Chương 167: Linh vực
Lý Quân Thiên nhìn về phía Đinh Thắng, hỏi.
“Linh Vực là cái gì?”
Đinh Thắng giật nảy cả mình, ánh mắt của Lý Quân Thiên hiện tại không phải bình tĩnh như nước, không phạm đạm mạc như gió mà là Kiếm Nhãn. Bên trong ẩn chứa lực lượng của đạo, chiêu minh quy tắc, thông thấu thiên địa.
Kiếm Nhãn ẩn chứa vô tận huyền diệu lại vẫn bao hàm kiếm ý vô thượng, có tính công kích. Dù sao Kiếm Nhãn vốn là dùng dò xét bản chất của thiên địa, tính xâm lược cực mạnh, cho nên nếu như tập trung lực lượng cũng có thể khiến cho Kiếm Nhãn biến thành một chiêu thức công kích.
Đến hiện tại, Lý Quân Thiên thậm chí đã có thể một ánh mắt g·iết người, võ giả chưa nhập đạo có khi không thể gánh được mọt ánh mắt của hắn, bị Kiếm Nhãn trừng c·hết cũng không phải không được.
Cho nên đối diện với Kiếm Nhãn, áp lực mà Đinh Thắng phải gánh chịu tăng lên nhiều lắm, giống như vô vàn mũi kiếm đang chỉ thẳng vào hắn, phong duệ lạnh băng băng muốn đem hắn xuyên thủng, cắt nát thành từng miếng nhỏ.
Đinh Thắng ấp úng cuối cùng là giảng giải ra.
“Thiên địa có tồn tại vật gọi là “linh” người tu luyện khống chế “linh” thi triển lực lượng huyền diệu gọi là “Ngự Linh Sư”. Linh phân chia ra làm ba loại Du Hồn, Oán Linh cùng Quỷ Dị. Chỉ có Quỷ Dị mới có được Linh Vực. Ở trong Linh Vực, quỷ dị có thể tùy ý xuất hiện ở bất cứ vị trí nào, hơn nữa lực lượng tăng mạnh, áp chế những Linh khác ở trong Linh Vực”.
Vừa nói Đinh Thắng còn kêu gọi ra linh của mình. Đồng dạng là một cái bóng mờ hai bàn chân rất lớn, so với người bình thường thì lớn gấp đôi. Đôi chân kích thước cũng không có dị dạng, chỉ là hướng lên bên trên thì có một đôi cánh tay giống như một đôi liềm sắc bén, xích sắt quấn quanh người.
Vị trí đầu lâu cũng không phải là đầu người mà là một đôi tai vô cùng lớn, đôi tai cực lớn, mỗi một cái tai đều lớn bằng một cái đầu người, nhìn đến vô cùng dị dạng.
Đinh Thắng giải thích.
“Đây chính là Linh của ta, một con Oán Linh”.
Lý Quân Thiên hiếu kỳ đánh giá một chút, cảm giác đến có mấy loại lực lượng quy tắc nhưng rất nhạt, so với cương khí nhiễm lên lực lượng quy tắc còn nhạt. Về lượng linh lực cũng không có quá nhiều, so với Tạ Thế Tuấn thì kém hơn cả chục lần.
Nhưng Đinh Thắng vừa mới chịu trọng thương, linh lực trên người chẳng có bao nhiêu là chuyện bình thường. Lý Quân Thiên cũng không coi nhẹ, chỉ là không đáng coi trọng.
Hơn nữa hắn cũng không tin Đinh Thắng chỉ có một con Oán Linh, đoán chừng có gì giấu diếm mà thôi.
Lý Quân Thiên lại không quan tâm lắm, tinh thần tràn ra cố ý đi cảm ứng một chút vị trí của Tạ Thế Tuấn. Vừa rồi Lý Quân Thiên đi ra cũng đã thu hồi lực lượng của Thiên Linh Môn cho nên không có phong tỏa không gian.
Nhưng giống như nếu vận dụng lực lượng không gian q·uấy n·hiễu thì cũng không thể ngăn cản dịch chuyển của Linh Vực được, chỉ có thể phong tỏa toàn bộ một khu vực tách biệt ra mới có thể ngăn cản được linh vực này.
Có điều cũng không chắc chắn lắm, Lý Quân Thiên cảm thấy mình có thể thử biện pháp xem.
Mà lần thử nghiệm này, chính là Dị Tượng.
Thời gian nói chuyện không ngắn, Tạ Thế Tuấn đã vận dụng Linh Vực chạy ra ngoài mấy chục dặm. Vận dụng Linh Vực cũng không phải là một chuyện nhẹ nhõm, tiêu hao rất lớn cho nên Tạ Thế Tuấn mới thuấn di năm sáu lần liền thu hồi Linh Vực.
Nhưng chưa vượt qua trăm dặm, vậy chính là nằm trong phạm vi Dị Tượng của Lý Quân Thiên, cũng đồng nghĩa với việc nằm ngay dưới mí mắt của hắn, mọi việc đều trong sự khống chế.
Ý niệm của Lý Quân Thiên vừa động, thiên địa trong chớp mắt liền biến đổi.
Sơn Hải Lưu Tinh Vũ – Nhật Nguyệt Cộng Triều Sinh.
Đất bằng dâng núi cao, sông dài nước cuồn cuộn.
Phía đông biển nổi sóng, mây nhạt gió nhẹ trôi.
Sao trời như dòng thác, mưa cuốn trời đêm muộn.
Có núi có sông, có biển có mây, có sao băng lại có mặt trăng cùng mặt trời, ánh sáng đủ tỏ mặt trời lại đen tuyền, bốn phương tám hướng tràn đầy khí tức sắc bén.
Vạn vật đều là kiếm, thiên địa đều là kiếm, bên trong Dị Tượng cảnh vật tràn ngập kiếm khí.
Lý Quân Thiên động một cái ý niệm, kiếm ý hóa thành đại sơn, đại sơn trầm trọng mang theo lực lượng nghìn vạn cân đổ ập xuống, trực tiếp đem Tạ Thế Tuấn đè vào trên mặt đất.
Đại sơn bóp bẹp Tạ Thế Tuấn, thất khiếu đều chảy ra máu, hắc khí trên người bị kiếm khí xoắn nát thành mảnh vụn, chậm rãi bị lực lượng quy tắc mài diệt biến thành linh khí thuần túy lại bị luyện vào trong dị tượng.
Tạ Thế Tuấn đột ngột bị người tập kích, trên thân đè lên một ngọn núi lớn, rõ là một ngọn núi nhưng lại mang cảm giác giống như một thanh trọng kiếm cắm xuyên qua thân thể mình.
Rất kỳ quái, rõ ràng là núi, bất kể là nhìn hay cảm nhận thế nào cũng là núi nhưng nhìn lâu lại có thể thấy đến nhìn núi thành một thanh kiếm, trọng kiếm vô phong, thế trọng lực trường.
Ẩn ẩn là kiếm, nhìn kỹ lại sẽ thấy là một ngọn núi đá, núi cao v·út thâm trầm, đâm thẳng tầng mây.
Kỳ quái thì kỳ quái, Tạ Thế Tuấn gặp phải chuyện kỳ quái không chỉ một hai lần. Hắn vội vàng triệu hóa búp bê vải, thi triển Linh Vực muốn đem bản thân móc ra ngoài.
Linh Vực mở rộng một cái, lực lượng không gian phủ lên sơn hà đại địa. Nhưng bên trong Dị Tượng của Lý Quân Thiên cũng không phải không có lực lượng không gian.
Dị Tượng chỉ bao phủ trăm dặm trong thiên địa, nhưng bên trong Dị Tượng chính là thế giới rộng đến nghìn dặm. Dị Tượng bóp méo toàn bộ không gian ở bên trong.
Nhưng Linh Vực thuần túy là phủ lên một “lớp không gian” không biết không gian này có dị dạng đến mức nào thì cũng không ảnh hưởng đến Linh Vực. Mà chỉ cần bày ra Linh Vực liền có thể tùy ý xuất hiện ở bất cứ vị trí nào.
Lý Quân Thiên vừa thấy Linh Vực thể hiện ra, Linh Vực cũng không có cưỡng ép luyện hóa linh khí khí, không hề tranh đoạt đồ vật với Dị Tượng. Nhưng lực lượng quy tắc ẩn chứa bên trong giống như xảy ra xung đột, hai nơi tiếp giáp nhau liền ma sát ra từng đợt kinh lôi.
Lực lượng quy tắc xung đột, Lý Quân Thiên liền điều động quy tấc thái dương áp xuống. Dù sao loại cảm giác thâm trầm từ “linh” sinh ra cũng để Lý Quân Thiên suy đoán một chút.
Theo quy tắc thái dương hóa thành một làn sóng màu vàng kim vẩy xuống, trực tiếp đem linh vực đâm chọc ra mấy chục cái lỗ thủng. Nếu như linh vực giống như một quả bong bóng bơm lớn lên, vậy thì sóng vàng chính là biển lửa đổ ập xuống, đem quả bong bóng đập tan tành.
Quy tắc thái dương tuy là Lý Quân Thiên mới tham ngộ được, nhưng bởi vì thu được ký ức bổ trợ cùng với tham ngộ trọn vẹn Thái Dương Lệ cho nên nghiễm nhiên trở thành quy tắc mạnh mẽ hàng đầu của Lý Quân Thiên.
Không phải đệ nhất cũng là đệ nhị đệ tam.
Cho nên có thể vận dụng một loại quy tắc có thể đem Linh Vực đập tan tành cũng không phải chuyện gì bất hợp lý.
Nhưng Linh Vực trước khi đổ sụp, Tạ Thế Tuấn đã kịp thời dịch chuyển ra ngoài, tránh khỏi bị ngọn núi trấn áp.
Nhưng mà thiên địa trong vòng trăm dặm nơi này đều là một ý niệm của Lý Quân Thiên có thể dẫn dắt, còn không hoàn toàn thoát khỏi Dị Tượng thì sao có thể làm nên chuyện gì.
Ý niệm vừa động, kiếm khí hóa đại sơn lại một lần nữa đâm xuống, đem Tạ Thế Tuấn ép vào trên mặt đất.
Linh Vực tuy có thể chống lên đại sơn, không để cho đại sơn ép cho Tạ Thế Tuấn đến hộc máu. Bởi vì quy tắc ẩn chứa trong đại sơn không phải là quy tắc rất mạnh, Lý Quân Thiên chỉ tham ngộ sơ qua cho nên còn không làm được đánh tan Linh Vực.
Miễn cưỡng đem Linh Vực thu hẹp vào quanh thân Tạ Thế Tuấn. Tạ Thế Tuấn cơ hồ là liều mạng, toàn lực bộc phát linh vực dịch chuyển liên tiếp mấy lần.
Nhưng chỉ cần hắn xuất hiện, Lý Quân Thiên chỉ cần một ý niệm liền đem hắn đinh vào trên mặt đất, áp lực vô biên đè xuống khiến lục phủ ngũ tạng của hắn cũng đã bị va đập rất nhiều lần, miệng không ngừng phun ra máu tươi.
Mười mấy giây, tóc tai của Tạ Thế Tuấn đã xõa tung, hai mắt đỏ ngầu gần như điên cuồng lên. Linh lực màu đen đã gần như từ thể khó thành nước mực, nước mực nhỏ xuống nhuốm đẫm lấy từng điểm chân núi.
Chỉ giao thủ trong thời gian ngắn như vậy, Lý Quân Thiên chỉ tùy ý động chút ý niệm đã gần như đem Tạ Thế Tuấn ép vào trong tuyệt cảnh. Đồng thời bởi vì mọi thứ trong dị tượng đều bị ý niệm luyện hóa khống chế lại, cho nên Lý Quân Thiên di chuyển ở bên trong sẽ không bị cản trở gì.
Một bước có thể vọt đến bất cứ đâu ở bên trong dị tượng, tuy là không phải dịch chuyển không gian nhưng tốc độ cũng không hề chậm, một bước liền vọt thẳng đến bất cứ vị trí nào.
Cho nên tranh đấu một chút, Lý Quân Thiên liền đã đi đến trước mặt Tạ Thế Tuấn, Kiếm Nhãn ẩn ẩn phát ra kim quang nhìn thật kỹ càng búp bê vải ở trong tay Tạ Thế Tuấn, giống như muốn đem búp bê vải này phân giải ra thành từng sợi tơ, nhặt đến tất cả bản chất của nó.
Xem xem, rốt cục “Linh” là cái gì.
...
p/s: Đêm nay còn 1 chương, còn đang gõ chữ...
p/s: Cầu đề cử!!!