Chương 168: Bị lột sạch
Lý Quân Thiên chỉ cần hai bước chân liền có thể đi đến trước mặt Tạ Thế Tuấn, ở phía bên này, Tường Vi cùng Vũ Nhu nhìn lên Thanh Loan cùng Đinh Thắng.
Đinh Thắng lại không quen thuộc với Thanh Loan, thành ra đối diện với ba vị mỹ nhân liền lộ ra có chút ái ngại. Hơn nữa bản thân hắn cũng không thiện ngôn từ, im lặng không biết nói cái gì.
Tường Vi dùng đôi mắt sáng rực đi về phía Thanh Loan, mỗi bước như múa, vô cùng mê người. Chỉ cần mấy bước, Tường Vi liền đi đến trước mặt Thanh Loanh, đôi mắt gần như đã tràn ra màu hồng tím, đồng tử gần như biến dạng thành hình trái tim.
“Ngươi là ai?”
Tường Vi biết một chút về Thần Quang Đại Lục thông qua lời kể của Lý Quân Thiên cùng Vũ Nhu, nhưng cụ thể có những ai, có những gì thì nàng không biết được. Lý Quân Thiên càng không có khả năng kể kỹ càng về Thanh Loan hay gì đó, cho nên Tường Vi không thể biết được.
Nhưng Tường Vi vẫn nổi lên một chút hứng thú với nữ nhân này, nhất là người có thể quen biết với Lý Quân Thiên mà chưa b·ị c·hém c·hết thì cũng đáng giá để nàng quan tâm.
Lần trước bị Lý Quân Thiên tìm đến cửa, nếu không phải thủ đoạn bảo mệnh của Tường Vi đủ mạnh thì đã sớm bị một kiếm kia chém c·hết.
Cho nên Tường Vi cũng hơi tò mò về bản lĩnh của Thanh Loan.
Thanh Loan nhìn về phía Tường Vi, nội tâm luôn cảm thấy có chút bất ổn, nhưng không hiểu thấu không sinh ra cảm giác chán ghét được. Chỉ là không quá muốn thân cận.
Dưới mị lực của Tường Vi mà còn giữ được cảm giác không muốn thân cận, đủ biết Thanh Loan chán ghét loại vũ mị thế này đến mức nào.
Đáng tiếc là tu vi của Tường Vi cao hơn, cho nên Thanh Loan không thể tránh thoát khỏi ảnh hưởng được, cuối cùng vẫn là giữ một loại ngữ khí xa cách lạ lẫm nói.
“Gọi ta Thanh Loan là được”.
Tường Vi chớp chớp mắt hỏi.
“Ồ, vậy ngươi đã đi được những nơi nào rồi. Thương Võ Đại Lục có không ít nơi đặc sắc đấy”.
Thanh Loan gật đầu, nàng không quá muốn phản ứng Tường Vi, từ đầu đến cuối đều giữ lấy một chút xa cách. Đồng thời tính cách của Thanh Loan vốn kiêu ngạo thậm chí có chút khinh cuồng, cho nên cũng rất lười nói nhảm.
Có điều thủ đoạn của Lý Quân Thiên nâng lên Dị Tượng, Thanh Loan chưa bao giờ gặp được cho nên vô cùng hiếu kỳ. Sau một hồi cảm nhận cũng không rõ ràng gì, liền không nhịn được hiếu kỳ hỏi.
“Thủ đoạn cải thiên hoán địa này là gì?”
Tường Vi cười cười, thân thể vậy mà trong lúc bất tri bất giác đã vô cùng tiếp cận Thanh Loan, chỉ còn cách một chút là có thể đưa tay ôm lấy cánh tay của Thanh Loan nhét vào giữa khe núi của mình. Đồng thời để động tác của mình càng lộ ra tự nhiên, Tường Vi tùy ý đáp lời.
“Đây là Dị Tượng, đạt đến cảnh giới nhất định của Võ Đạo liền có thể tu luyện rồi thi triển ra ngoài”.
Thanh Loan lúc này mới đem ánh mắt nhìn đến Tường Vi, bởi vì cách biệt về chiều cao không quá nhiều, cho nên không phải nhìn xuống mà là nhìn ngang sang, bốn mắt đối diện.
Không nghĩ đến, cả hai đã cách nhau không đến ba tấc, hơi thở nhẹ nhàng cũng có thể chạm đến mặt của đối phương.
Ngươi cách ta gần như vậy làm gì?
Thanh Loan hơi nhướng mày một chút, trong nội tâm cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cũng không đẩy ra Tường Vi mà tiếp tục hỏi vấn đề của mình.
“Dị Tượng? Đến cảnh giới đó là có thể làm được như thế này hả?”
Tường Vi lắc đầu cười nói.
“Làm sao mà thế được, có thể cải thiên hoán địa đến mức độ này cũng chỉ có tướng công ta mới có thể làm được”.
Nói đến đây liền buông tay Thanh Loan ra, cười cười chỉ về phía Đinh Thắng, nói.
“Dị Tượng cũng có khác biệt, thông thường có lẽ cũng chỉ làm được dạng này”.
Nhân Gian Tiếu Hoan Ngữ - Hồng Trần U Nguyệt Hương.
Sau lưng mành lụa đỏ, trước mặt đèn lồng son. Mặt đất lên sương thơm trời cao treo trăng đẹp.
Lòng người rót như rót mật, tâm thần như ngâm nước ấm, toàn thân máu như hâm nóng khiến cho da mặt đỏ lên, hồng nhuận phơn phớt.
Sương thơm cuốn lên, cánh hoa như đột ngột vờn quanh Đinh Thắng. Đôi mắt của Đinh Thắng lúc này vậy mà thoáng mê ly, cũng không biết nhìn thấy cái gì, khóe miệng hơi câu lên, một chút dịch óng ánh chảy ra.
Bởi vì bọn hắn đang ở trong dị tượng của Lý Quân Thiên cho nên dị tượng của Tường Vi chỉ có thể chống ra chừng mười dặm. Hơn nữa Lý Quân Thiên chưa từng đè ép áp chế gì cho nên không phải gánh chịu áp lực quá lớn. Nhưng Tường Vi cũng không toàn lực thi triển dị tượng, dù sao chỉ thể hiện ra một chút chứ không phải có ý định quyết đấu sinh tử.
Thanh Loan hiếu kỳ nhìn lên, nàng cảm nhận được hương thơm nhẹ dịu trong không khí, cảm nhận được huyết dịch đang từ từ lao nhanh. Cũng cảm nhận được cơ thể đang từ từ ấm nóng, trong lòng không hiểu bốc lên một chút rạo rực.
“Dị tượng còn mê hoặc tinh thần?”
Thanh Loan cảm ứng một chút liền hỏi, ngẩng đầu nhìn vầng trăng giống như cách mình không xa. Mà trên trời thái dương cùng minh nguyệt treo trên nền đen đã không thấy đâu cả, giống như bị tách biệt với bầu trời mà Tường Vi tạo ra.
Kỳ thực cũng không hoàn toàn tách biệt, chỉ là người bị bao phủ ở bên trong rất khó nhìn rõ ràng.
Giống như bầu trời có hai tầng, U Nguyệt ở tầng thấp hơn nên che chắn tầm nhìn, Nhật Nguyệt kia ở tầng cao hơn nên không thể nhìn đến.
Nếu như Tường Vi toàn lực thúc giục dị tượng, tuy rằng uy lực không sánh được Lý Quân Thiên nhưng cũng không đến nỗi bị bao trùm ở bên trong. Ít nhất cũng phải chống ra một vùng trời riêng, hai bên đối ứng chia tranh bầu trời.
Chuyện này cũng không tranh đua gì chuyện này, vừa mới bày ra Dị Tượng cho Thanh Loan “thưởng thức” thôi.
Thanh Loan đã cảm nhận xong, Tường Vi liền ung dung thu hồi Dị Tượng. Nói là thu hồi mà không phải tan đi là bởi vì Tường Vi bày ra dị tượng là tiêu hao cương khí chứ không phải luyện hóa linh khí tạo thành.
Đang ở trong Dị Tượng của Lý Quân Thiên làm sao luyện hóa được linh khí?
Ba tên Linh Pháp Cảnh còn kém chút bị vây thành cá mắc cạn, nói gì đến dị tượng còn không bằng Lý Quân Thiên mà muốn đoạt thức ăn trước miệng cọp.
Dị Tượng vừa đi, Đinh Thắng giống như trong mộng mới tỉnh, bất giác đưa tay lên lau lau khóe miệng, sau đó sửng sốt một cái.
Đinh Thắng: “...”
Hắn có thể nói gì? Hắn nên nói cái gì?
Hiện tại hắn có thể đi c·hết sao?
Đinh Thắng chưa bao giờ cảm thấy bản thân có thể liên tục lâm vào tình trạng lúng túng nhiều như thế chỉ trong vẻn vẹn một ngày.
Đúng lúc này, Lý Quân Thiên liền từ trên không trung hạ xuống, mấy bước chân liền quay trở về tại chỗ. Dị Tượng trên trời chậm rãi co rút lại, bị Lý Quân Thiên thu về trong khí hải.
Bịch!
Tạ Thế Tuấn bị Lý Quân Thiên ngưng tụ ra mấy sợi cương khí trói trở về, ném vào trên mặt đất.
Tạ Thế Tuấn lúc này toàn thân giống như một cái bao tải rách, thân thể vô cùng tả tơi. Hai mắt đã nhắm lại, mất đi ý thức, hơi thở thoi thóp hiển nhiên còn lưu lại một hơi nhưng cũng không khỏe mạnh.
Đinh Thắng giật nảy cả mình nhìn về phía Tạ Thế Tuấn, lông mày bất giác nhíu lại giống như nhận ra chuyện gì cực kỳ khó tin, kích động chạy lên ngồi bên cạnh thân thể kia.
Rụt rè vươn tay ra động động giống như muốn tìm kiếm cái gì, cuối cùng như đã xác định vấn đề, liền lộ ra bất khả tư nghị kinh hô.
“Linh trong người hắn đâu?”
Ngự Linh Sư từ khi khống chế “linh” liền đã trở thành ràng buộc không thể tách rời, cho đến khi Ngự Linh Sư c·hết đi, linh một lần nữa thu hoạch được tự do cùng sức mạnh cũng chưa bao giờ xuất hiện cảnh tượng từ Ngự Linh Sư có thể lột bỏ toàn bộ “linh” của mình, một lần nữa quay trở về người bình thường.
Nếu như chuyện này để cho mấy “lão” ngự linh sư ở thế giới kia nghe thấy, có lẽ phải kích động đến phát khóc lập tức chạy đến.
Hơn nữa còn phải mang theo trọng lễ, thành kính ba vái chín dập đầu cầu người hỗ trợ đem linh trên người bọn hắn lột bỏ luôn ý chứ.
Khó mà diễn tả được tâm trạng của Đinh Thắng lúc này, chỉ thấy hắn kích động hô lên lại há hốc mồm, tiếp tục yên lặng nhưng lần này là chấn kinh đến yên lặng.
Lý Quân Thiên hoàn toàn không biết được, cho dù biết thì đồng dạng không thèm quan tâm. Hắn nghe thấy lời nói của Đinh Thắng lại tùy ý trả lời.
“Linh là mấy món đồ này sao?”
Nói xong, hắn vung tay lên đem mấy món đồ kỳ dị bày ra, lơ lửng giữa không trung. Những món đồ này đều bị bao phủ bên trong một khối cầu trong suốt giống như quả cầu thủy tinh, ngăn cách toàn bộ khí tức với bên ngoài.
Hiển nhiên, chính là dùng thủ đoạn nào đó phong ấn lại, nhốt vào trong Thiên Trọng Thiên Xích.
...
p/s: Đã xong chương thứ 3!!! Tung hoa tung hoa~!!!