Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 186: Ma Hê Thủ La




Chương 186: Ma Hê Thủ La

Vũ Nhu bị Lý Quân Thiên kêu đến, để nàng thử sử dụng Thiên Mộng Huyền Công đến thử xem có thể đi vào trong giấc mộng ở trong thanh cự kiếm kia hay không.

Vũ Nhu cũng hơi kích động thử một chút, cảm giác hẳn sẽ rất mới mẻ.

Thiên Mộng Huyền Công – Mộng Nhập Thiên Môn.

Trong mộng, nàng thấy được một cái cửa lớn, bên dưới là kim liên, bên trên là nhật nguyệt, trên cánh cửa là sơn hà cùng tinh vân. Đưa tay mở ra cánh cửa này, giống như mở cửa thành trì bước vào trên phố lớn, rõ ràng đứng ở giữa đường phố lại đứng dưới một tòa lầu vô cùng hùng vĩ.

Lấy Thiên Mộng Huyền Công đi cảm ứng, Vũ Nhụ lập tức động ý niệm hiện ra một cái bảng nửa trong suốt trước mặt Vũ Nhu. Cái bảng để có thể dễ dàng nhìn cùng ghi nhớ, Vũ Nhu đã sớm dùng quen thao tác ở trong lệnh bài, lập tức liền có thể sử dụng.

Đi vào trong đại lâu, tụ tập ý niệm bằng Thiên Mộng Huyền Công, đem thông tin một vài nhiệm vụ của Thiên Môn Đạo ném vào trong bảng, phút chốc liền sinh ra mấy khối nhiệm vụ, có thông tin ghi chép rõ ràng.

Sau đó đem những khối nhiệm vụ này thông qua công pháp rút ra ngoài dán ở trên tường, làm như vậy thì thông tin nhiệm vụ sẽ không thể bị thay đổi. Tất nhiên trừ Lý Quân Thiên ra tay, còn lại thì tất cả mọi thứ được cụ hiện ra đều sẽ thuộc về mộng cảnh này, trở thành vật thật sự tồn tại ở thế giới trong mộng, sẽ không vì ý chí của ai mà thay đổi.

Thiên Mộng Huyền Công của chính Lý Quân Thiên thì khác, bản công pháp truyền qua cho hai phó môn chủ cũng không có chỉnh sửa nhưng công pháp truyền xuống dưới lại có sự khác nhau.

Bản chất không khác, chủ yếu là có một vài chức năng yêu cầu tu vi nhất định mới có thể sử dụng, mà tu vi này đối ứng với tu vi võ đạo nhất định, tu vi đạt đến liền đảm nhiệm chức vụ, vừa vặn thích hợp.

Chẳng hạn như ban bố nhiệm vụ, đi vào nơi nào đó, chủ động kéo người tiến đến hoặc là ngăn cách khu vực nào...

Tu vi càng cao, công pháp càng hoàn thiện vậy thì khả năng ở trong mộng cảnh càng mạnh. Thậm chí nếu cảnh giới của Lý Quân Thiên trì trệ không tiến mà mộng cảnh càng ngày càng hoàn thiện, vậy thì hắn ở trong mộng cảnh có thể sẽ mạnh hơn cả bản thể ở bên ngoài.

Đó chỉ là nếu như thôi, sẽ không có chuyện tu vi của hắn ngừng lại không tiến.

Từ trong không gian mộng cảnh đi ra, Vũ Nhu có chút uể oải vuốt vuốt đầu. Nếu như chỉ đơn thuần đi vào thôi thì cũng không tiêu hao bao nhiêu, nàng ban bố nhiệm vụ, thử một chút các công năng mới lạ, đến lúc này mới trở nên mệt mỏi.

Trải nghiệm rất tốt đẹp, Lý Quân Thiên liền đem cự kiếm cầm xuống, lấy lực lượng không gian bao vây co rút lại, khiến cho cực kiếm thu nhỏ gần trăm lần, giống như một thanh kiếm bình thường, lớn nhỏ không khác, chi tiết trở nên càng tinh tế tỉ mỉ.

Nắm vào trên kiếm, hơi vận chút lực lượng đem cự kiếm nâng lên. Kiếm nặng đến nghìn cân, tuy đối với lực lượng của Lý Quân Thiên lúc này không tính là gì nhưng vẫn coi như rất nặng.



Hài lòng từ hoa văn cho đến thiết kế, Lý Quân Thiên nắm nắm một chút liền nói.

“Không tệ, liền gọi là Ma Hê Thủ La Kiếm”.

Thoát khỏi thể xác câu thúc, thế giới đều do tinh thần tạo thành, dinh dưỡng liền từ tâm sinh, chỉ cần ý thức còn sống động liền sẽ sống sót xuống, không cần ăn uống, thậm chí còn có thể không đau ốm bệnh tật, đạt đến tự tại vô thúc.

Ma Hê Thủ La Thiên còn gọi là Đại Tự Tại Thiên, do Ma Hê Thủ La Vương hay Đại Tự Tại Thiên Vương cai quản, là tầng cao nhất của Sắc Giới, Lý Quân Thiên muốn mộng cảnh sẽ đạt đến một bước kia.

Tất nhiên hiện tại còn không được, hiện tại chỉ là một loại nằm mơ tiến vào, tuy giấc mộng rất chân thật, cũng không khác thế giới hiện thực là bao. Nhưng nếu như cơ thể bên ngoài suy yếu hoặc b·ị t·hương thì sẽ từ trong giấc mơ thoát ra, nếu như t·ử v·ong vậy thì cũng sẽ thật sự biến mất khỏi mộng cảnh.

Sau này nếu hoàn thiện đến mức độ nhất định, vậy thì để bọn hắn triệt để sống trong giấc mộng là được. Mộng cảnh thành Hà Tiên kia chính là làm như vậy, trước hết đem bọn hắn khóa ở tầng sâu của mộng cảnh sau đó hấp thu hết lực lượng tinh thần của bọn hắn, đợi đến triệt để vắt khô người, thân thể tự nhiên t·ử v·ong, ý thức của bản thân liền mơ hồ bị nhốt ở trong mộng cảnh.

Đương nhiên, bản thân bọn hắn không hiểu rõ bị giam trong mộng cảnh, chỉ nghĩ rằng mình sinh sống ở trong thành trì tên là Hà Tiên, lại gia nhập vào trong võ lâm tranh đấu khó mà thoát ra được.

Mộng cảnh Ma Hê Thủ La Thiên liền sẽ phát triển về phương hướng này, khác biệt chính là Lý Quân Thiên không định lưu giữ người nào ở lại cả. Bọn hắn có thể ghé qua, nhưng muốn ở lại cũng phải có chút cơ duyên mới được.

Cự kiếm là không thể thu nhập trong hộp kiếm, mặc dù hộp kiếm đã rất bất phàm rồi nhưng còn không chịu được lực lượng của thanh cự kiếm này. Nhất là sau khi gánh chịu mộng ảnh Ma Hê Thủ La Thiên thì khối lượng sẽ càng lúc càng nặng, không đến mức để khối lượng mộng cảnh chiếu ra hiện thực nhưng sẽ tăng lên một phần cân nặng.

Nặng hơn một nghìn cân, hoàn toàn có thể đem hộp kiếm ép vỡ tan thành nhiều mảnh.

Còn tốt, Lý Quân Thiên có thể cố hóa một khu vực, đem kiếm Ma Hê Thủ La treo ở trên không trung, phủi phủi tay kết thúc công việc.

Luyện chế thanh kiếm này tiêu hao bảy ngày sáu đêm, Lý Quân Thiên cũng cảm nhận được tiêu hao không nhỏ, nhất là đem dị tượng của bản thân hóa thành giấc mơ sau đó cố hóa lạc ấn lại trên kiếm.

Chỉ riêng việc này cũng đã làm hắn hao hết bốn phần tinh thần hồn lực, chưa kể đến trước đó đánh ra một vạn huyền văn cũng tiêu hao hai phần, thêm một chút thủ đoạn khác cùng Thiên Mộng Huyền Công, hiện tại tinh thần hồn lực của hắn đã chỉ còn chừng hơn hai phần một chút.

Mệt mỏi là chuyện đương nhiên. Tu vi càng cao, làm chuyện càng lúc càng lớn cho nên tiêu hao cũng thật lớn thành ra dễ dàng mệt mỏi.

Mệt mỏi, liền muốn nghỉ ngơi, ngâm ngâm một trận nước nóng, mặc lấy váy ngủ rộng rãi nằm trên giường êm ái, hô hấp nhẹ nhàng, đệm bông mềm mại giống như xoa bóp.



...

Tường Vi sau khi trở về từ thành Hà Tiên, nàng đối với mộng cảnh cực kỳ hứng thú. Về sau được Lý Quân Thiên đưa cho Thiên Mộng Huyền Công liền vùi đầu vào nghiên cứu, cũng không còn hở ra là dính đến trên người Lý Quân Thiên.

Một mực nghiên cứu mấy tháng, nàng cũng có chút sở ngộ, hơn nữa còn làm ra chút động tĩnh.

Ngày này Lý Quân Thiên đang ngủ ngon, trời đã vào thu khí trời tươi mát, mặc dù trong thiên địa dấy lên một loại ý cảnh tiêu điều nhưng cũng không thể phủ nhận rằng khí trời làm người ta thoải mái.

Ầm ầm!

Tường Vi xô ra cửa phòng ngủ mang theo gió nhẹ chạy ập vào bên trong, vọt thẳng đến giường của Lý Quân Thiên, nhu nhu muốn sà thẳng vào trên giường ôm lấy Lý Quân Thiên mà hung hăng chà sát một trận.

Đáng tiếc, Tường Vi vừa đẩy cửa ra Lý Quân Thiên liền bị tỉnh lại, trên giường trực tiếp ngưng ra một cái màng kết giới bao phủ quanh giường, Tường Vi trực tiếp dán vào trên kết giới, ép đến rất nhiều da thịt đều thành một mặt phẳng.

Đông!

Trán của Tường Vi gõ lên một tiếng vàng trầm khiến cho hai mắt của nàng nhắm lại, dán ở trên mặt kết giới sau đó trượt xuống, ánh mắt tràn đầy ủy khuất nhìn về phía trên giường.

Lý Quân Thiên lười biếng vươn người ngồi dậy, cũng không hề vươn người duỗi lưng nhưng vẫn vô cùng kiều mị. Ánh mắt hờ hững lạnh nhạt lại mang theo mông lung vừa tỉnh giấc, lười biếng ôn nhu để người vừa thấy mà mê.

Lý Quân Thiên lạnh nhạt hỏi.

“Có chuyện gì thế?”

Tường Vi xoa xoa trán, đáng thương nói.

“Có thể gỡ bỏ cái kết giới này sao?”

Lý Quân Thiên liếc liếc mắt, ánh mắt thanh tỉnh không ít, trong suốt tĩnh lặng lại lạnh nhạt hờ hững. Một ý niệm vừa lên, kết giới liền tan đi không còn chặn lại Tường Vi nữa.



Tường Vi liền giống như con mèo nhảy ra khỏi lồng, bắn khỏi mặt đất đến trên giường, chuẩn bị ôm lấy Lý Quân Thiên, thân thiết cọ xát.

Lý Quân Thiên nhẹ nhàng vươn tay ra, từng đầu ngón tay tinh mỹ thuôn dài như trải quy trăm ngàn đẽo gọt tỉ mỉ đến tận cùng.

Cổ tay khẽ lắc một cái, đem Tường Vi đặt ở một bên trên giường lớn, không để nàng chạm vào trên cơ thể mình.

“Nói đi, có chuyện gì?”

Thấy không thể tránh thoát bàn tay của Lý Quân Thiên, cũng không thấy Lý Quân Thiên lộ ra chút tình cảm cưng chiều nào, chỉ lạnh nhạt nhìn mình. Tường Vi cuối cùng vẫn là từ bỏ, đem việc chính nói ra.

“Vừa rồi ta tu luyện công pháp, ngươi đoán xem ta thấy cái gì?”

Lý Quân Thiên đánh giá Tường Vi một chút, híp híp mắt hỏi.

“Tu luyện Thiên Mộng Huyền Công? Thấy Vị Ương tiến đến rồi hả?”

“Ngươi biết?”

Tường Vi kinh ngạc, nàng còn muốn thấy Lý Quân Thiên bị kinh ngạc nhưng không nghĩ đến người kinh ngạc lại chính là nàng.

Lý Quân Thiên vuốt vuốt tóc của mình, chỉnh lý lại một chút mái tóc đang buông xõa để khuôn mặt thoải mái hơn, hắn thản nhiên nói.

“Vị Ương tồn tại tương đối đặc biệt, bất cứ ai cố ý nằm mơ chỉ hướng đến nàng liền sẽ bị nàng phát giác, đồng thời hình thành liên kết khiến nàng có thể chủ động đi đến giấc mơ của ngươi”.

Tường Vi hơn trợn to mắt, sau đó lộ ra chút chột dạ nói.

“Nói như thế, người kia thật sự là Vị Ương sao? Ta còn tưởng là vật kỳ quái gì, vội vàng sụp đổ mộng cảnh chạy ra ngoài. Sẽ không ảnh hưởng xấu đến nàng chứ?”

Lý Quân Thiên: “...”

...

p/s: Cầu đề cử!!!