Chương 176: Sơn Cảnh
“Tiểu nhị, thêm rượu”.
Tửu lâu đầy hương rượu, thức nhắm ấm nổi khói thơm. Khách nhân đông đúc, mấy tiểu nhị chạy qua lại đến chân không chạm đất, giống như con thoi không ngừng qua lại.
Ở giữa tửu lâu, một cái bàn cao lộ ra trơ trọi lại nổi trội. Trước bàn ngồi lấy một người, thanh y như nước, tướng mạo phi phàm, tay trái kinh đường mộc tay phải bạch vân phiến, nhìn như thư sinh thực ra là một người kể chuyện.
Một gõ kinh đường, toàn quán nhộn nhịp liền bị âm thanh này hấp dẫn đến.
Nam tử chậm rãi lên tiếng, giọng nói như gió xuân, tiếng nói âm vang hữu lực, rõ ràng mà không khiến người ta khó chịu. Trong giọng nói xen lẫn nội lực, đủ để tạo ra một loại cộng hưởng âm thanh nghe đến vô cùng xuôi tai.
Giảng giải là Cực Lạc Các đại chiến, dù sao đều là Bắc Cực Châu, thanh danh Cực Lạc Các để người dễ thân cận hơn.
“Võ công trong thiên hạ, trước kia chia là tam lưu, nhị lưu, nhất lưu cùng tuyệt đỉnh. Nhưng tuyệt đỉnh cũng không phải phần cuối của võ đạo, dựa theo Thiên Môn Đạo phân chia mới nhất, cái gọi là nhị lưu nhất lưu chỉ là Khí Võ Cảnh, cũng là võ đạo cảnh giới đầu tiên. Phía sau Khí Võ Cảnh...”
Ầm!!!
Đột nhiên có người tức giận đập mạnh vào bàn ăn. Là một nam tử râu quai nón rậm rạp, hắn uống xong bát rượu lớn, lúc hạ bát xuống giống như tức giận mà đập mạnh vào mặt bàn.
Một tiếng đập này trực tiếp cắt đứt lời nói của nam tử kể chuyện, đồng thời hắn tức giận quát.
“Ăn nói hàm hồ, tiểu tử ngươi trói gà không chặt thì biết cái chó gì về võ đạo mà dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ. Từ khi nào sinh ra cái gì Khí Võ Cảnh, Thác Hải Cảnh, thật cho rằng nơi này không có người tập võ hay sao?”
Người kể chuyện chắp tay cười nói.
“Vị đại hiệp này không biết tiểu sinh nói sai chỗ nào, hiện tại khắp toàn bộ đại lục đều phân chia cảnh giới như vậy, không lẽ đại hiệp có cách nói khác hay sao?”
Người có râu quai nón khinh thường hừ một tiếng, vuốt vuốt bội đao bên hông nói.
“Người trong giang hồ đều biết nhất lưu phía trên chính là Cập Sơn, lĩnh ngộ chân ý chính liền đến được chân núi, thấy được võ đạo chân chính. Sau khi đến được chân núi, liền có thể leo núi, lại gọi là Đăng Sơn. Trèo lên núi cao, cuối cùng đi đến đỉnh chính là Đỉnh Phong. Một kẻ kể chuyện như ngươi, chưa bao giờ đi giang hồ làm sao có thể biết được võ giả là phân chia như thế nào?”
Người kể chuyện nghe thấy đối phương nói năng rõ ràng, một bộ vững chắc cũng không giống như bịa đặt, liền không khỏi nâng lên lòng hiếu kỳ, liền hỏi.
“Không dối gạt các hạ, ta cũng luyện được chút ít công phu, đối với cảnh giới võ học mà các hạ nói cũng có chút hứng thú, không biết có thể giảng giải kỹ càng”.
Ha ha.
Nam tử râu quai nón cười lạnh, khí thế trên người chợt biến. Đao trong tay lanh lẹ rút ra lại thu vào vỏ, một đao chém về phía người kể chuyện, đao khí phóng ra hóa thành lưỡi nhận bắn ra ngoài.
Nhìn người này lôi thôi vậy mà lại là lĩnh ngộ ý cảnh ngưng tụ ra chân khí, có thể tính là võ giả tuyệt đỉnh hoặc là Thác Hải Cảnh. Hoặc căn cứ vào lời nói lúc trước, có thể gọi cảnh giới này là Cập Sơn Cảnh?
Người kể chuyện cũng không phải người tầm thường, hắn chính là người đi đến tìm kiếm Ngô Song Anh, tên là Hứa Cốc, tu vi còn cao hơn Ngô Song Anh, ý cảnh đạt đến sáu phần mười, là Thác Hải Cảnh Sương Dương Kỳ đỉnh phong, cũng có thể gọi là Thác Hải Cảnh lục trọng.
Đồng dạng, có thể điều động chân khí, chân khí li thể đánh ra ngoài. Tay phải của Hứa Cốc khẽ vẫy quạt trắng, một quạt đập ra ngoài giống như gõ vào một con ong nhỏ.
Bành!
Đao nhận bị một quạt đập tan, nhẹ nhàng như không tốn sức lực. Ước tính một chút lực lượng, Hứa Cốc liền có thể đoán ra thực lực của đối phương. Một đao này không biết có bao nhiêu phần lực, nhưng dựa vào “ý” ở trong đao nhận liền có thể áng chừng tương đương với hai phần mười ý cảnh.
Gọi là Sương Dương Kỳ hoặc là Thác Hải Cảnh nhị trọng cũng tương đương với nhau, chỉ không biết cái gọi là Cập Sơn Cảnh là phân chia thế nào.
Hứa Cốc lạnh nhạt thu quạt xếp, ôm dáng tươi cười nói.
“Hiện tại có thể nói sao?”
Một chiêu này của Hứa Cốc đúng là chấn nh·iếp đối phương. Dù sao cũng là người luyện võ, có thể nhìn ra được cây quạt xếp trong tay của hắn chỉ là hàng thông thường, năm mươi đồng tiền một cái chứ không phải thần binh lợi khí gì.
Cho nên có thể dùng một cây quạt đập diệt đao khí cũng là một thủ đoạn khó lường, ít nhất thực lực không kém gì hắn, một khi đánh lên khó mà biết ai thắng được ai.
Cho nên không đánh là tốt nhất, ít nhất hôm nay không thể đánh.
Người có râu quai nón nhìn như lỗ mãng nhưng thực tế lăn lộn giang hồ nhiều năm, còn sống đến bây giờ thì chẳng ai là người ngu ngốc cả, đều biết suy tính rõ ràng. Hắn thu đao, vẻ mặt lạnh lùng giống như b·ị đ·ánh tan đao khí cũng không làm hắn ngoài ý muốn. Hắn lạnh nhạt nói.
“Coi như tiểu tử ngươi có chút bản lĩnh, vậy mà cũng là Cập Sơn Cảnh”.
Người kể chuyện cười cười chắp tay nói.
“Các hạ hiện tại có thể nói rõ?”
Người râu quai nón lúc này thần tình hơi nghiêm túc, không khỏi hiếu kỳ hỏi.
“Ngươi cũng đã vào Cập Sơn Cảnh lại không biết cảnh giới này phân chia?”
Thấy người kể chuyện chỉ mỉm cười không nói, người để râu quai nón rót đầy bát rượu, một ngụm uống cạn sau mới sang sảng nói.
“Cập Sơn Cảnh chính là lĩnh ngộ chân ý, thấy được thần sơn, có được thần diệu, từ nay nội lực li thể, chân khí tung hoành, không bị câu thúc trong bản thân chính là Cập Sơn Cảnh.
Đến khi chân ý viên mãn, thần sơn đến trước mặt liền có tư cách leo lên thần sơn, thu lấy thần diệu của Thần Sơn mà sử dụng liền gọi là Đăng Sơn Cảnh. Mỗi người mỗi khác, có thể trông thấy Thần Sơn đều là khác biệt cho nên tiềm năng mỗi người cũng phân chia cao thấp.
Yếu thì Thần Sơn chỉ có mười mấy trượng, mạnh thì Thần Sơn có thể lên đến trăm trượng, thậm chí nghìn trượng.
Người có thể leo lên nghìn trượng thần sơn có thể địch nổi Đỉnh Phong Cảnh”.
Nói đến đây, người râu quai nón hơi ngừng, lại uống một ngụm rượu lớn mới thở dài nói.
“Về phần Đỉnh Phong Cảnh thế nào, ta cũng không rõ ràng”.
Hứa Cốc chăm chú lắng nghe, thân là người của Thiên Môn Đạo, có một số việc hắn cũng được nghe đến. Nhất là về việc khai mở võ đạo cùng tranh đạo của những cao thủ hàng đầu kia.
Hắn chưa mong đợi đến mình có thể mở đường tranh đạo, nhưng cũng không ngăn cản hắn có tâm hướng tới, sùng bái với những người đi trước. Cho nên đối với cảnh giới võ học khác biệt, Hứa Cốc không lấy làm kỳ lạ.
Càng không có chuyện không tin tưởng nổi, dù sao đường là do người mở ra, bọn hắn là người truyền đạo cho nên sức tiếp nhận rất mạnh. Tất nhiên tiếp nhận là một chuyện, bọn hắn cũng tin tưởng võ đạo mà mình đi là mạnh nhất.
Nếu điểm này cũng không làm được, vậy thì cũng đừng luyện võ. Chân ý của bọn hắn là từ Thiên Môn Đạo hỗ trợ hình thành. Tự cho rằng võ đạo của mình không bằng người ta, vậy thì sớm yếu hơn một bậc, thậm chí ý cảnh tẩu tán, ngã rơi cảnh giới.
Nghiêm trọng thậm chí tẩu hỏa nhập ma, trực tiếp m·ất m·ạng.
Cho nên bọn hắn công nhận võ đạo của người khác, lại vẫn tin tưởng võ đạo của mình, cũng tin rằng võ đạo của mình càng cường đại, càng ưu việt hơn.
Bởi vì đã nghe kỹ càng, cho nên Hứa Cốc cũng hiểu một chút về các cảnh giới này, nhưng càng nghe càng cảm thấy không thích hợp. Ban đầu lĩnh ngộ chân ý là đúng rồi, lĩnh ngộ chân ý có thể ngưng thành chân khí, chân khí ngoại phóng cùng với Thác Hải Cảnh không có sai biệt lắm.
Nhưng Đăng Sơn Cảnh lại là cái gì?
Mượn đến thần diệu lại là chuyện thế nào. Dù sao người luyện võ, lực lượng ngoài xuất phát từ bản thân thì cùng lắm là mượn chút lực lượng của thiên địa, nhưng mượn thần diệu của thần sơn lại là chuyện gì xảy ra.
Mượn lực lượng của thiên địa cũng không có thần diệu rất mạnh, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều nhìn thấy một ngọn núi chứ.
Có rất nhiều suy nghĩ lướt qua, Hứa Cốc lại lộ ra vẻ bình tĩnh nói với người có râu quai nón kia.
“Tại hạ Hứa Cốc, đa tạ các hạ cáo tri. Có điều tại hạ vẫn là phải nói, toàn bộ đại lục hiện tại đều tu luyện từ Khí Võ Cảnh cho đến Thác Hải Cảnh, Vọng Thiên Cảnh cùng Hướng Thiên Cảnh. Cũng không phải tại hạ tùy ý biên soạn hay cố ý gièm pha”.
Người có râu quai nón kia sầm mặt lại nhưng cũng không phát tác, hừ lạnh buồn bực uống lấy rượu của mình.
Hứa Cốc nói xong, cũng không tiếp tục kể cái gì, bật cười một tiếng, thân hình nhanh chóng biến mất. Từng đạo tàn ảnh kéo dài từ bàn gỗ cho đến cửa lớn, cuối cùng các đạo tàn ảnh đều tán đi, Hứa Cốc biến mất không thấy gì nữa.
Khinh công thân pháp xuất chúng không tưởng, chính là Thiên Môn Đạo Thất Tiên Thức – Phục Không Thức – Phục Ảnh Bộ.
...
p/s: Hôm nay 2 chương, cầu đề cử!!!