Chương 195: Thiên Đạo
Mi cong run run, Lý Quân Thiên chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt như thu thủy, thanh minh trong suốt. Nhưng lúc này, hồ nước thu thủy nâng lên một vòng gợn sóng, một giọt nước mắt nhảy khỏi mặt hồ, giống như sương mai chậm rãi lăn xuống gò mà mềm mại.
“Khuynh Thiên...”
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, miệng hơi đắng chát, cổ họng khô khốc. Măc dù tiêu hao lực lượng trên thân còn chưa đến mức khô kiệt, nhưng toàn thân Lý Quân Thiên đều cảm thấy bủn rủn, một loại mềm yếu vô lực trải khắp cơ thể.
Giống như sức mạnh đã bị rút sạch, chỉ còn lại một cái xác rỗng.
Đồng thời tinh thần cũng cảm nhận được một chút bi thương cùng không nỡ. Lý Quân Thiên khẽ lau đi vệt nước mắt bên má, lẩm nhẩm nói.
“Tương lai gặp sao? Thần thần bí bí, rốt cục ngươi là thứ gì chứ?”
...
Thương Võ Đại Lục.
Lúc này đã là ban đêm, tuy thời tiết đã là đầu mùa thu nhưng cảnh đêm thường không tiêu điều. Hôm nay, lại không giống.
Trời đêm mây đên cuồn cuộn, thiên địa bị mây đen áp đỉnh không dư một chút ánh sáng nào, trăng sao cũng biến mất.
Đêm trầm như nước, mây nặng như mực, âm u đè nén làm người bứt rứt.
Đùng đoàng!!!
Kinh lôi xé trời, lôi đình lam bạc một lần khiến cho toàn bộ đại lục sáng chói, mỗi một ngóc ngách đều sáng rõ ràng.
Sấm động trời đêm, chớp giật mây mù, không khí ngột ngạt kéo dài hơn một giờ đồng hồ cuối cùng...mưa xuống.
Mưa rào như giao mùa, từng hạt mưa lớn đổ xuống mang theo tươi mát tự nhiên cùng vô tận cảm ngộ đổ xuống.
Ngày này, vô số võ giả giật mình đốn ngộ, giống như trời cao mở ra lỗ thủng để bọn hắn đột nhiên có thể nhòm ngó một góc chân thật của thiên địa.
Vô số võ giả cảm ngộ tăng cao, một đêm đột phá mấy cảnh giới, toàn bộ thực lực của đại lục đều nàng thêm một bước.
Sau ngày này, vô số thiên tài quật khởi, vô số cao thủ hiện thế cùng nhau tranh phong. Giống như đại thế thúc đẩy, trăm hoa đua nở, võ đạo phồn vinh.
Chỉ là bọn hắn không biết, võ đạo đại thế là có người đứng sau thúc đẩy.
...
Không gian bản nguyên.
Lý Quân Thiên hạ xuống mặt đất, người của Hộ Thiên Thuẫn còn chưa thể g·iết đến. Quanh thân của Lý Quân Thiên bị lĩnh vực bao trùm, bất kể là không gian nứt vỡ hay là quy tắc cắt chém cũng không thể tác động đến hắn chút nào.
Bi thương cấp tốc bị nhấn xuống, Lý Quân Thiên tiêu hao rất nhiều tinh thần hồn lực nhưng cảnh giới của hắn, nhưng cảnh giới của Lý Quân Thiên...vẫn là Đạo Thiên Cảnh viên mãn.
Không đột phá, cũng chưa chứng đạo.
Chứng đạo là đem quy tắc nối liền với thiên địa, để lực lượng đạo của bản thân được thiên địa công nhận, lách qua quy tắc trói buộc mà sử dụng. Đứng ngang hàng với thiên địa sử dụng lực lượng của bản thân, không bị thiên địa câu thúc lại vẫn thuộc về trong thiên địa diễn sinh ra lại không hoàn toàn thuộc về thiên địa.
Nhưng Lý Quân Thiên vừa rồi cũng không phải chứng đạo, càng không để thiên địa công nhận cái gì. Lý Quân Thiên vừa rồi chính là cưỡng ép đem cảm ngộ quy tắc cùng cách thức sắp xếp sinh ra “Võ Đạo” đánh vào trong thiên địa.
Để cho “Võ Đạo” trở thành một con đường siêu phàm trong thiên địa, sinh linh bị quy tắc ước thúc có thể thông qua con đường võ đạo để mạnh lên.
Đồng thời, bởi vì “Võ Đạo” ảnh hưởng, các cảnh giới sẽ bị phân chia một cách rõ ràng, giới hạn về cả lực lượng lẫn năng lực. Sẽ không giống như lúc trước, một người có thể tự mở con đường siêu phàm, lực lượng lẫn năng lực tăng lên gấp mấy chục lần, thăng liền tương đương với mấy đại cảnh giới.
Nói chính xác thì “Võ Đạo” nối liền với thiên địa, xây dựng một bậc thang nối từ mặt đất đến bầu trời, bậc thang rất rõ ràng. Không giống như trước đây, mỗi người đều phải mày mò một con đường riêng, không rõ bước tiếp theo ở nơi nào.
Bây giờ Võ Đạo đã rõ ràng, người người có thể cảm ngộ đến, người người có thể bước đi vào.
Hơn nữa đây còn là một con đường rộng lớn, bao phủ qua rất nhiều lối nhỏ, để người ta dễ dàng có thể bước vào, đột phá vào Võ Đạo, thuộc về Võ Đạo quản lý, đặc tính tuân theo võ đạo.
Nếu nói chính xác, Lý Khuynh Thiên mới là người chứng đạo, thậm chí khoảnh khắc cuối cùng, toàn bộ bản thân tiếp nối hai thanh kiếm, nối liền hai đạo quy tắc thì Lý Khuynh Thiên mới là người chủ đạo cùng dẫn dắt, cuối cùng là dung hợp.
Có thể nói, Lý Khuynh Thiên lấy thân hóa đạo, đã chứng đạo hoàn tất, bước qua giai đoạn cao hơn của hợp đạo.
Gọi là Hóa Đạo.
Nhưng Lý Khuynh Thiên lấy thân hóa đạo, đã không tồn tại ở thế gian, nàng trở thành võ đạo, võ đạo chính là nàng, nhưng võ đạo lại không phải chỉ có nàng.
Lý Khuynh Thiên cũng không tồn tại ý thức chủ quan, càng không thể tri phối Võ Đạo, chỉ có thể nói là một loại tồn tại đặc thù, thậm chí cũng không thể tính là tồn tại, không thấy được, không gặp được, cũng không thể hoàn toàn biết hay hiểu hết.
Về phần Lý Quân Thiên, đường đi qua vốn cũng không phải đạo của hắn. Hắn làm tất cả đều đang xây dựng võ đạo, mỗi thứ muốn học một chút, mỗi thức đều đi tìm hiểu một chút, đi nghiên cứu một chút, bao dung vạn sự, bao hàm vạn tượng.
Nói thẳng chính là tạp mà không tinh, cũng không thể tính là “đạo”. Dưới sự thúc ép của chấp niệm tạo thành, nghiên cứu cùng mở rộng Võ Đạo chứ không phải bản ý của chính Lý Quân Thiên.
Cho nên lần chứng đạo này có thể tính đến trên đầu Lý Khuynh Thiên là chuyện bình thường, mặc dù ban đầu thành quả có thể đặt đến trên người Lý Quân Thiên, trở thành người chứng đạo thành công, tự xưng một tiếng Võ Tổ cũng không quá đáng.
Nhưng Lý Quân Thiên quả quyết từ bỏ, cũng không tiếp nhận thành quả chứng đạo, lực lượng Võ Đạo quy về thiên địa, võ đạo cùng thiên đạo ngang hàng với nhau. Bởi vì võ đạo đồng dạng bao hàm ba nghìn quy tắc, chỉ là cách thức sắp xếp, mạnh yếu, chủ thứ khác biệt.
Thiên đạo cũng bao hàm ba nghìn quy tắc, nhưng thiên đạo là diễn hóa ra ba nghìn quy tắc, tuy chịu đựng ba nghìn quy tắc hạn chế nhưng cũng nằm ngoài hạn chế của quy tắc.
Xét ở một khía cạnh nào đó thì Thiên Đạo cùng Võ Đạo là ngang hàng với nhau, nhưng nếu so sánh cụ thể thì Thiên Đạo mạnh hơn Võ Đạo rất nhiều. Dù sao Võ Đạo cũng là đạo, là thiên địa tán thành mới trở thành đạo.
Cho nên Thiên Đạo hơn Võ Đạo là tất nhiên, nhưng tương lai ai biết được rõ ràng đâu.
Chứng đạo cũng không phải điểm cuối cùng của Võ Đạo, chỉ là võ giả sau khi chứng đạo đã có tư cách thoát khỏi trói buộc của thiên địa, tuy là kéo dài của Võ Đạo lại không hoàn toàn thuộc về Võ Đạo, đi ra Đạo của chính mình.
Cho nên Lý Quân Thiên mới không thèm cố ý đem nó trói buộc vào trong võ đạo. Thậm chí vui thấy kỳ thành, chờ đợi có người chứng đạo sau đó siêu thoát khỏi võ đạo, siêu thoát khỏi quy tắc trói buộc của thiên địa.
Phong ba trong không gian bản nguyên cũng không biết kéo dài bao nhiêu lâu, đám người Trương Vô Cực còn chưa thể tiếp cận Lý Quân Thiên. Nhưng từ trong hốc cây thế giới nhảy bắn ra một người.
Một người, tương đối xui xẻo.
Vừa mới xuất hiện, nửa thân liền đưa vào trong khe nứt không gian, cuối cùng cả thân thể của hắn bị hút vào bên trong, cũng không biết bị cuốn đi đến nơi nào, sống c·hết không rõ ràng.
Kẻ xui xẻo này chính là Dương Thái Hòa, một đường vội vàng t·ự s·át trở về muốn tham dự hóa giải nguy cơ cho Hộ Thiên Thuẫn, nhưng cuối cùng chưa tạo nên tác dụng gì liền bị ném vào trong không gian hỗn loạn.
Thật sự vô cùng xui xẻo.
...
p/s: Cầu hoa đề cử đầu tháng!!!