Chương 174: Hà Tiên
Lý Quân Thiên bắt đầu thi triển thủ đoạn luyện khí, muốn đem Huyết Hồ luyện thành đồ vật của mình. Tuy rằng khó nhưng không phải không có năng lực để làm.
Nhưng chuyện này cũng không phải sớm chiều là có thể hoàn thành, có lẽ sẽ tiêu hao một khoảng thời gian.
Cùng một thời gian, trụ sở của Huyết Sa Phái.
Tạ Thế Tuấn ngồi ở trong mật thất mở mắt ra, khuôn mặt âm trầm có chút nặng nề. Bị lột sạch “linh” c·hết tại dưới Huyết Hồ cũng không phải thật sự là Tạ Thế Tuấn. Thế đạo này ai còn không có chút thủ đoạn thế thân.
Tạ Thế Tuấn có thủ đoạn như vậy, hơn nữa việc Đinh Thắng rơi xuống Bắc Cực Châu mà không trực tiếp đập xuống Tây Sa Châu cũng là do hắn cố ý dẫn dắt.
Đi đến Thương Võ Đại Lục có ba năm, Tạ Thế Tuấn đối với bản thổ có tương đối hiểu rõ. Ít nhất hắn cẩn thận, cho rằng ở đại lục này có người hắn đánh không lại, cho nên sẽ không kéo một ngôi sao băng đập xuống nhà mình.
Nếu không đem các cao thủ cũng gọi đến nhà mình, cuối cùng bị người cho diệt mất thì chẳng phải tự tay bóp...
Dù sao cẩn thận bao nhiêu cũng không thừa, Tạ Thế Tuấn cũng không định đích thân chạy đến đón Đinh Thắng, làm ra một cỗ thế thân, tiêu hao mấy con oán linh cùng quỷ dị đi thăm dò là được.
Mà kết quả, cũng để hắn rợn cả người.
Bị Lý Quân Thiên đè xuống đánh, lại bị lột từng con quỷ linh, đau đến như xé rách cả linh hồn. Cũng may mà không thật sự là Tạ Thế Tuấn, chỉ là một thế thân.
Tuy là thế thân, nhưng “linh” lại là thật, cho nên nói từ góc độ khác thì thế thân cùng bản thân hắn không có khác biệt quá lớn, thủ đoạn cũng không sai biệt lại vẫn cứ bị ngược sát. Cho nên Tạ Thế Tuấn tỉnh lại cũng không có hùng hổ phẫn nộ, chỉ có bình tĩnh tiếp nhận hết thảy.
Kết quả không khác biệt với dự đoán là bao, có chăng thì Lý Quân Thiên quá mạnh, mạnh hơn so hắn dự đoán nhiều lắm.
Đồng thời hắn cũng đã có được thủ hoạch. Chỉ thấy Tạ Thế Tuấn vung tay lên, đem Du Không Giáp ném ra ngoài.
Du Không Giáp là giáp nhưng cũng là “linh” là một loại thủ pháp đem quỷ dị luyện chế thành bảo vật. Chẳng qua “linh” của Du Không Giáp bị cố hóa, sẽ không ảnh hưởng ngự linh sư, không thể luyện hóa chế ngự, chỉ có thể coi như một kiện áo giáp để sử dụng.
Mà Du Không Giáp cũng chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là ngăn cản không gian hỗn loạn, để người có thể di chuyển trong không gian hỗn loạn.
Du Không Giáp tuy rằng bị tổn hại rất nặng, nhưng nó có thể tự chữa lành, cho nên thu hoạch này không tệ.
Mặc dù tổn thất mất bốn “linh” nhưng Tạ Thế Tuấn cũng không lo lắng. Đinh Thắng bị kéo đến Thương Võ Đại Lục, đồng thời mở ra Huyết Hồ vậy thì tương ứng với đồ vật kia đã để mắt đến nơi này.
Không bao lâu, có lẽ sẽ hàng lâm mà đến.
...
Bắc Cực Châu, sáu phần phía bắc đều là núi cao, quanh năm băng tuyết bao phủ.
Nơi này có rất ít người đến qua, vượt qua băng sơn, vượt qua tuyết hải, đi hết dãy núi cuối cùng đến được bình nguyên.
Bên trên bình nguyên có một thành trì lớn.
Dòng người đông đúc, phố sá phồn vinh, ngựa xe như nước vô cùng nhộn nhịp. Ngày này một người kể chuyện đạp vào trong thành trì.
Người này vừa vặn là đệ tử của Thiên Môn Đạo, là người đã vượt qua Vấn Tâm Thức lấy đến lệnh bài thân phận loại kia, không phải môn nhân chỉ có thể hành tẩu mà không có lệnh bài.
Hắn là Ngô Song Anh, có thể coi như thế hệ thanh niên. Mới hơn ba mươi, tuổi tác không lớn bản lĩnh lại không nhỏ. Chuyển tu Thiên Môn Đạo Võ Quyết về sau, mỗi cảnh giới có khả năng tu luyện đến cực hạn.
Nhưng Ngô Song Anh là người trầm ổn, biết được lượng sức mà đi cho nên không truy cầu cực hạn, cảnh giới đến liền đột phá, nước chảy thành sông. Cảnh giới của hắn hiện tại đã là Thác Hải Cảnh Sương Dương Kỳ, ý cảnh đạt đến bốn phần mười, có thể tính là vô cùng cường đại.
Tay trái của hắn nắm kinh đường mộc, tay phải cầm bạch vân phiến, ung dung nhẹ nhàng giống như áo xanh quân tử, khí độ phi phàm.
Ngô Song Anh lần này lĩnh nhiệm vụ đi ra kể chuyện, một lần nữa rộng truyền võ đạo. Kỳ thực chín thành địa phương đều đã có người đi qua, dù sao truyền võ suốt hơn một năm trời, địa phương không đi qua đã vô cùng ít.
Ngô Song Anh bất quá là vừa đột phá cảnh giới cho nên không chịu nổi nhàm chán, tiếp nhiệm vụ để chạy ra ngoài đi một vòng. Mục tiêu tất nhiên chính là Dục Hoan Đô, cho nên hắn đến Bắc Cực Châu.
Tiêu sái mấy ngày liền nghe được chút phong thanh, có người nói ở tận cùng phía bắc của Bắc Cực Châu tồn tại một tòa thị, phải đi hết băng sơn tuyết hải mới có thể đến.
Ngô Song Anh tự nhận bản thân có chút thực lực, cũng chưa bao giờ đi hết băng sơn tuyết hải liền hào hứng lên đường, tiêu phí gần mười ngày cuối cùng thật sự thấy được một tòa thành trì.
Thành Hà Tiên.
Mặc dù là cực bắc, đã đi qua băng sơn tuyết hải nhưng nơi này vô cùng ấm áp, không khí như xuân, cỏ non mọc mềm, mát mẻ dễ chịu.
“Thành trì phồn vinh như vậy, sao trước đây chưa từng nghe nói đây?”
Ngô Song Anh lẩm nhẩm nghi hoặc, bắt đầu thăm thú thành trì. Thành trì này cùng thành khác cũng không sai biệt lắm, đều là tường gạch xanh, đường phố lát gạch sạch sẽ, đường lớn hai làn xe ngựa có thể song hành.
Ngô Song Anh đi từ đầu phố đến cuối phố, ẩm thực đặc sắc, hàng hóa đa dạng. Mỗi người trên mặt đều hồng nhuận, dinh dưỡng no đủ, ngũ cốc cùng thịt đều là bữa thường ngày, không phải dân chúng tầm thường có thể làm được.
Ngô Song Anh tìm quầy hàng ăn một bát phở, bánh phở thái tay sợi dày, nước phở trong vị đậm đà, thơm ngọt mềm dịu, thêm một lát chanh hòa vị, ăn đến vô cùng mê người.
Thưởng thức mỹ thực xong, lại dạo một buổi đường phố. Mặt trời nghiêng đổ, lặn về tây sơn. Ban đêm nhà nhà sáng đèn, đèn lồng treo trên phố, nam thanh nữ tú cùng nhau dạo phố, hoan thanh tiếu ngữ phồn vinh cả ngõ nhỏ.
Ừm, ban đềm sầm uất vậy mà không thua gì Dục Hoan Đô, đều có Thanh Lâu, Hồng Lâu...
Ngô Song Anh cho rằng nếu không phải người cơ khổ làm sao sẽ mặc không đủ áo phơi giữa đêm lạnh đâu, cho nên hắn tự nhận là có tấm lòng lương thiện liền quyết định cứu trợ các cô nương cơ khổ.
Cứu trợ, tất nhiên không thể nào làm bừa, đều phải đi sâu vào tìm hiểu, biết rõ trước sau, thấu sâu cạn mới có thể vươn tay giúp đỡ một chút bạc trắng, để các nàng có thể mặc được ấm...
...
Ba ngày qua đi, Lý Quân Thiên liên tục kết huyền ấn đánh ra huyền văn. Theo mỗi một loại huyền văn đánh vào, Huyết Hồ đều bị bóp đến biến dạng, co rút lại vặn vẹo dần dần tạo thành hình dáng khác lạ.
Cuối cùng đánh vào hơn vạn đạo huyền văn, đem Huyết Hồ ngưng lại thành hình một thanh kiếm, cũng không phải cự kiếm mà là một thanh kiếm xích mặc, dài đến một thước hai tấc ba xích bốn li, bản rộng năm xích sáu li, sống kiếm dày bảy li bảy, chuôi kiếm dài tám xích tám chín li.
Mô bản có thể nói là tương đối tiếp cận với Vĩnh Dạ, chỉ là một phong cách cùng chế thức hoàn toàn khác biệt.
Trong lúc luyện chế, chuôi kiếm nổi lên một hình đầu người, hình dáng có ba phần tương tự với Đinh Thắng, chỉ là giống như bị Huyết Hồ tan hết, hình dáng cũng không thể ngưng ra nghiêm túc.
Về sau bị Lý Quân Thiên dùng lực lượng của đạo bóc ra, đem Đinh Thắng cùng Huyết Hồ hoàn toàn tách ra làm hai phần, Đinh Thắng trở thành phụ phẩm, một mẩu rất nhỏ bị phong tồn ở một chỗ.
Đáng nói chính là đem “Đinh Thắng” xé ra khỏi Huyết Hồ, Đinh Thắng giống như lấy lại một chút ý thức, vậy mà phát ra kêu gào cùng cảm xúc sợ hãi mãnh liệt. Nhưng hình dáng ngưng tụ từ huyết mặc cho nên không biết hắn định phát ra âm thanh gì, Lý Quân Thiên không có ý định nghiên cứu nên đem nó phong tồn.
Bây giờ chỉ còn lại Huyết Hồ, Lý Quân Thiên đem nó luyện thành kiếm, lực lượng quy tắc không hiện ra nhưng huyền văn luân chuyển kết nối lẫn nhau, cuối cùng khiến cho lực lượng quy tắc ổn định lại, không còn xao động như trước.
Ba ngày ba đêm, luyện kiếm hoàn thành. Lý Quân Thiên đánh quyết thu kiếm. Thanh kiếm chậm rãi hạ xuống, rơi vào trong tay của Lý Quân Thiên. Chuôi kiếm tròn, mảnh khảnh khư cành mai, tinh tế láng mịn.
Lý Quân Thiên cảm ứng một chút sức nặng, hài lòng nói.
“Vừa vặn liền gọi ngươi Huyết Mặc Kiếm đi”.
...
p/s: Tối nay còn có 1 chương!!! Cầu đề cử~!!!