Chương 171: Thủ đoạn của Đinh Thắng
Huyết Hồ đem nước hồ bơm đầy vào trong cơ thể của Đinh Thắng, giống như cố ý thay đổi cho dòng máu của hắn, đảm nhận huyết dịch của hắn.
Phía bên kia, Huyết Hồ nhấn chìm Tạ Thế Tuấn, chậm rãi đem hắn ấn vào trong đáy hồ. Rõ ràng mặt nước mới chỉ bao phủ mặt đất hơn một thước, t·hi t·hể của Tạ Thế Tuấn chậm rãi chìm xuống lại giống hư hồ sâu không đáy, chìm rất lâu cũng không chạm đến đất.
Thi thể không ngừng hạ xuống, máu thịt trên người dần không còn tung tích, xương trắng dần lộ ra, trong đầu lâu hốc mắt trống trải giống như dần có ánh sáng.
Ánh sáng ám lục le lói bắn ra từ trong hốc mắt, trên xương trắng có từng đường vân đỏ như sợi chỉ len khắp toàn bộ những xúc xương trên mình.
Một bộ xương cứ vậy u tĩnh, le lói dưới lòng hồ, dần dần chìm vào trong hắc ám.
Phía bên trên, Đinh Thắng không ngừng căng tràn máu thịt lại một lần nữa bị hút khô, lại một lần nữa căng tràn lại một lần nữa bị hút khô. Sắc mặt tái nhợt, trắng bệch như giấy.
Từ các miệng v·ết t·hương, không ngừng có máu đen chảy xuống, tóc tách nhỏ vào trên nước hồ. Nước hồ không ngừng dâng cao, đã ngập đến ngực của Đinh Thắng nhưng đến mức này lại giống như lâm vào trong giằng co, nâng lên lại hạ xuống bất giác đi vào thế cân bằng.
Có thể thấy được, Huyết Hồ cùng Hộp Nhạc tương đương với nhau. Nhưng hộp nhạc đang bị nước hồ nhấn chìm, trong bất giác bị kéo lại phần lớn sức mạnh, cho nên huyết hồ còn không thể mở rộng ra được.
Đinh Thắng lại không phải chỉ có một linh, hắn còn có hai linh khác. Một con chính là Oán Linh Chân Tai To. Đinh Thắng triệu hoán ra Chân Tai To, một chân dẫm vào trên hộp nhạc.
Hộp nhạc cũng không lớn, bị một bàn chân bao phủ nhưng Chân Tai To lại không thể dẫm đến nó chìm xuống, trái lại giống như một cái đảo lơ lửng giữa hồ nước, khiến cho Chân Tai To đứng nguyên ở đó.
Loảng xoảng!
Xích sắt trên người rung động một chút, vang lên một loạt tiếng v·a c·hạm. Đã thấy đôi tay của Chân Tai To giơ lên, đôi liềm trên cánh tay bổ thẳng xuống.
Không có khí thế bàng bạc, không có lực lượng hùng hậu, chỉ hời hợt giống như chém một khúc gỗ.
Choang!!!
Hộp nhạc gỗ vững như thái sơn, rõ ràng làm từ gỗ lại b·ị c·hém vào mà không sứt mẻ chút nào, cũng không lay động chút nào, một vết nứt cũng không tạo ra được. Nhưng lực lượng quy tắc từ trên hộp nhạc lại b·ị c·hém ra gợn sóng uốn lượn.
Lực lượng của Huyết Hồ cấp tốc đổ ập xuống, đem quy tắc của Hộp Nhạc trấn áp lại, đè ép hộp nhạc chìm xuống. Nước của hồ máu điên cuồng rót vào hộp nhạc, giống như muốn đem hộp nhạc rốt nổ.
Hộp nhạc giống như hố sâu không đáy, nước đến bao nhiêu cũng không thể rót đầy. Huyết dịch tràn ngập dần dần nhuộm đẫm hộp nhạc, hộp nhạc thậm chỉ ẩm ướt đến giống như nhỏ ra giọt máu.
Trong chớp mắt Huyết Hồ chiếm lấy thượng phong, nhưng lại chưa thể hoàn toàn áp chế Hộp Nhạc, mà tình trạng của Đinh Thắng đã không hề khả quan.
Trên thân quấn chặt lấy một con oán linh, oán linh này đồng dạng hút lấy máu của hắn nhưng bù lại cố hóa thân thể, đông cứng da cùng xương tạo thành hiệu quả cường hóa. Đồng thời, cố hóa thân thể cũng tạo nên tác dụng khôi phục thân thể, cùng Huyết Hồ tạo nên cân bằng.
Nếu không Đinh Thắng đã sớm bị Huyết Hồ nhấn c·hết, đem máu thịt hóa thành nước hồ, xương trắng chìm vào dưới đáy.
Hai con oán linh, một con quỷ dị đều không thể trấn áp được Hộp Nhạc, miễn cưỡng chiếm thế thượng phong. Nếu có thể duy trì hiện trạng này trong một khoảng thời gian thì có khả năng đem Hộp Nhạc trấn áp, nhưng tình trạng của Đinh Thắng khó mà duy trì lâu được.
Lúc này, tài phú của Đinh Thắng mới thể hiện ra, bảo vật đông đảo, thủ đoạn hơn người. Đinh Thắng lấy ra một giọt nước, giọt nước xanh lục như ngọc, cô đọng cứng cỏi.
Đây giống như một viên ngọc lục bảo hình giọt nước, lực lượng sinh mệnh bàng bạc tràn ra giống như ẩn chứa bên trong có cả một biển tinh hoa sinh mệnh, chắt lọc từ mấy chục hàng trăm người.
Một giọt nước này, có lẽ là bảo vật giữ mạng của Đinh Thắng.
Gió nhẹ thổi qua, u hương động lòng người, cánh hoa hạ lạc như sự đằm thắm của thế gian. Đinh Thắng thất thần giây lát liền trợn tròn cả hai mắt, trong tay trống trơn không có vật gì.
Sinh mệnh nguyên dịch, không có!
Đinh Thắng ngẩng đầu nhìn về phía không trung. Lý Quân Thiên cách tương đối xa, từ dưới nhìn lên cũng không thấy được bàn chân của hắn. Vũ Nhu đứng sau lưng Lý Quân Thiên, Thanh Loan thì đứng ở một bên khác, vị trí tương đối.
Chỉ có Tường Vi là đứng cách Đinh Thắng gần nhất, trong tay đang mân mê một vật. Thình lình chính là “sinh mệnh nguyên dịch”.
“Ngươi làm gì? Mau trả lại ta!”
Đinh Thắng tức giận quát, tính mạng của hắn lúc này đã đạt đến mức độ nguy hiểm cho nên cũng không quản cẩn thận cái gì, chỉ có táo bạo cùng phẫn nộ, gấp gáp đưa ra quyết định.
Tường Vi cười khanh khách, hiếu kỳ nhìn sinh mệnh nguyên dịch, chăm chú đi cảm ứng huyền diệu ở bên trong.
Trả lại là chuyện không thể nào, Tường Vi sẽ không trả lại, càng không có ai có thể bắt nàng trả lại.
Đinh Thắng tức giận thôi động Huyết Hồ nổi sóng, sóng máu dâng lên đập về phía Tường Vi. Nhưng sóng hồ thật chậm, Tường Vi trong chớp mắt đã biến mất đi đến vị trí rất cao, sóng máu không thể chạm đến nàng một chút nào.
Đinh Thắng điên cuồng gào thét, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt xám trắng lại âm trầm vô cùng dọa người. Huyết Hồ dậy sóng như muốn sôi lên, từng tầng triều lãng ào ào tăng trưởng nhưng lại giống như vô năng gầm thét, không làm nên chuyện gì.
Đinh Thắng chẳng dám lại kéo dài, tạm thời không đối phó được với Tường Vi, lại một lần nữa lấy ra một món bảo vật giữ mạng.
Là một cái đinh gỗ dài hơn một tấc, đinh gỗ giống như ngâm qua nước thời gian rất lâu, bốc lên một mùi gỗ mục nát khó ngửi. Nhìn thế nào thì cái đinh này cũng không phải đồ vật tốt lành, không giống như là vật khôi phục tính mạng.
Lần này Đinh Thắng đã có đề phòng, đồ vật vừa ra liền trực tiếp sử dụng, cầm đinh gỗ đâm vào trên mi tâm của mình, hoàn toàn không để cho người ta có cơ hội c·ướp giật.
Đinh gỗ nhập thể, xuyên thủng da thịt, chọc thấu hộp sọ, chìm vào trong não.
Băng!
Đinh gỗ vỡ tan thành mảnh vụn, hoa văn đen kịt dọc theo mạch máu từ trên mi tâm tỏa xuống phía dưới, giống như dòng thác đổ khắp thân thể. Mặc dù bôi đen toàn bộ mạch máu, nhưng giống như giúp cho tình trạng của Đinh Thắng khá hơn một chút.
Ít nhất tạm thời bảo trụ một mạng.
Tạm thời giữ được mạng, Đinh Thắng lúc này mới lấy ra một cái hộp bằng vàng ròng, nặng nề mà màu sắc lóng lánh, quý trọng mà uy nghiêm.
Đinh Thắng mở ra hộp vàng, chậm rãi đem Hộp Nhạc cất vào bên trong đóng nắp khép chặt. Hộp vàng trong tay cấp tốc xoay tròn, tốc độ càng lúc càng lớn, đợi đến khí xoay đã không phân biệt được góc cạnh, Đinh Thắng liền vươn hai tay bắt đến, đem ma sát làm cho hộp vàng nóng rực, đã phát sáng ra.
Theo hộp vàng nóng đỏ, khe hở giữa hộp vàng liền chảy ra, hòa hợp vào nhau, đem hộp vàng khép kín không một khe hở.
Làm xong, Đinh Thắng thở phào một hơi, thả hộp vàng rơi vào trong hồ máu. Hộp vàng nặng nề trực tiếp chìm xuống dưới đáy hồ, tốc độ chìm cực kỳ nhanh, không bao lâu liền đã không có ánh sáng phát ra.
Lý Quân Thiên nhìn xong hết thảy, lại nhìn về phía Vũ Nhu, đã thấy sợi quy tắc đang hút lấy thể năng của nàng đã trở nên vô cùng mỏng manh, giống như một sợi tơ nửa trong suốt, có thể tan rã bất cứ lúc nào.
Tác động suy yếu cực lớn, thậm chí hoạt động đã có lúc ngắt quãng. Lý Quân Thiên tiện tay đâm ra, kiếm ý tập trung vào ngón tay đồng thời nói với Vũ Nhu.
“Đừng chống cự”.
Vũ Nhu tuyệt đối tin tưởng Lý Quân Thiên, tinh thần mở rộng, chân ý chạy không để cho Lý Quân Thiên tùy ý xâm nhập, cương khí co hết vào trong khí hải, thể năng chìm vào trong thần tàng.
Xoạt!
Kiếm ý của Lý Quân Thiên chìm vào trong cơ thể của Vũ Nhu, cũng không phải đánh vào cơ thể mà càng giống như chìm vào một tầng không gian, tầng không gian của linh hồn, nhưng cũng không giống với “lực lượng không gian” càng giống với hoàn cảnh đặc thù.
Lực lượng quy tắc tác động lên Vũ Nhu chính là ẩn náu trong hoàn cảnh này, lúc trước nó giống như một sợi xích sắt nối với móc câu, đâm sâu vào hoàn cảnh này, không ngừng thể hiện ra tác động của mình.
Bây giờ lực lượng quy tắc chỉ giống như tơ mỏng, nửa trong suốt có thể đứt gãy bất cứ lúc nào. Kiếm ý của Lý Quân Thiên tràn vào, kiếm nhận lăng lệ trảm thiên diệt địa, kiếm ý như tinh hà đổ sập chém tan bất cứ thứ gì.
Lực lượng quy tắc lưu lại của hộp nhạc liền như vậy bị xoắn tan nát, không còn lưu lại chút nào. Kiếm ý của Lý Quân Thiên tan đi, không lưu lại bất cứ hậu hoạn nào.
Lý Quân Thiên thu tay, trong lòng đã có suy đoán về vàng ròng có thể ảnh hưởng đến lực lượng của “linh” tuy không thể hoàn toàn c·ách l·y nhưng cũng suy yếu đến chín thành chín, miễn cưỡng để người có thể chịu đựng được, chậm rãi mài đến lực lượng tiêu tán là được.
Hắn chờ đợi động tác tiếp theo của Đinh Thắng, giằng co một khoảng thời gian ngắn đã để cho Lý Quân Thiên hiểu kha khá về “linh”. Đợi sau khi thủ đoạn của Đinh Thắng ra hết, hắn liền đưa Hồng Bàng Thế Giới vào danh sách tất yếu phải đi tham quan.
...
p/s: Cầu đề cử!!!