Chương 172: Tiên Nhân Kiếm
Biết người biết ta, hiểu rõ nội tình của “linh” cùng “ngự linh sư” Lý Quân Thiên liền dám hoành hành vô kỵ xông đến Hồng Bàng Thế Giới. Giống như hiện tại hắn dám chạy ra ngoài không gian hỗn loạn đi dạo chơi, đi luyện chế không gian chứa vật. Lại không dám chạy thẳng đến không gian bản nguyên của Thương Võ Đại Lục hay xông đến Thiên Linh Đại Lục.
Bởi vì không đủ hiểu rõ, hoặc là chưa cảm thấy thời cơ thích hợp, chưa làm đủ chuẩn bị.
Nếu như chuẩn bị thỏa đáng, Lý Quân Thiên đảm bảo cầm kiếm đi tìm lý thú ngay.
Giống như hiện tại, hắn có thể đảm bảo trấn áp Tạ Thế Tuấn cùng Đinh Thắng, hơn nữa tu luyện của “ngự linh sư” rất thú vị, cho nên Lý Quân Thiên mới đứng ở đây, dám không cố kỵ gì cho Đinh Thắng thi triển thủ đoạn.
Quả nhiên thủ đoạn của Đinh Thắng không phải chỉ đến như thế. Hắn lại lấy ra mấy tấm phù lục, bàn tay vung lên liền đem mười tấm phù lục rải xuống Huyết Hồ.
Huyết hổ nảy lên một vùng sóng triều thấm đẫm phù lục, phù lục bốc chảy đốt ra mười thanh huyết kiếm. Phất tay một cái, huyết kiếm tề xuất bắn về phía Tường Vi.
Mà Tường Vi vừa rồi đã tránh gần về phía Lý Quân Thiên, mà Đinh Thắng cũng không cố kỵ, huyết kiếm bao trùm bắn đến, người nào cũng có phần.
Mặc dù huyết kiếm là nước của Huyết Hồ, bao gồm lực lượng quy tắc ở bên trong lại pha lẫn sắc bén, lực lượng không lớn nhưng ảnh hưởng vô cùng khủng bố. Lý Quân Thiên điều động cương khí, kiếm khí xếp chồng lên phía trước hóa thành một tấm chắn đem huyết kiếm chặn lại.
Huyết kiếm đâm đến, kiếm khí điên cuồng cắt chém, lực lượng đôi bên mài mòn lẫn nhau, duy trì giằng co ở khoảng cách mười mười thước trước mặt Lý Quân Thiên. Huyết kiếm không thể tiến một bước, từ đầu đến cuối bị chặn lại, cương khí không ngừng tiêu hao.
Không bao lâu, cương khí của Lý Quân Thiên tiêu hao một chút, không quá đáng kể nhưng bốn thanh huyết kiếm nhắm vào hắn đều bị ma diệt không còn chút nào.
Tường Vi phải đối mặt với sáu thanh huyết kiếm, nhưng kỳ thực cũng không khác biệt Lý Quân Thiên là bao, dựng lên một tường lửa ngăn ở bên ngoài, huyết kiếm không đâm xuyên được chỉ có thể từ từ bị đốt thành hư vô, tiêu tán mà không tạo nên bất cứ tác dụng gì.
Tiêu hao cương khí không cần phải tính đến.
Tường Vi mỉm cười vũ mị mười phần, nhưng lúc này mị hoặc của nàng lại không thể tác động đến Đinh Thắng, giống như tâm tư tình cảm của Đinh Thắng vào lúc này đã khóa chặt, thậm chí là không thể rung động tình cảm, giống như đã không có tình cảm.
Tường Vi hơi nhíu mày, không nhận được dục vọng phản hồi khiến cho nàng cảm thấy nhàm chán. Không có dục vọng, liền không có thu hoạch, Tường Vi mới không muốn phụng bồi.
Xuất thủ, liền trực tiếp đánh ra sát chiêu.
Hoan Mị Cực Lạc Công – Sắc Dục Đọa Linh Thiên – Bách Mị Quý Túy!
Tường Vi điểm ra một chỉ, một chỉ trực tiếp đánh một trăm thanh kiếm hồng tím, lưỡi kiếm lưu quang nhọn như mũi tên lao thẳng xuống. Kiếm rơi như mưa, trong kiếm mang theo mùi rượu, hương rượu nội uẩn hoa đào, ngoại phát hương lúa, thơm mà say mê.
Rót rượu kính quân tử, quân tử dù không có sở cầu lại không thể từ chối.
Cho nên kiếm không thể tránh, trăm kiếm cùng rơi đều sẽ đâm vào trên người Đinh Thắng, cho dù né tránh cũng sẽ theo đuổi đến cùng, tránh không thoát chỉ có thể đón đỡ.
Phanh! Phanh! Phanh!
Mũi kiếm đầy trời đập xuống, mỗi một thanh kiếm đâm vào trên thân thể của Đinh Thắng đều gõ thẳng vào trên “linh” quấn ở trên người hắn, “linh” này kiên cố vô cùng, mỗi kiếm đâm xuống đều không thể phá vỡ chút nào, trái lại khiến cho từng thanh kiếm vỡ tan thành từng mảnh tinh thể hồng tím.
Tinh thể giống như cảnh hoa rụng rơi, nổ tung vô cùng đẹp mắt lại không có tác dụng gì. Tuy rằng kiếm bị ngăn ở bên ngoài nhưng lực lượng trùng kích thật sự vô cùng lớn.
Tường Vi là Hướng Thiên Cảnh, không vận dụng Dị Tượng thì lực lượng cũng có nghìn vạn cân, một kiếm đâm xuống có thể đục ra một cái lỗ ở trên núi cao. Toàn bộ Bách Mị Quý Túy thi triển ra có thể đánh sập núi không nói chơi.
Cho nên Đinh Thắng hứng chịu lực lượng quá lớn, lực trùng kích muốn đem thân thể của hắn đập chia năm xẻ bảy. Nhưng Huyết Hồ cuồn cuộn giống như thay Đinh Thắng gánh chịu cỗ lực lượng này, sóng nước nổ tung tóe, huyết dịch liên tục bị xoắn nát.
Mặt hồ nổ tung, huyết dịch bị ngưng thành từng tinh thể hồng tím, tiêu tán thành linh khí rời đi.
Linh vực bị Tường Vi đục thủng ra hàng trăm lỗ, nước hồ bị rút cạn ba phần mười. Nhưng từ đầu đến cuối đều không thể phá được phòng ngự của Đinh Thắng.
Oán linh nhiễm lên một tia lực lượng quy tắc không nghĩ đến phòng ngự mạnh đến như vậy, chặn được Tường Vi một lần t·ấn c·ông.
Tường Vi cũng không quá mức bất ngờ, dù sao nàng đem người đè lên đánh, đối phương cũng không phản công đến nàng. Cho nên đảo tay, lại một đại chiêu đập xuống.
Thiên Môn Đạo Thất Tiên Thức – Tiên Lộ Thức – Tiên Nhân Kiếm!
Thiên Môn Đạo Thất Tiên Thức chính là bảy chiêu thức kỳ diệu do Lý Quân Thiên sáng tạo. Bảy chiêu thức này tuy gọi là “thức” nhưng cũng có thể coi như công pháp, huyền diệu trong đó đủ để bất cứ cảnh giới nào cũng có thể sử dụng mà không lạc hậu.
Trong đó Tiên Lộ Thức là một “đại chiêu” dùng để t·ấn c·ông, tiêu hao vô hạn lực lượng của bản thân ngưng tụ một đòn toàn lực chém g·iết địch nhân. Tiên Lộ Thức không có hình dạng cụ thể, không có hình thức cố định, tùy vào lĩnh ngộ của mỗi người mà tạo thành khác biệt.
Tường Vi lĩnh ngộ chính là Tiên Nhân Kiếm!
Tay trái chỉ trời, cương khí như lửa cất cao nghìn trượng dần dần cô đọng linh khí trong thiên địa cùng cương khí tạo ra một thanh cự kiếm, cự kiếm chỉ lộ ra một góc cũng giống như cự sơn, sắc bén mà nặng nề.
“Dục” là ngọn lửa mãnh liệt nhất thế gian, “sắc” là thanh kiếm bén nhọn nhất thế gian, sắc được dục tôi luyện, lợi nhận càng mãnh liệt, uy năng càng khủng bố.
Tường Vi lạnh nhạt hạ kiếm chém xuống, hồng tím sắc chẻ ngang bầu trời, kiếm rơi vào mặt đất trực tiếp bổ tan Linh Vực, đồng thời kiếm hạ xuống đem mặt hồ chia ra làm hai nửa.
Huyết hồ chia tách, hồ sâu không thấy đáy. Từ ngoài nhìn vào chỉ thấy hồ máu giống như sâu chừng hơn một thước, nhưng lúc bổ ra lại không thể nhìn thấy ngay đáy hồ, phải phóng một hồi mắt mới có thể nhìn thấy đáy hồ.
Chiều sâu, ít nhất có một vạn thước.
Đáy hồ xương trắng chồng chất không biết có bao nhiêu mà đếm. Hơn nữa không chỉ có xương trắng, vô số vật ly kỳ cổ quái lơ lửng không chìm đến đáy hồ, một vài bộ xương cũng chưa chìm đến đáy, chỉ có thể lở lửng ở khắp các vị trí.
Hộp hoàng kim kia cũng đã chìm đến đáy hồ, lẳng lặng nằm đó cùng rất nhiều hộp hoàng kim tụ hợp.
Một kiếm bổ xuống, cương khí tán đi. Huyết Hồ không thể dung hợp lại, khe rãnh mãi mãi tồn tại ở giữa hồ. Đinh Thắng đứng ở giữa hồ, sắc mặt lúc này đã không phải trắng xám mà là đen kịt, giống như hư thối mục nát.
Hồng quang chậm rãi hóa thành từng hạt nhỏ tán đi, từ mi tâm cho đến xương cụt chậm rãi xuất hiện một đường khe nhỏ, từ trong khe nhỏ truyền đến ánh sáng hồng nhạt le lói.
Ánh sáng càng lúc càng mạnh, khe nứt càng lúc càng rõ ràng cuối cùng trực tiếp tách ra làm hai nửa, t·hi t·hể đổ về hai phía, ngã về hai nửa mặt hồ.
Oán linh làm “áo giáp” kia đồng dạng chia ra làm hai nửa, nhưng rất kỳ quái, không phải b·ị c·hém ra làm hai nửa mà bị chia ra một mảnh vải dài cùng một hàng răng nanh nhọn hoắt, mảnh vải rơi vào bên trái răng nanh rơi về bên phải cuối cùng chìm về độ sâu hơn ba nghìn thước.
Tường Vi lạnh nhạt nhìn xuống hồ máu, Đinh Thắng vừa rồi rơi vào trong hồ, hai nửa thân thể lại không hề hóa thành xương trắng, trái lại giống như hóa thành máu đen dung nhập vào trong hồ.
Nhìn thế nào cũng giống như...không c·hết.
Tường Vi đồng dạng suy đoán như vậy, chỉ thấy Huyết Hồ dậy sóng, Linh Vực vốn đã rách nát lúc này cấp tốc khôi phục lại, diện tích Huyết Hồ cũng mở rộng ầm ầm, cưỡi sóng to gió lớn lan về bốn phương tám hướng.
Một hồi mà thôi, Huyết Hồ ẩn ẩn có xu thế bao trùm phạm vi ba mươi dặm, đem tất cả những thứ bị linh vực bao trùm nhấn vào trong Huyết Hồ, hóa thành huyết mặc cuồn cuộn.
...
p/s: Cầu đề cử!!!