Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 169: Người thụ thương chỉ có hắn...




Chương 169: Người thụ thương chỉ có hắn...

Bên trong từng khối cầu thủy tinh từ Thiên Trọng Thiên Xích đều chứa lấy vật kỳ quái, linh lực tràn ra mang đầy cảm giác vặn vẹo cùng nhớp nháp.

Tổng cộng có bốn quả cầu thủy tinh, trong đó một cái nhốt Oán Linh Nữ Không Đầu, một cái nhốt Quỷ Dị Búp Bê Vải, đều là “linh” mà Lý Quân Thiên lột được từ trên người Tạ Thế Tuấn.

Hai “linh” còn lại lần lượt là một con chó nhỏ, răng nanh vô cùng sắc nhọn cùng dữ tợn, hơn nữa đầu lâu rất lớn, thân thể rất nhỏ. Một con chó sữa có đầu lớn bằng thân, răng nanh dài nhọn ngoài ra khắp đầu lâu chính là con mắt.

Mười mấy con mắt đầy khắp đầu lâu, tròng mắt như là xoắn ốc để tinh thần người hỗn loạn, vừa nhìn vào đã để người ta cảm thấy xây xẩm mặt mày, không ngừng nôn nao.

Cuối cùng chính là một cái hộp gỗ, trên hộp gỗ có một cái tay quay, bình thường đều ở trong trạng thái yên tĩnh nhưng nếu như xoay tay quay kia thì sẽ phát ra một loạt âm thanh vô cùng kinh dị, giống như tiếng móng tay cào xát vào cửa gỗ, vừa nghe liền để người ta rợn cả tóc gáy.

Nhưng nếu như không đi động vào cái hộp gõ này thì nó cũng không nguy hiểm gì, thậm chí còn không phát ra bất cứ khí tức nào, giống như một cái hộp nhạc bình thường mà thôi.

Đinh Thắng nhìn đến cái hộp nhạc này, đang ở trong trạng thái kinh sợ liền giống như con mèo bị dẫm vào đuôi, ngay lập tức nhảy dựng lên, gấp rút rút lui về sau, điều động linh lực trên thân cuối cùng ngưng tụ ra một dải băng vải cực dài.

Băng vải mọc ra răng nanh, giống như là một cái miệng vô cùng tham lam, hành động lại như một con rắn nhanh chóng siết chặt lấy cơ thể của Đinh Thắng, cuối cùng đem thân thể của hắn bó chặt lại, tạo thành một cái áo giáp nhìn đến vô cùng kinh khủng.

Răng nanh găm chặt vào trong da thịt của Đinh Thắng, trong chớp mắt liền có thể nhìn thấy sắc mặt của hắn trắng bệch xuống, lông mày hơi vặn lại hiển nhiên là đau đớn.

Đã triệu hoán ra “linh” điều động được linh lực. Đinh Thắng mới ấp úng chỉ về phía hộp nhạc gỗ, lắp bắp nói.

“Hộp Nhạc Luyện Huyết? Ngươi làm sao có thể đem nó lấy đi ra?”



Lý Quân Thiên hơi nghiêng đầu, ánh mắt lý thú nhìn Đinh Thắng, ngón tay khẽ nhúc nhích điểm một cái.

Hộp nhạc gỗ lập tức bị Lý Quân Thiên đánh về phía Đinh Thắng, nhưng Thiên Trọng Thiên Xích cũng không có bị phá vỡ, vẫn vững vàng khóa chặt hộp nhạc không có thả nó ra.

Cho dù thế, Đinh Thắng cũng xù lông lên, mười mấy tấm phù lục đồng loạt kích hoạt đánh úp đến. Khóa chặt đến hộp nhạc gỗ.

Hộp Nhạc Luyện Huyết là quỷ dị mà một giới giang hồ nghe đến đều dọa đến run chân, người đã từng gặp đến mà còn sống sót đều sẽ bị dọa đến sợ đến lạnh buốt cả người.

Phản ứng của Đinh Thắng, không hề thái quá chút nào.

Theo mười mấy tấm phù lục đánh xuống, thiên địa giống như bị khóa chặt, đem toàn bộ linh khí rèn luyện một lần, đúc vững chắt giống như sắt thép.

Lực lựng quy tắc hóa thành sợi tơ quấn quanh, trực tiếp hóa thành dây xích xỏ xuyên qua Thiên Trọng Thiên Xích, phá tan phong tỏa không gian, buộc thẳng vào trên Hộp Nhạc Luyện Huyết.

Lạch cạch, leng keng, lang lang đang đang...

Đột nhiên, từ nơi sâu thẳm trong linh hồn vang lên một chuỗi âm thanh, ban đầu còn vô cùng chậm rãi, cũng thanh thúy vang vọng trong lòng người. Nhưng đột ngột một tiếng cào bén nhọn giống như muốn xé toạc màng nhĩ người ta, tiếng ken két cào thẳng tâm linh của mình.

Tất cả mọi người trong vòng trăm thước quanh hộp nhạc gỗ lập tức có thể nghe thấy âm thanh này. Mà âm thanh vừa mới vang lên một khắc này, một loại lực lượng huyền diệu liền gieo lên trên thân thể những người ở đây.

Theo lực lượng kia hoạt đột, huyết nhục trên cơ thể giống như bể nước bị đục thủng đáy, cấp tốc khô cạn xuống. Hiển nhiên là bị vật gì đó hút khô đi, không bao lâu sẽ trở thành một bộ t·hi t·hể da bọc xương.



Tất nhiên, người đang bị hút đi máu thịt cũng chỉ có Đinh Thắng mà thôi.

Lý Quân Thiên cùng Tường Vi có tu vi cao tuyệt, chân ý hợp đạo, có thể rung chuyển lực lượng quy tắc. Mà lực lượng thần bí từ sâu thẳm trong linh hồn kia chính là liên quan đến lực lượng quy tắc tác động, cho nên bất kể là Tường Vi hay là Lý Quân Thiên đều có thể chống đỡ được loại lực lượng này.

Không thể bài trừ nhanh chóng nhưng chậm rãi mài mòn đến ma diệt cũng không phải chuyện gì khó, ngăn cản nhất thời cũng không phải chuyện rắc rối gì.

Về phần Thanh Loan cũng không cần phải đề cập nhiều. Người có thể tự phong mấy trăm năm kéo dài tính mạng, cuối cùng hút đến tinh hoa sinh mệnh của môn nhân mới khởi tử hoàn sinh. Trò hút huyết nhục này nàng đã sớm chơi ra hoa rồi, muốn hút huyết nhục của nàng, thật sự khó mà thành được.

Đáng nói nhất, cũng chỉ có Vũ Nhu.

Nàng thậm chí còn chưa đạt đến Ngưng Cơ Nhập Đạo, bây giờ mới đang Dưỡng Thế, còn chưa có tư cách nhìn thấy lực lượng quy tắc, miễn cưỡng thông qua phản ứng đến đẩy ngược nguyên nhân, từ đó có cảm ứng cùng suy đoán. Cho nên đứng trước lực lượng quy tắc tác động, Vũ Nhu cũng không thể ngăn cản được, hoàn toàn chỉ có thể đứng yên chịu trận.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, muốn hút lấy máu thịt của Vũ Nhu cũng không phải chuyện dễ dàng, mấy phút trôi qua cũng không thấy Vũ Nhu có thay đổi gì, máu thịt tràn đầy thoải mái.

Kỳ thực không phải không tổn hao gì, chỉ là tổn hao là không lộ ra ngoài thôi. Thực tế ngũ tạng của nàng đã mở ra Thần Tàng, bên trong tràn ngập thể năng. Mà theo lực lượng kia không ngừng tác động, thể năng của Vũ Nhu cũng cấp tốc tiêu hao.

Giống như một cái cốc nước bị người cắm vào ống hút, tham lam hút lấy từng ngụm lớn.

Cho nên bị tổn hại cũng không thể nói là nhỏ, chỉ là trong lúc nhất thời cũng không sợ. Dù gì cũng là bảo thể, muốn hút hết thể năng của nàng thì phải tốn thời gian rất lâu, còn chưa kể Vũ Nhu có thể đem cương khí chuyển đổi thành thể năng, lượng thể năng có thể coi như hùng hậu.

Đổi lại là người thường thì hai ba giây liền đã bị hút thành da bọc xương, nhưng đặt ở Vũ Nhu vậy có lẽ phải bảy tám giờ đồng hồ.



Chỉ có thể nói, không phải người thường.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu so tính lực lượng, Vũ Nhu có thể bóp c·hết Tạ Thế Tuấn một cách dễ dàng. Nhưng nếu tính về thủ đoạn quy dị, muốn bóp c·hết Tạ Thế Tuấn lại rất khó khăn, hơn nữa kéo dài thời gian chiến đấu rất có thể sẽ bị Tạ Thế Tuấn dùng lực lượng quy tắc đến mài c·hết.

Dù sao Vũ Nhu ngăn không được, thể năng cùng cương khí đồng dạng sẽ bị tiêu hao hết. Cho nên nếu thật sự tranh đấu sinh tử, kẻ sống đến cuối cùng rất có thể là Tạ Thế Tuấn.

Võ đạo tuy mạnh, nhưng một khi cảnh giới không cao thì thủ đoạn không đủ, rất dễ bị một chút thủ đoạn quỷ dị đ·ánh c·hết.

Đây cũng không phải do võ đạo thiếu sót, đơn thuần chính là hoàn cảnh thiếu sót. Thương Võ Đại Lục hoàn cảnh đoan chính, thích hợp sinh hoạt như vậy, không có mấy vật ly kỳ cổ quái cho nên thủ đoạn đương nhiên là đường đường nghiêm chính.

Làm sao sẽ có chút thủ đoạn quỷ dị lấy ra dùng.

Với lại võ đạo cũng mới cất bước, khuyết thiếu thủ đoạn là bình thường. Tương lai mấy chục hơn trăm năm phát triển, thủ đoạn đương nhiên sẽ phong phú cùng hoàn thiện.

Lúc đó còn chưa biết được là ai không chống chịu nổi ai.

Hiện tại, người thụ thương lại chỉ có Đinh Thắng. Mặc dù đã triệu hoán ra “linh” để phòng ngự nhưng giống như khó mà ngăn cả, thân thể cấp tốc khô héo xuống, thật sự chỉ còn da bọc xương. Lại dưới sự bảo vệ của “linh” mà không m·ất m·ạng, giữ lại được lực lượng nhưng tính mạng cũng chỉ treo một hơi.

Miễn cưỡng duy trì sức chiến đấu, cũng treo lại một mạng không bị hút đến c·hết. Chỉ là tình trạng không hề khả quan chút nào, sắc mặt vốn tái nhợt bây giờ đã trở thành xám đen.

Một loạt phù lục ngoại trừ đánh nát Thiên Trọng Thiên Xích, đem Hộp Nhạc Luyện Huyết kích phát phản kích thì một chút xíu tác dụng cũng không có.

Thật sự có chút phế vật!

...

p/s: Cầu đề cử!!!