Chương 187: Bát trưởng lão
Lý Quân Thiên yên lặng nhìn Tường Vi một chút, hiển nhiên không quá tin tưởng lời này. Phải biết Vị Ương tồn tại rất đặc biệt, một khi nàng đi đến giấc mộng của người nào đó, giấc mộng đấy không phải muốn sụp đổ là sụp đổ.
Hơn nữa Tường Vi rõ ràng đã nhận ra Vị Ương, làm sao lại còn đi sụp đổ giấc mộng đây.
Thấy Lý Quân Thiên không phụng bồi chơi đùa, Tường Vi thở dài, đứng dậy trượt xuống giường.
“Được rồi, Vị Ương nói muốn đến gặp ngươi”.
Nàng tiện tay cầm lấy lược ngà ở tủ cạnh đầu giường, lắc lắc trước mắt Lý Quân Thiên nói.
“Để ta giúp ngươi chải tóc”.
Lý Quân Thiên xuống giường ngồi vào trước gương, lưng hơi thẳng lại để cho mái tóc rủ xuống giống như ngân hà chảy xuôi, mang theo một loại tinh mỹ lóng lánh để lòng người muốn chạm đến vuốt ve.
Tường Vi ôn nhu lướt qua từng lọn tóc, ngón tay mân mê mở đường ở phía trước, nâng đỡ từng phần rồi mới dùng lược ngà chải vuốt. Mái tóc của Lý Quân Thiên vô cùng mượt mà, lược ngà trượt qua một mạch từ gốc đến ngọn cũng không hề bị cản trở chút nào.
Tường Vi treo một nụ cười ôn nhu, không có khiêu gợi câu dẫn, đôi tay không ngừng đùa nghịch lấy mái tóc của Lý Quân Thiên. Sau khi chải tóc xong, Tường Vi liền chậm rãi trợ giúp Lý Quân Thiên kết lên một loại kiểu tóc.
Đồng dạng là cột cao đuôi ngựa nhưng có một kiểu biến tấu lai tạp giữa nam tính cứng cáp cùng nữ tử mềm mại, một chút tóc mai vắt qua vành tai nhẹ nhàng rủ xuống hai bên khuôn mặt.
Cẩn thận gia cố thêm hai cái ghim tóc khiến cho kiểu tóc sẽ không r·ối l·oạn, Lý Quân Thiên mới hài lòng, ý niệm vừa động, toàn bộ cảnh vật xung quanh đều thay đổi, tiến vào trong Ma Hê Thủ La Thiên.
Cảnh vật di chuyển đến một tầng lầu bốn phía đều là cửa sổ kinh trong suốt, có thể quan trắc cảnh vật không bị ngăn cản chút nào. Sau đó lực lượng mộng ảo chậm rãi cấu tứ nên hình dáng của Vị Ương, cũng chỉ hướng về phía Vị Ương.
Cái gọi là chỉ hướng, chính là dùng mục tiêu xác định ý thức. Chẳng hạn như ngươi ngưng tụ một cái ghế, thì trong đầu phải suy nghĩ về hình ảnh một cái ghế. Nhưng nếu như ngươi suy nghĩ về cái ghế ở nhà của mình, từng chi tiết thậm chí là có cảnh vật móc nối biểu thị nó là cái ghế ở trong nhà mình, đây chính là chỉ hướng. Định hướng về phía một đồ vật cụ thể, ở đây chính là Vị Ương.
Hình dáng của nàng mơ hồ hiện ra ở trong mộng cảnh, chậm rãi ngưng thực cuối cùng trở thành thực thể. Vị Ương giống như từ xa đi đến, bước qua từng tầng không gian, rõ ràng nhìn như dậm chân tại chỗ lại có cảm giác không ngừng tiếp cận cuối cùng đi đến trước mặt của Lý Quân Thiên.
Vị Ương mỉm cười chào hỏi.
“Hai vị cô nương, lại gặp mặt”.
Lý Quân Thiên động ý nghĩ, một cái ghế bị đẩy ra đồng thời trên bàn hiện ra ba tách trà đang bốc lên khói nhạt.
“Ngồi đi”.
Lý Quân Thiên gật đầu đáp lời.
Vị Ương cũng không ái ngại ngồi xuống, lại quan sát một hồi phong cảnh, kiến trúc khác biệt cùng phong cách mới lạ để Vị Ương cũng cảm thấy tò mò mà không ngừng quan sát.
“Phong cách rất mới lạ, là ngươi nghĩ ra sao?”
Vị Ương không giữ được tò mò, không khỏi lên tiếng hỏi. Lý Quân Thiên chỉ lạnh nhạt gật đầu, không có ý định đi sâu vào trong vấn đề này, trực tiếp hỏi.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
Vị Ương lắc đầu nhìn về phía Tường Vi, giải thích một lượt. Thì ra Tường Vi vô ý chỉ hướng đến phía Vị Ương cho nên nàng đến, hai bên nói chuyện một chút. Tường Vi mời Vị Ương tiến về Ma Hê Thủ La Thiên nhưng Vị Ương không vào được, cho nên mới đi tìm Lý Quân Thiên.
Quả nhiên Lý Quân Thiên liền đem các nàng kéo vào trong Ma Hê Thủ La Thiên, Vị Ương cũng thuận lợi đi tới.
Lý Quân Thiên nhún vai, đối với Tường Vi động dụng chút tiểu tâm tư đem hắn vòng đi vào cũng không để tâm. Mặc dù nàng chọn từ thời gian cho đến cách thức đều rất chuẩn xác để đạt đến mục đích, nhưng Lý Quân Thiên không có để ý, bởi vì bước vào mộng cảnh này Lý Quân Thiên liền mơ hồ đọc đến ý nghĩ chân thực của Tường Vi.
Cũng không có ác ý, mọi tính toán là nàng muốn hoàn thiện hơn Ma Hê Thủ La Thiên cùng với Thiên Môn Đạo thôi, không định làm gì tổn hại đến Lý Quân Thiên.
Tường Vi lúc này nhìn Vị Ương cười nói.
“Vị Ương cô nương, ngươi xem thế giới mộng cảnh này thế nào?”
Vị Ương nhìn nhìn Lý Quân Thiên một chút, cân nhắc nói ra.
“Thú vị, nền tảng rất vững chắc nhưng còn chưa hoàn thiện”.
Tường Vi gảy tay một cái kéo ra một tấm bảng nửa trong suốt sau đó đẩy đến trước mặt của Vị Ương, cười hỏi.
“Còn cái này thì sao?”
Vị Ương nghi hoặc đi nghiên cứu tấm bảng nửa trong suốt này, đầu tiên là dùng ngón tay không ngừng vuốt chạm, thích thú giống như phát hiện tân đại lục. Về sau ngón tay của nàng đặt ở trên bảng, chỉ cần một cái ý niệm là có thể hoàn thành toàn bộ thao tác.
Giống như tấm bảng này là hội tụ từ rất nhiều đầu dây, nàng chỉ cần cảm ứng đầu dây nào ứng đối với chức năng gì sau đó túm ra ngoài, hiển thị ở trên bảng là được.
Thao tác một hồi, Vị Ương liền có thể vung tay tạo ra một tấm bảng tương tự, có điều tấm bảng này thuần túy chỉ được vẻ bên ngoài, có hoa không quả bởi vì không có liên kết trực tiếp với mộng cảnh cho nên không tạo nên được chức năng gì.
Vị Ương ngừng tay nhìn về phía Lý Quân Thiên, rất kinh ngạc hỏi.
“Sao ngươi làm được quy tắc cơ sở hoàn thiện cùng vững chắc như vậy?”
Cắm vào một số đặc sắc riêng của mộng cảnh cũng không khó, giống như hồi sinh n·gười c·hết, dịch chuyển truyền tống gì đó chỉ cần qua loa ghi đè lên là được, sẽ không gây nên quy tắc xung đột mà làm mộng cảnh sụp đổ.
Nhưng quy tắc cơ sở tầng chót nhất, càng chân thật càng vững chãi thì càng dễ trở nên xung đột. Giống như một người vốn không biết là mình đang mơ, nhưng đột nhiên lại có thể bước đi trên tường, vậy thì xảy ra xung đột về lý luận khiến cho giấc mơ sụp đổ dẫn đến tỉnh giấc.
Mộng cảnh mà mình kiến tạo rồi để người khác đi đến thì không dễ sụp đổ như vậy, nhưng vẫn có thể khiến cho nó bị phá hư cục bộ đồng thời người ở trong mộng cảnh có cơ hội thoát ra ngoài.
Nhưng Lý Quân Thiên xây dựng Ma Hê Thủ La Thiên rất hoàn thiện, hoàn thiện đến cùng hiện thực không khác biệt lắm, sẽ không vì xung đột lý luận mà sụp đổ, vận hành vô cùng trơn tru.
Lý Quân Thiên tất nhiên sẽ không nói cho nàng bản thân thi triển Lạc Chân Nhập Mộng đem toàn bộ dị tượng cùng quy tắc cơ sở ấn vào trong giấc mộng.
Lạc Chân Nhập Mộng là một loại thuật thức ở trong Thiên Mộng Huyền Công, Lý Quân Thiên sáng tạo không ít thuật thức thuộc công pháp, nếu không định truyền Thiên Mộng Huyền Công cho Vị Ương vậy thì không cần phải nói.
Hắn nhún vai thản nhiên nói.
“Tốn không ít công sức mới có thể hoàn thiện được”.
Vị Ương gật đầu cũng không đi hỏi sâu. Nàng đi đến phía cửa sổ, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
“Sở thích của ngươi thật kỳ quái? Tại sao bầu trời đêm lại cùng có mặt trời cùng mặt trăng tồn tại?”
Lý Quân Thiên nhún vai nhìn về phía Tường Vi. Tường Vi lúc này khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó ho khan một tiếng nói.
“Vị Ương cô nương, ngươi có nghĩ chuyển đến nơi này không?”
Vị Ương xoay người, một tay xoa xoa nâng lấy tấm bảng trong suốt, cười nhẹ nhàng hỏi.
“Tường Vi cô nương là muốn để ta trợ giúp quản lý hệ thổng này sao?”
Tường Vi gãi gãi mặt gật đầu, cũng không che lấp mà thẳng thắn nói ra.
“Ma Hê Thủ La Thiên này còn cần có một người tổng quản lý, ta có thời gian cùng tinh lực này nhưng một người ở nơi này thật sự rất nhàm chán, cho nên ta liền nghĩ mời ngươi tới nơi này, trợ giúp ta cũng đỡ nhàm chán một chút”.
Vị Ương hơi phức tạp nhìn Tường Vi một chút, chân thành luôn là sát chiêu mạnh nhất. Tường Vi không che giấu mục đích của mình, tuy rằng nói để Vị Ương giúp nàng đỡ nhàm chán nhưng rõ ràng nàng cũng muốn Vị Ương đi tới để tránh cho Vị Ương cảm thấy nhàm chán mới đúng.
Đáng tiếc, Vị Ương thật sự không thể đến nơi này được.
Nàng không muốn rời bỏ thành Hà Tiên, nàng còn cần chờ đợi chủ nhân trở về. Mặc dù lấy bản lĩnh của chủ nhân thì hoàn toàn có thể tìm đến nàng, mà nàng nếu như cảm ứng được chủ nhân thì cũng có thể tức tốc chạy trở về. Nhưng nàng cũng không muốn rời khỏi nơi đó, vĩnh viễn giống như thời gian đã qua, vĩnh viễn thủ ở nơi đó chờ đợi.
Lý Quân Thiên vào lúc này lên tiếng.
“Vậy bỏ chút thời gian tới chơi như lúc này là được rồi, không nhất thiết phải ở lại nơi này quá lâu”.
Vị Ương vẫn đang lưỡng lự, Lý Quân Thiên liền ngưng tụ một luồng thông tin đánh về phía Vị Ương, một luồng ánh sáng trực tiếp đánh vào trên trán của Vị Ương.
Bên trong ẩn chứa chính là một phần của Thiên Mộng Huyền Công hai đại thuật thức.
Đa Trọng Mộng Ảo cùng Khiêu Mộng Dẫn.
...
p/s: Quyển 2 sắp kết thúc, có lẽ bố cục sẽ kết thúc trước chương 200, cố gắng gõ chữ hoàn thành trong thời gian này. Quyển 3 vẫn còn chưa bố cục tốt nhưng sẽ không chậm trễ thời gian đổi mới. Cầu hoa đề cử!!!