Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 164: Tha hương ngộ cố tri




Chương 164: Tha hương ngộ cố tri

Bên kia tranh đấu túi bụi, ngươi đến ta đi mấy chục chiêu nhưng từ góc nhìn của ba người Lý Quân Thiên đến xem, đây chính là hai con gà con đang mổ nhau, không có gì đặc sắc.

Thậm chí có chút nhàm chán.

Tường Vi uể oải khẽ ngáp một cái, mị ý như tơ, khí thở như lan. Nàng nhàm chán nhìn Lý Quân Thiên, hỏi.

“Ngươi muốn đợi cái gì?”

Lý Quân Thiên nhìn nhìn về một phương hướng nào đó, chờ đợi đã qua một hồi lâu, cuối cùng mới nói.

“Chớ vội, trò hay đến rồi”.

Từ phía tây nam, cuồng phong cuồn cuộn dâng lên, cát vàng óng ánh bụi phấn đỏ thẫm pha trộn vào nhau, dưới ánh chiều tàn kéo dài càng lộ ra khí tức tiêu điều, chắn lại ánh sáng đem bóng tối đổ ập xuống.

Ù ù!!

Cuồng phong lướt ngang, đao gió sắc bén thổi đến cây cối đổ rạp, giống như muốn đem toàn bộ cỏ cây đều cắt đến tàn lụi. Lẫn trong cuồng phong là một tiếng cười sắc bén truyền rộng khắp những nơi mà cuồng phong bao phủ.

“Đám tiểu bối các ngươi rất to gan, đồ vật của Huyết Sa Phái cũng dám có ý định nhúng chàm?”

Cuồng phong vào lúc này nổ tung, cát vàng cùng bụi đỏ vào lúc này hỗn hợp tạo thành một bàn tay cực lớn, bàn tay bao phủ hơn nghìn thước, ngón tay tỉ mỉ đến lộ rõ từng đường vân tay.

Một lời liền thả đại chiêu muốn đêm mấy chục thiếu niên tài tuấn phía dưới đập c·hết. Bàn tay này so với hố thiên thạch còn lớn hơn một chút, chen phủ toàn bộ hố thiên thạch cùng một vùng xung quanh, ép xuống, muốn đem người ở bên dưới đè c·hết.

“Ra tay hung ác như vậy?”

Tường Vi nhấc mắt nâng lên hiếu kỳ, ý niệm của nàng hơi đảo qua liền có thể nhìn xuyên qua cát bụi mù mịt, nhìn thấy thân ảnh ẩn núp ở bên trong đó, cũng biết được diện mạo của đối phương.

Không quen biết!

Tường Vi trực tiếp kết luận, nàng từng nhìn thấy Trần Nguyên Hóa nhưng đối phương cũng không phải. Hơn nữa tu vi của người này còn không đơn giản, có thể sánh ngang với Thác Hải Cảnh đỉnh phong.

Đặt ở thời điểm võ đạo vừa mới cất bước tiến lên được một thời gian thế này, có thể tu luyện đến tu vi tương đương với Thác Hải Cảnh đỉnh phong đã là cường giả hiếm có. Đủ tư cách tung hoành giang hồ.

Hơn nữa người như thế, g·iết một đám tiểu tử Khí Võ Cảnh Hội Dung Kỳ là chuyện quá đơn giản.



“Tiền bối tha mạng!”

“A a a ta không muốn c·hết!”

“...”

Vào giờ khắc này, bất kể thanh niên tài tuấn cái gì, bất kể mỹ nam thiếu nữ, thiêu kiêu anh kiệt gì đều tương tự nhau, đều là sâu kiến bị người tùy ý nghiền ép, một tay đè c·hết.

Ầm ầm!!!

Người kia mặc kệ tiếng kêu rên, một chưởng đè xuống, bàn tay nặng tựa nghìn vạn cân đem tất cả mấy thanh niên tài tuấn kia đè thành thịt nát, máu thịt nổ tung, xương cốt cũng chia năm xẻ bảy, vỡ thành từng mảnh.

Bàn tay tan đi nhưng cát bụi còn chưa lui, gió khẽ nổi lên đem tàn thi bại huyết cuốn lên hóa thành một làn gió bụi đổ về phía trung tâm, nơi vẫn thiết đập xuống kia.

Người đang ngã gục ở trung tâm hố lớn bị sương bụi kia bao phủ, cấp tốc cuộn tròn rồi ngưng tụ lại, đem thân thể của người đó bao bọc vào trong, đông cứng lại giống như một viên bảo thạch.

Huyết quang trùng thiên, trong chớp mắt ánh sáng đỏ phóng thẳng lên trời, giống như n·úi l·ửa p·hun t·rào đột ngột bắn thẳng tắp lên cao, xé toạc không khí, chọc thủng mây trời.

Bành!!!

Huyết quang tán đi lộ ra thân ảnh đang đứng thẳng tắp ở bên trong, hai mắt nhắm nghiền, tóc dài đen tuyền tủy ý buông xõa lại bị khí kình thổi tung lên, bay múa trong không trung.

Cát bụi phủ xuống lại tan ra, không còn che trời mà giống như một làn sương mỏng mông lung khắp thiên địa. Trong cát bụi, một người mặc áo choàng đen che lấp dung mạo chậm rãi đi đến, tiếp cận nam tử tóc đen.

“Đinh Thắng?”

Nam tử mở mắt ra, mờ mịt nhìn xung quanh cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người mặc áo choàng đen, con mắt hơi híp híp lại giống như lâm vào trong hồi ức, cố gắng nhớ lại thân phận của người đối diện.

“Tạ Thế Tuấn? Ngươi không phải đ·ã c·hết sao?”

Người kia cởi xuống mũ choàng lộ ra dung mạo thiếu niên, một bên mắt bị vết sẹo dài vạch phá. Hắn khẽ nhếch khóe miệng nói.

“Tiện nhân kia còn chưa c·hết, ta làm sao có thể c·hết?”

Lời nói bao hàm hận ý vô biên, sát ý trùng thiên. Nhưng rất nhanh tâm tình của hắn đã thu liễm lại, tiếp tục hỏi Đinh Thắng.

“Ngươi thì sao? Cũng bị nữ nhân kia ném xuống?”



Đinh Thắng hơi nhíu mày một cái, không có trả lời mà hỏi Tạ Thế Tuấn.

“Chính là ngươi dẫn hướng ta rơi xuống thế giới này?”

Tạ Thế Tuấn gật đầu. Trong lúc vô tình hắn phát giác được Đinh Thắng có vẻ bị ném ra hư không hỗn loạn, hắn liền kích phát bí bảo đem người “kéo” về hướng thế giới này.

Nếu không, cũng không đến mức trùng hợp như vậy. Trong vô số thế giới, người đến lại có thể gặp được đồng hương.

Đinh Thắng đảo tay lấy ra một bộ y phục, chậm rãi mặc vào đồng thời hỏi.

“Ý đồ gì?”

“Giết trở về”.

Tạ Thế Tuấn không cần nghĩ ngợi, cười gằn liền trả lời. Mà mi mắt của Đinh Thắng hơi nhấc, cũng không ngoài ý muốn, chẳng qua cảm ứng một chút hoàn cảnh của thiên địa nơi này liền hỏi.

“Chỉ bằng nơi này? Có thể trở về đã không tệ rồi ngươi còn mơ tưởng quay trở về g·iết nàng?”

Tạ Thế Tuấn lộ ra khinh thường nhìn Đinh Thắng, giọng nói cũng tràn đầy khinh miệt nói.

“Thế nào? Bị nàng ném xuống rồi vẫn còn si mê không tỉnh ngộ?”

Đinh Thắng không nhìn lời khiêu khích này, lạnh nhạt trả lời.

“Thiên địa cằn cỗi, linh khí tuy dịu dàng nhưng quá ít, muốn khôi phục tu vi còn phải đến lúc nào?”

Tạ Thế Tuấn nhếch miệng.

“Ngươi có phải hay không quên ta là ai?”

Đinh Thắng: “...”

Hắn đúng là quên mất xuất thân của đối phương. Người trẻ tuổi tên Tạ Thế Tuấn, thân mang truyền thừa Luyện Huyết Thuật, từng được mệnh danh là Tiểu Ma Tướng, toàn bộ đế triều đều là nhân vật phong vân.



Luyện Huyết Thuật, luyện hết chúng sinh huyết dịch cho mình dùng. Cho dù thế giới cằn cỗi, tài nguyên hạn hẹp thì cũng không thể ảnh hưởng đến Tạ Thế Tuấn khôi phục thực lực được.

Đinh Thắng hừ lạnh nói.

“Ta cũng không phải ma đầu như ngươi, ngươi kéo ta đến nơi này muốn làm cái gì?"

Tạ Thế Tuấn bĩu môi, bàn tay khẽ vung vẩy liền đem “mấy khối than” nhấc lên, thu vào trong không gian chứa vật. Hắn có chút khinh thường nói với Đinh Thắng.

“Du Không Giáp vẫn còn bao bọc thân thể, ta cũng không tin ngươi không mang theo tài nguyên tu luyện”.

Đinh Thắng “...”

Sắc mặt của hắn tối sầm nhìn Tạ Thế Tuấn thu mất Du Không Giáp của mình. Mặc dù có chút tổn hại cùng cháy đen nhưng không phải không thể khôi phục. Du Không Giáp cũng có năng lực tự chữa lành, chỉ cần có đủ kim khoáng là có thể tự động hấp thu chữa trị.

Nhưng bây giờ hắn đang b·ị t·hương nặng, vừa mới khôi phục một cũng chỉ nhờ vào Luyện Huyết Thuật của đối phương mà thu được trạng thái hơi tốt một chút, cũng không đại biểu cho hắn khôi phục được thực lực.

“Đã ngươi chỉ muốn Du Không Giáp, vậy thì lấy đi là được rồi, chúng ta không chung đường, không cần gặp lại”.

Nói xong đã không biết móc từ đâu ra một tấm phù lục nắm ở trong tay, chuẩn bị kích hoạt.

Tạ Thế Tuấn thấy vậy vội vàng gọi lại.

“Chớ gấp, ta đã nói có khả năng g·iết trở về liền sẽ có khả năng trở về”.

Nói xong lại ngẩng đầu nhìn về phía nào đó, khóe miệng hơi câu lên nói.

“Đến rồi”.

Từ trên nền trời nửa đen tuyền huyền diệu hiện lên một vệt thanh quang, thanh quang xé toạc bầu trời hoàng hôn chiếu xuống thiên địa. Thanh quang hóa thành cột sát từ bầu trời cắm thẳng xuống mặt đất, sau đó thanh quang tán đi, lộ ra nguồn gốc của thanh quang.

Thanh Loan!

Thần Quang Đại Lục, lão tổ Thiên Loan Điện – Thanh Loan.

Nàng nói là đi ra nhìn thế giới bên ngoài một chút, cũng thật sự đã đi đến Thương Võ Đại Lục, nhưng không nghĩ đến lại cùng Tạ Thế Tuấn gặp mặt, hơn nữa còn hợp lại thành một nhóm.

Thanh Loan hạ xuống, đánh giá một lượt Đinh Thắng, lại nhìn Tạ Thế Tuấn hỏi.

“Đây chính là giúp đỡ mà ngươi nói à?”

...

p/s: Cầu đề cử!!!