Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 196: Đồ ăn




Chương 196: Đồ ăn

“Vĩnh Dạ?”

Lỹ Quân Thiên lẩm nhẩm, không biết từ bao giờ Vĩnh Dạ đã rời khỏi tay của mình, toàn bộ cả kiếm cả vỏ đã cắm ở trước gốc cây thế giới.

Mi mắt lại rủ xuống, Lý Quân Thiên lại không đi thu hồi Vĩnh Dạ. Hiển nhiên kiếm này nhớ thương chủ nhân của nó, mặc dù còn chưa hoàn toàn hình thành khí linh nhưng đã có không ít linh tính, cuối cùng bị Lý Khuynh Thiên dẫn dắt đi mới cắm ở dưới gốc cây.

Võ Đạo, vì nàng mà cố gắng.

Kiếm Đạo, cũng nhờ nàng mà hoàn thiện.

Kiếm từ đầu đến cuối cũng là của nàng.

Lý Quân Thiên thả xuống, cũng không cần cố chấp đi nhặt lên. Tuy hắn là nàng, nhưng nàng không phải là hắn, chung quy vẫn có hơi khác biệt.

Không phải tự kiêu căng, cũng không phải tự ngăn cách, Lý Quân Thiên lưu lại một chút đồ vật cũng là lưu giữ nàng tại thế gian, vương lại chút tiếc nuối để hắn nhớ rõ Lý Khuynh Thiên.

Lấy thân hóa đạo, có trời mới biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Lý Quân Thiên cố ý hoặc hữu ý lưu lại chút chuẩn bị về sau, cho nên một số chuyện không cần làm.

Lắc lắc đầu, Lý Quân Thiên xoay người, ánh mắt nhìn về phía bốn người Trương Vô Cực, sát ý bốc lên.

Mấy người này nghiên cứu không gian bản nguyên lâu như vậy, hắn có hơi lo lắng bọn hắn sẽ làm ra động tác gì đó phá hư Võ Đạo. Mặc dù có Lý Khuynh Thiên hóa đạo, muốn phá hư cũng không phải chuyện đơn giản, nhưng khả năng nhỏ nhoi tức là vẫn có khả năng.

Lĩnh vực triển khai, lực lượng quy tắc viên mãn phủ xuống đem bốn người bao bọc vào bên trong.

Lĩnh vực có thể coi như tiểu thiên địa, võ giả có thể tùy ý thao khống lực lượng quy tắc ở trong lĩnh vực. Bên trong lĩnh vực, có thể nói võ giả không gì làm không được, cho dù thuấn di cũng không phải chuyện khó khăn gì, chỉ là thao tác cơ bản.

Không lĩnh ngộ lực lượng không gian cũng không có vấn đề gì, dịch chuyển dọc theo lực lượng quy tắc là được, ở trong lĩnh vực chính là không có gì mà không làm được.

Hai ngón tay kẹp lại thành kiếm, nhẹ nhàng điểm một cái về phía không gian.

Sơn phong đổ xuống, trường gian nổi sóng cuồn cuộn phóng lên. Núi như kiếm, bén nhọn mà trầm trọng vô song, sông như kiếm, thế đi cuồn cuộn không thể đỡ.



Thế gian mạnh mẽ nhất, cứng rắn nhất, nặng nhất, sắc bén nhất một kiếm đâm đến, thế đi hùng hậu đường hoàng không thể ngăn cản lao thẳng đến.

Giống như núi đổ, giống như sóng quét, uy thế của t·hiên t·ai quét ngang thiên hạ, không người có thể đỡ.

Rầm rầm!

Một kiếm phóng qua, thi cốt không còn, không có bất cứ huyền niệm nào đem đám người nghiền xương thành tro, chân linh giấu trong cây thế giới cũng trong phút chốc hôi phi yên diệt, giống như ngọn lửa trong đêm tối bị gió thổi tắt, không còn dấu vết sinh cơ.

Đến cảnh giới này, g·iết người chỉ đơn giản như thế, nhân mạng yếu ớt giống như ngọn nến trong gió, khẽ thổi liền tắt.

Lý Quân Thiên còn chưa thu hồi lĩnh vực, tay trái xòe ra nắm lấy một thanh kiếm, chính là căn cơ võ đạo, hình dáng giống Vĩnh Dạ y như đúc, chỉ là hoa văn quy tắc bây giờ đã khác biệt so với lúc trước.

Quy tắc đã tiêu trừ rất nhiều, không còn đến ba nghìn quy tắc nhưng cũng có hơn hai nghìn loại quy tắc khác nhau.

Quy tắc viên mãn, Lý Quân Thiên đã có tư cách chứng đạo nhưng hắn cũng không gấp gáp. Kiếm Đạo lấy nền tàng của Lý Khuynh Thiên hoàn thiện, nhưng cũng rất phù hợp tâm ý của Lý Quân Thiên, có thể tính như đạo của bản thân.

Lý Quân Thiên không chung tình với kiếm, cũng không chấp nhất với kiếm cho nên hắn cần trải vuốt tâm tính một phen, để kiếm đạo phù hợp với bản thân hơn, bản thân cũng phù hợp với kiếm đạo hơn.

Chớp chớp đôi mắt, đồng tử đồi thành hình kiếm, Lý Quân Thiên chăm chú quan sát lên Cây Thế Giới, giống như đang tìm kiếm cái gì, cuối cùng khóa chặt một vị trí hốc cây, một cái hốc cây rất sâu, trong hốc cây tràn đầy một loại thủy dịch đặc biệt.

“Là chỗ này sao?”

Lý Quân Thiên điểm ra một kiếm, cương khí hóa thành long quyển đâm ngang ra, trực tiếp đâm vào trong hốc cây, vô biên lực lượng trực tiếp chém vào trong hốc cây, đem thủy dịch trực tiếp sấy khô, bốc hơi không một dấu vết.

Rầm rầm!!!

Toàn bộ cây thế giới rung động một cái, lá cây che phủ bầu trời cũng không chịu nổi vậy mà rụng xuống sáu cái lá cây, giống như một kiếm vừa rồi đã đem những sợi mạch liên kết với những là cây này chém đứt.

Lý Quân Thiên híp mắt, vươn tay đem sáu cái lá cây này thu vào trong không gian chứa vật. Dù sao cũng là đồ vật rơi xuống từ cây thế giới, hiển nhiên chính là đồ tốt.

Làm xong, thân hình của Lý Quân Thiên gần như b·ốc c·háy lên, hóa thành một vệt tinh quang bắn ra ngoài, biến mất tại không gian bản nguyên.

...



Phía nam Đông Ngâm Giang, địa bàn Sơn Hà Phái.

Một đêm mưa rào, cũng là một đêm thích hợp chém g·iết, mưa qua đi, mọi dấu vết đều sẽ biến mất.

Cho nên đêm nay, Sơn Hà Phái g·iết điên rồi.

Thời gian chưa đến nửa đêm, một đám người mặc hắc y xông đến, gặp người liền g·iết, từ bao vây quanh chân núi một đường g·iết thẳng lên núi.

Người vây công Sơn Hà Phái cũng không phải ai khác, chính là tân nhiệm chưởng môn Văn Tu Cốc, Vương Tri.

Vương Tri nắm Cửu Âm Phiến, quạt xếp như kiếm, khí tức lạnh lẽo sát ý lạnh đến buốt giá.

Bóng đêm mơ hồ, mưa rào như thác đổ, từng tiếng chém g·iết hỗn loạn hòa vào tiếng mưa rơi, truyền đi cũng không được quá xa.

Vương Tri trông thấy một đệ tử của Sơn Hà Phái cầm kiếm t·ấn c·ông đến, hắn trở tay chém ra một cái, chân khí hóa thành một lưỡi khí nhận đem đối phương chém thành hai nửa.

Máu tươi phóng thẳng lên trời, Vương Tri đảo tay mở ra quạt xếp, Cửu Âm Phiến giống như có lực hút đặc biệt, toàn bộ máu tươi liền bị kéo về phía Cửu Âm Phiến, máu đỏ như hoa nở vẽ lên trên mặt quạt, hoa nở sau đó hoa tàn, toàn bộ vết màu cấp tốc thu liễm lại, khô héo biến mất không dấu vết.

Bị hấp thu sạch sẽ.

Một luồng nội lực từ trên Cửu Âm Phiến truyền vào trong kinh mạch của Vương Tri, lập tức khiến cho chân khí của hứn nâng lên một đoạn. Mặc dù chân khí này trông có điểm là lạ, một khi vận dụng liền giống như sương mù mang theo màu đỏ thẫm nhưng thật sự chính là chân khí.

Vẻ mặt của Vương Tri lạnh lùng, không có cảm xúc ba động quá nhiều. Hắn vẫn rất ưa thích cảm giác thực lực của mình tăng lên sau một bữa ăn, nhưng món ăn này cũng chỉ qua quýt bình thường, còn chưa đủ để hắn lộ ra vẻ kích động.

Đột nhiên ánh mắt của hắn sáng lên, khóa chặt một bóng người vừa mới lướt qua trước mắt hắn không xa.

Khóe miệng hơi cong lên, vận chuyển lên khinh công lập tức đuổi theo. Vương Tri truy cầu chất lượng món ăn hơn là số lượng món ăn, chính là muốn ăn ngon hơn là ăn no.

Cho nên hắn không có chút lưỡng lực nào mà đuổi theo món ngon mà mình nhận định.



“Gia gia, ngươi mau tỉnh lại đi, lúc này ngươi không thể được”.

Đinh Linh Linh ôm lấy Đinh Tất Phong, dưới chân dẫm lấy Phục Không Thức phá vây chạy vội.

Thiên Môn Đạo Thất Tiên Thức – Phục Không Thức cho nàng trợ lực thật lớn, cho dù mang theo một người trọng thương cũng có thể phát huy ra tốc độ cực nhanh, nhất kỵ tuyệt trần không người đuổi kịp, một bước liền có thể phi thân ra gần trăm thước, bỏ xa những kẻ đang t·ruy s·át nàng.

Một hơi chạy ra hơn ba dặm, Đinh Linh Linh mới không thể không hạ chậm bước chân. Phục Không Thức rất nhanh, nhưng phụ tải trên cơ thể cũng không nhỏ, chạy chừng ba dặm đường cũng khiến cho kinh mạch dưới chân của nàng ẩn ẩn đau rát, khó mà gánh vác được.

Vun v·út!

Bước chân chưa ngừng được hai bước, Đinh Linh Linh liền ôm lấy gia gia mình nhảy né sang trái, toàn thân lăn lộn trên đất hai vòng mới có thể đứng dậy. Vị trí nàng vừa định tiến lên vừa rồi đã bị cắt ra một vết dài hơn mười thước ở trên mặt đất.

“Ngươi là ai?”

Đinh Linh Linh rút ra một thanh nhuyễn kiếm, nội lực đem lưỡi kiếm vuốt thẳng, tiếng quát lanh lảnh xuyên thẳng qua mưa đêm.

Vương Tri từ trong bóng đêm đi tới, khí tức giống như hòa vào đêm đen, nhừng từng tiếng mưa đội xuống có thể để người biết được vị trí của hắn một cách rõ ràng. Tiếng bước chân đạp trên mặt đất đọng nước mang đến cảm giác áp bách ngột ngạt, Đinh Linh Linh theo mỗi tiếng bước chân rơi xuống đều khẽ run rẩy một chút.

Xoạt!

Quạt xếp mở ra, một luồng chân khí hóa thành cuồng phong cuốn đến, nửa đường đem tất cả hạt mưa hóa mười mấy lưỡi nhận chém về phía Đinh Linh Linh. Cả hai cách nhau hơn ba mươi thước nhưng tốc độ của lưỡi nhận nhanh đến gần như tức thời, chớp mắt liền đã đánh vào mục tiêu.

Con ngươi của Đinh Linh Linh co rụt lại, nàng có thể thấy đối phương tiến công nhưng thật sự không kịp phản ứng. Đồng thời sát ý từ trên người đối phương bắn ra vô cùng nồng nặc, nồng nặc đến người ta lạnh buốt cả tim gan, toàn bộ cơ thể đều trì trệ không thể sai khiến dưới luồng sát khí kia.

Mười mấy lưỡi nhận sắp đánh trúng trên người Đinh Linh Linh, đột ngột nội lực của nàng giống như dầu hỏa gặp phải lửa, từ trên người bùng nổ một cái, hóa thành một vòng bảo hộ quanh người.

Thiên Môn Đạo Thất Tiên Thức – Tự Cảm Thức.

Nội lực tự hành hộ thể, đem công kích của đối phương chuyển hướng thậm chí là dội ngược trở về. Bởi vì cảnh giới chênh lệnh thật sự quá lớn, Đinh Linh Linh chỉ có thể miễn cưỡng di chuyển lực lượng công kích, còn chưa làm được dội ngược lại công kích.

Hơn nữa còn không thể phòng ngự một cách toàn vẹn. Một cỗ lực lượng khổng lồ đập đến đem Đinh Linh Linh hất bay ra ngoài, mấy cây xương sườn đứt đoạn, trên miệng không tự chủ được phun ra một ngụm máu.

Mà ngụm máu này đồng dạng bị Cửu Âm Phiến hút đến, hóa thành nội lực tràn vào Vương Tri, khuôn mặt của hắn lấy tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được trở nên hồng nhuận, hai mắt lim dim miệng hơi há ra.

Vô cùng tận hưởng cảm giác thư sướng này.

...

p/s: Cầu hoa đê cử đầu tháng!!!