẩm một tiếng, vừa vặn Lý Quân Thiên liền từ trong không gian ẩn náu đi ra, khóe miệng của Lý Quân Thiên hơi co quắp.
Vấn Tâm Thức đem tâm can của người khác kích phát ra, bị lôi kéo ra ác ý cũng không đại biểu người ta ác không cứu được. Lý Thanh Thanh nói như vậy, rõ ràng là mượn cớ, hơn nữa còn là mượn cớ vô cùng vụng về.
Đường nhiên, Lý Quân Thiên cũng không quan tâm chuyện này lắm, hắn trùng hợp đi ngang qua, ghé vào nhìn một chút.
Nhân tiện, gọi Lý Thanh Thanh đi cùng là một chuyện nên làm.
Mục tiêu của hắn bây giờ, chính là Bạch Ngâm Giang, đi tìm Từ Trường Khanh.
...
p/s: Cầu hoa đề cử!!!