Chương 175: Bắc cực kỳ bí
Lý Quân Thiên cũng không phải chấp nhất tại kiếm, hắn có Vĩnh Dạ là đủ rồi, không cần quá nhiều kiếm.
Hắn muốn thu hồi cái Huyết Hồ này, một phần đã bị hắn hóa thành linh khí tán đi, một phần này cần phải thu lại nếu không sẽ ô nhiễm linh khí, ăn mòn thiên địa.
Trong nhất thời chưa có nguy hại gì lớn, nhưng ủ lâu sẽ thành đại họa. Nhất là đại họa này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Thương Võ Đại Lục cùng với Võ Đạo mà hắn đinh truyền bá, cho nên Lý Quân Thiên thà rằng bỏ chút công sức ra bóp tắt nguy nan.
Dù sao trải qua một trận chiến tàn phá, lại thêm vừa mới thoát khỏi sự chế ngự của Ngự Linh Sư cho nên Huyết Hồ cũng không phải rất mạnh, luyện chế thuận lợi mà không gặp phải phản kháng.
Cho nên lúc này liền có Huyết Mặc Kiếm.
Vũ Nhu đã khôi phục không sai, lúc này thấy Lý Quân Thiên kết thúc công việc liền tiến đến nói.
“Chủ nhân, Thần Quang Đại Lục đã tiếp nối đến, hai bên hạ du Bạch Ngâm Giang bị tách rời, nam bộ Văn Lạc Châu hiện tại đã kéo ra gần hai nghìn dặm”.
Lý Quân Thiên lạnh nhạt nói.
“Để người tìm Thanh Loan nói nàng quản một chút. Lại để người của Hộ Thiên Thuẫn đi sắp xếp một chút. Bao giờ ổn định lại liền để người của chúng ta đến truyền võ”.
Vũ Nhu gật đầu đã thấy Tường Vi đi đến tiếp nhận Huyết Mặc Kiếm, trở thành người nâng kiếm cho Lý Quân Thiên.
Không phải Lý Quân Thiên có mới nới cũ, không cho Vũ Nhu cầm kiếm. Chỉ là Huyết Mặc Kiếm cũng không hiền lành, hắn luyện chế kiếm không có vỏ kiếm, không áp chế được hung tính của Huyết Mặc cho nên tu vi của Vũ Nhu còn chưa đủ áp chế thanh kiếm này.
Nếu như Diệt Ma không bị hao tổn, lúc còn toàn thịnh cũng sẽ hung không kém với Huyết Mặc, mặc dù ở bản chất sẽ yếu hơn về quy tắc lại mạnh hơn về linh tính, oán hận chất chứa bên trong cũng sẽ để người khó mà trấn áp được.
Ít nhất Vũ Nhu chưa ngưng cơ nhập đạo thì không trấn áp được.
Tương tự Huyết Mặc rất hung, không phải võ giả ngưng cơ nhập đạo thì không cầm được, sẽ bị lực lượng quy tắc ở bên trong ảnh hưởng, cuối cùng dần dần bị cắn nuốt vào bên trong, chìm vào đáy hồ thi cốt không còn.
Giao cho Tường Vi bảo đảm tương đối tốt.
Vũ Nhu cũng không khó chịu, nàng cũng hiểu được mình có bao nhiêu cân lượng, biết mình không trấn được Huyết Mặc cho nên tiếp tục công việc của mình.
“Còn có một chuyện, có đệ tử của Thiên Môn Đạo m·ất t·ích ở Bắc Cực Châu”.
“Hử? Lệnh bài cũng không thể cảm ứng sao?”
Lý Quân Thiên có chút bất ngờ, bởi vì có khả năng liên lạc cho nên ở trong phạm vi nhất định có thể cảm ứng được đến.
Vũ Nhu gật đầu, ánh mắt nhìn về Tường Vi, Tường Vi lắc đầu nói.
“Có người tra được tung tích của hắn, nói rằng mấy ngày trước đi về phía bắc, nhắm thẳng băng sơn tuyết hải tiến vào”.
“Chưa phái người đi tìm?”
“Người đi tìm đồng dạng không thấy tung tích”.
Vũ Nhu thở dài, bởi vì m·ất t·ích tổng cộng ba người cho nên nàng mới báo lên Lý Quân Thiên, muốn xin chỉ thị. Tuy rằng m·ất t·ích đều là Thác Hải Cảnh nhưng đặt ở giang hồ hiện tại đã không phải kẻ yếu, ngoại trừ một số người đặc biệt đứng ở đỉnh phong nhất ra thì bọn hắn đã có thể hoành hành giang hồ.
Phải biết chân khí diệu dụng vô tận, tác dụng lớn hơn nội lực nhiều lắm. Ngoài có thể phóng ra ngăn địch, trong có thể trải vuốt ôn dưỡng cơ thể. Muốn bị người đ·ánh c·hết vô cùng khó khăn, làm sao đến một cái tin tức cũng không truyền trở về được.
Nhưng nói như thế cũng không đại biểu Thác Hải Cảnh không gặp được nguy hiểm. Dù sao trận chiến vừa qua, đến nàng cũng rất khó toàn thân trở ra chứ nói gì Thác Hải Cảnh.
Nếu như các đệ tử vô tình gặp phải, gãy kích trầm sa cũng không phải chuyện không thể nào.
Lý Quân Thiên nhìn về phía Tường Vi, ánh mắt có chút kỳ quái giống như muốn nói “Bắc Cực Châu lợi hại như vậy ngươi biết không?”. Tường Vi đồng dạng treo đầy nghi vấn, nàng đúng là không biết Bắc Cực Châu có địa phương ghê gớm như vậy.
Thác Hải Cảnh có thể dây dưa thậm chí đ·ánh c·hết võ giả tuyệt đỉnh. Mà hai năm trước, võ giả tuyệt đỉnh chính là cực hạn nhân gian. Trước đây rất lâu, võ giả tuyệt đỉnh đã có thể tung hoành thiên hạ, rất ít có ngoài ý muốn.
Võ giả tuyệt đỉnh đã vậy, Thác Hải cảnh vì sao lại một đi không trở lại được.
Đồng thời Tường Vi cũng chưa bao giờ vượt qua băng sơn tuyết hải. Nàng sinh ra ở Bắc Cực Châu, đã từng thấy từng đỉnh núi phủ băng sừng sững nghìn năm mà không tan.
Nơi đó quá lạnh, Tường Vi không thích lạnh, mặc dù nàng xây Băng Tăm Hàn Đàm cũng chỉ bởi vì công pháp yêu cầu, cũng không phải nàng ưa thích phơi lạnh.
Cho nên nàng chưa bao giờ đi sâu vào trong băng sơn tuyết hải, càng không có ý định đi vào. Dù sao võ giả đi vào cũng lạnh đến tím tái nói gì người bình thường, Tường Vi không cho rằng có người nào sẽ sống ở bên trong.
Rất có thể sâu trong sơn băng tuyết hải sẽ là nơi hung hiểm nào đó, để người có đến mà không có về.
Tường Vi không cho ra được đáp án, Lý Quân Thiên liền nâng lên một chút hứng thú. Ý niệm chìm vào trong lệnh bài thân phận, Lý Quân Thiên trong chớp mắt liền có thể cảm ứng được vị trí của các lệnh bài khác.
Lấy bản thân hắn làm trung tâm, một tẩm địa đồ trải rộng ra, mỗi một điểm biểu thị cho một tấm lệnh bài, toàn bộ phạm vi có thể bao trùm khắp Thương Võ Đại Lục.
Tấm địa đồ này tuy đã thu nhỏ nhưng tỉ lệ rất kỹ càng, Lý Quân Thiên liền có thể dựa vào tọa độ đi suy tính ngược lại vị trí của những người này. Ý niệm vừa động một cái liền khiến cho các tọa độ này xoay chuyển, vị trí chậm rãi rút lui về quá khứ, trôi đến bốn năm ngày trước, cuối cùng ngừng lại ở tận bảy ngày trước sau đó một lần nữa trôi trở về.
Làm xong, Lý Quân Thiên đã xác định vị trí mà ba người kia m·ất t·ích. Quả thật không phải là không phản hồi mà tín hiệu trực tiếp biến mất, giống như có thứ gì che giấu tín hiệu của lệnh bài, tọa độ cũng không phản hồi về.
Tinh thần rút lui, Lý Quân Thiên nhìn Vũ Nhu cùng Tường Vi một chút, nói.
“Bọn hắn m·ất t·ích ở cực bắc, cũng không biết chạy đến nơi đó làm gì”.
Tường Vi lắc đầu, cực bắc đúng là nàng chưa từng tới qua, đồng thời có chút hiếu kỳ liền hỏi.
“Hiện tại liền đi?”
Lý Quân Thiên lắc đầu.
“Không vội, tuy rằng không thể cảm ứng được vị trí nhưng không có lực lượng tinh thần xông phá trở về cho nên bọn hắn còn chưa c·hết được”.
Lý Quân Thiên không vội vàng, hắn vừa mới tiêu hao ba ngày luyện chế Huyết Mặc, hiện tại trạng thái không phải đỉnh phong nhất cũng không có tâm tình đi chơi.
Tuy rằng không quá mệt mỏi nhưng vẫn có tiêu hao, Lý Quân Thiên lại muốn trở về nghỉ ngơi một chút. Từ khi hắn quyết định bản thân có thể thong dong nghỉ ngơi, mọi chuyện không cần quá vội vàng thì hắn bắt đầu tham luyến cảm giác nghỉ ngơi này.
Không trầm luân ở trong lười biếng nhưng lại hưởng thụ việc mình làm biếng, càng không cách xa việc mình hưởng thụ cùng nghỉ ngơi.
Hơn nữa lần này trở về không đơn thuần là nghỉ ngơi, Lý Quân Thiên muốn để Huyết Mặc cất vào trong hộp kiếm, để cho thanh kiếm này ổn định lại rồi ôn dưỡng, về sau có thể thuận lợi bổ sung vỏ kiếm.
Lấy ra Thiên Linh Môn, lần này không cần phải “Trục Xuất” nhiều lần, thuần túy dùng lực lượng cảm ứng một chút liền đem cả ba người biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện trở lại đã ở không trung của Đạo Đỉnh Phong.
Nơi này đã bị Lý Quân Thiên đánh dấu lại vị trí, trực tiếp có thể vận dụng “Trục Xuất” chạy trở về. Hoặc nói chính xác, phải là truyền tống trở về, cho nên bớt đi rất nhiều thời gian cùng công sức, chỉ cần một lần là đến nơi.
Một ý niệm, về đến nhà.
...
p/s: Cầu đề cử!!!