Chương 170: Linh cùng Linh Vật
Đinh Thắng lúc này chính là tự ăn quả đắng, bởi vì kích động của mình mà trả ra đại giới.
Ít nhất nhìn từ bề ngoài là như thế, tình huống thực tế như thế nào thì chỉ có Đinh Thắng mới biết. Là Đinh Thắng sợ hãi làm bừa hay là tự có tính toán, muốn chế tạo hỗn loạn để thoát đi, chuyện này còn cần phải bàn kỹ hơn mới biết được.
Nhưng bất kể nguyên nhân nào, tình thế lúc này chính là một mình Đinh Thắng là thụ thương, hơn nữa thụ thương nghiêm trọng nhất.
Qua một khoảng thời gian ngắn, Đinh Thắng giống như không gánh được công kích của Hộp Nhạc Luyện Huyết, hắn vội vàng thi triển thủ đoạn của mình.
Chỉ thấy Đinh Thắng đảo tay lại lấy ra một cái bình sứ, rút mở nắp bình, nghiêng tay đổ xuống.
Một dòng máu đỏ thẫm chuyển đến màu đen kịt từ miệng bình chảy xuống. Rõ ràng chỉ là bình sứ lớn bằng nắm tay, miệng bình bất quá cỡ hai ngón tay mà thôi nhưng dòng máu đổ xuống giống như thác chảy, hơn nữa cuồn cuộn không dứt.
Tựa như bình sứ này chứa cả một biển máu, vô cùng tràn đầy, đổ mãi không hết, thác đổ không dứt.
Ngoài tiếng ầm ầm giống như đá đổ, tiếng sóng biển cũng cuộn trào lên, sóng dâng cao tỏa ra bốn phía.
Quỷ Dị Huyết Hồ!
Huyết hồ dâng trào chớp mắt liền nhấn chìm phương viên nghìn thước, mặt nước lập tức chìm đến mắt cá chân của người khác. Nước hồ, chính là máu đặc, dính nhớp nháp đồng thời mang theo một loại cảm giác cuốn hút, đem người kéo xuống, đè nặng lên thân thể người khác.
Lý Quân Thiên nhíu mày một cái, mặc dù bàn chân của hắn bao phủ một lớp cương khí nhưng “nước hồ” này giống như hoàn toàn bỏ qua cương khí, trực tiếp bám lên bàn chân của hắn, cảm giác nhớp nháp dính lên làn da của hắn.
Vừa vặn, cảm giác này chính là Lý Quân Thiên chán ghét nhất. Theo một cái nhíu mày này, thân thể của Lý Quân Thiên giống như hóa thành một thanh kiếm, cương khí tràn ra chính là kiếm khí, lực lượng của đại trực tiếp hòa vào, quy tắc lạc ấn vào trong kiếm khí.
Khí thế của Lý Quân Thiên bùng nổ trong một chớp mắt, trực tiếp đem hồ nước chọc thủng ra một cái lỗ lớn, nước hồ quanh thân Lý Quân Thiên b·ị c·hém không còn mảnh, trả lại một đôi bàn chân trắng ngọc mịn màng.
Lý Quân Thiên tại chỗ đi về phía không trung, tránh cho bị nước hồ dính vào trên người. Đồng thời ánh mắt của Lý Quân Thiên nhìn về phía Đinh Thắng có chút bất thiện.
Lý Quân Thiên còn muốn xem xét khả năng của ngự linh sư, cùng với cách ngự linh sư ứng đối với quỷ dị sẽ như thế nào. Nếu không chỉ bằng việc vừa rồi, Lý Quân Thiên đã đem Đinh Thắng chém c·hết rồi.
Lý Quân Thiên tiện tay vươn tay nắm một cái, đem Vũ Nhu nhấc lên bên cạnh mình, đồng thời đem mấy giọt máu bám trên chân của nàng chấn nát, tránh cho nàng không thể tránh thoát.
Kỳ thực lấy năng lực của Vũ Nhu vẫn có khả năng tránh ra ngoài, tuy rằng sẽ gặp phải lực cản nhưng còn không đến mức phải để Lý Quân Thiên xuất thủ.
Nhưng Vũ Nhu còn đang không ngừng bòn rút thể năng, Lý Quân Thiên liếc qua liền biết được. Chỉ là Lý Quân Thiên còn không vội giúp Vũ Nhu bài trừ ảnh hưởng của hộp nhạc gỗ, bây giờ phải để Vũ Nhu chịu đựng một chút, cho nên hắn mới xuất thủ đem nàng kéo lên.
Thanh Loan hóa thành một tia sáng, chớp mắt liên treo ở trên bầu trời, chân váy không ướt chút nào, bàn chân khô ráo như không.
Tường Vi thi triển thủ đoạn thậm chí còn ác liệt hơn, cương khí trực tiếp hóa thành ngọn lửa, dục hỏa thao thiên đem nước hồ sấy khô một mảnh, hồng tím một mảnh chọc thủng cả trời.
Tường Vi hóa thành một làn gió trải đầy cánh hoa, cánh hoa rơi xuống mặt hồ bản thân đã đứng ở gần Lý Quân Thiên, ánh mắt tập trung về phía Đinh Thắng đang giằng co với hộp nhạc gỗ. Nàng hiếu kỳ hỏi.
“Là đồ vật lây dính quy tắc nhưng giống như nhiễm lên một cỗ ý chí tiêu cực, đồng thời lực lượng quy tắc cũng phát xạ ra ngoài, không giống với “linh vật” của Thiên Linh Đại Lục”.
Lý Quân Thiên gật đầu, nhận định của Tường Vi hoàn toàn chính xác. Nhưng Lý Quân Thiên muốn tham ngộ rõ ràng hơn bản chất của “linh” là cái gì. Bởi vì “linh” cũng có khác biệt, Quỷ Dị cùng Oán Linh có sai biệt rất lớn.
Rõ ràng nhất chính Linh Vực, lực lượng quy tắc dàn trải cùng lực lượng không gian tạo thành Linh Vực, ở trong Linh Vực có thể thi triển lực lượng tuyệt đối lại gần như tách biệt với hiện thực.
Bởi vì Lý Quân Thiên xoắn nát một lỗ trên quỷ vực, rõ ràng giống như bản thân hắn đã đâm một kiếm xuyên thủng mặt đất sâu đến mấy chục thước, nhưng khi nhìn Linh Vực tự chữa trị lại, thì vết sâu trên mặt đất cũng không tồn tại.
Tất cả giống như ảo ảnh, không thể tác động đến thực tại, vô cùng kỳ diệu.
Rõ ràng như thật, lại như ảo, để Lý Quân Thiên cảm thấy rất hứng thú.
Oán Linh lại không phải không có lực lượng quy tắc, chỉ là lực lượng quy tắc rất mỏng, giống như một sợi tơ nhỏ. Nếu như lực lượng quy tắc thông thường đan dệt thành lưới bao trùm thiên địa, so tính kích thước đều lớn bằng miệng giếng nhưng lực lượng quy tắc ẩn chứa trong Oán Linh chỉ là một sợi chỉ nhỏ, vô cùng mỏng manh nhưng lại bị nó sử dụng.
Là sản phẩm kỳ quái của một phương thiên địa.
Nếu như “linh vật” là kết tinh ẩn chứa lực lượng quy tắc, nhưng quy tắc chứa bên trong “linh vật” rất vững chắc, cũng giống như một cái bể không có nước chứa bên trong, người tu luyện phải dần dần đem nước đổ đầy. Đồng thời, người tu luyện cũng chỉ có thể “lượng nước” mà mình đã đổ vào, có lấy thì mới có dùng, không thể tự nhiên mà có.
Nhưng “linh” lại không giống, linh giống như có một loại “ý chí” hoặc là thứ gì đó vô cùng sinh động, khiến cho “linh” có thể tự chủ bùng nổ sức mạnh. Hơn nữa sức mạnh này vô cùng dồi dào, giống như dùng mãi không hết, cuồn cuộn không ngừng.
Mà “ngự linh sư” sử dụng lực lượng của “linh” đến thi triển lực lượng lại không thể dùng quá mạnh, giống như chỉ có thể bóc tách từng sợi nhỏ đến dùng, sợ dùng nhiều quá bị lực lượng khổng lồ kia cho đè c·hết, nổ tan xác.
Cho nên “ngự linh sư” không cần phải chứa nước vào trong bể, chỉ cần múc nước lên là có thể sử dụng.
Cũng không đúng, nói chính xác thì giống như ở dưới đáy bể đục một cái lỗ nhỏ, “ngự linh sư” chỉ có thể sử dụng lượng nước nhỏ giọt từ trên bể rơi xuống. Nếu như lại muốn dùng nhiều lực lượng hơn, đi chọc ra cái lỗ thủng lớn hơn vậy thì rất có khả năng bị nước đổ ập xuống đem “ngự linh sư” đè c·hết, nước bơm vào trong cơ thể đem thân thể căng tràn đến nổ tung.
Nói như thế tức là lực lượng của “linh” cố định như thế, luôn luôn sẵn có, chờ đợi người lấy để mà dùng, không có biện pháp đem lực lượng của “linh” tăng lên, chỉ là mức độ sử dụng khác biệt thôi.
Lại nói “linh” không bị “ngự linh sư” khống chế, một khi tự chủ hoạt động vậy thì chính là cả một bể nước đổ xuống, lực lượng cuồn cuộn không dứt, uy năng kinh khủng không thể đo lường.
Tất nhiên, uy năng kinh khủng ở đây, cũng phải so sánh tương quan. Dù sao có sợi quy tắc lớn bằng miệng giếng, có sợi quy tắc lớn bằng cả một cái đình nước, có sợi quy tắc có thể lớn như dòng sông, khác biệt rất lớn.
Mà quy tắc từ Hộp Nhạc Luyện Huyết, cùng lắm là tương đương với miệng giếng, xếp vào cỡ trung, không tính được đỉnh tiêm.
Về phần Quỷ Dị Huyết Hồ, lực lượng quy tắc cũng tương xứng với Hộp Nhạc Luyện Huyết, chỉ là tính về “số lượng” lại giống như nhiều hơn Hộp Nhạc Luyện Huyết nhiều hơn rất nhiều.
Huyết hồ nhấn chìm hộp nhạc, lực lượng quy tắc trong phút chốc v·a c·hạm vào nhau, sóng hồ vẩy lên từng giọt máu đỏ thẫm nặng nề, nước hồ trong phạm vi nhỏ nổ lên bong bóng lớn giống như nước đang bị đun sôi.
Tạ Thế Tuấn bị lột sạch toàn bộ “linh” hoàn toàn trở thành người bình thường. Lại thân bị trọng thương không có chút sức lực, thậm chí là không tỉnh táo cho nên đã sớm bị hồ máu nhấn chìm.
Dòng nước nâng cao, từ chớm ngập mắt cá chân chỉ trong chốc lát liền nhấn chìm Tạ Thế Tuấn, lại qua không bao lâu liền có thể ngập nửa thân người. Đinh Thắng đồng dạng đứng trong hồ máu, nửa thân dưới bị thấm ướt giống như cũng muốn bị chìm vào trong hồ.
Hoặc là hắn không cần phải thoát đi.
Dù sao Quỷ Dị Huyết Hồ của hắn cũng là do hắn thả ra. Huyết hồ ngập nửa thân thể, Đinh Thắng giống như một lần nữa đã bơm đầy thân thể.
Khôi phục có máu có thịt.
...
p/s: Cầu đề cử!!!