Chương 165: Ta không biết phải nói gì
Tạ Thế Tuấn ho khan một cái, chỉ chỉ vào Đinh Thắng nói.
“Hắn có rất nhiều bảo vật”.
Đinh Thắng: “...”
Đã không biết bao nhiêu lần lại phải im lặng trong ngày hôm nay, hơn nữa bản thân còn đang mang thương thế trên người, cũng lười phải nói nhiều.
Linh lực trên người hơi động một cái kích phát lá phù trong bàn tay, lá phù cấp tốc lóe lên linh quang thiêu đốt không còn, quanh thân Đinh Thắng bao phủ một tầng linh lực rất nhanh liền đem khiến cho cơ thể của hắn hóa thành một cái bóng mờ.
Na Di Phù, có thể để người ngẫu nhiên dịch chuyển ra phạm vi ngoài nghìn dặm, vận dụng lực lượng không gian gây nên thuấn di.
“Hử?”
Thân hình của Đinh Thắng mờ đi, lại một lần nữa tái hiện.
Vẫn đứng yên tại chỗ, chưa từng xê dịch.
Một tấm Na Di Phù cứ như vậy liền bị tiêu hao mất mà không tạo nên được bất cứ tác dụng gì. Chuyện này cũng khiến Đinh Thắng vô cùng ngỡ ngàng, lại một lần nữa lâm vào trong trạng thái cạn lời.
Sắc mặt, càng lúc càng đen, dưới ánh mắt soi mói của hai người còn lại càng lúc càng đen. Hắn lườm đến Tạ Thế Tuấn, tức giận nói.
“Ngươi phong tỏa không gian làm gì?”
Lại thấy Tạ Thế Tuấn ngưng trọng nhìn bốn phía, cũng không lên tiếng giải thích mà hướng về bầu trời hỏi.
“Không biết vị nào giá lâm, có thể ra gặp một lần?”
Thanh Loan lóe lên một vệt thần quang ở dưới đáy mắt quét nhìn bốn phía, cuối cùng giống như khóa chặt một vị trí nào đấy, nghi hoặc tập trung tầm mắt.
Ba người Lý Quân Thiên bước ra mấy bước, khi bọn họ đứng dậy khỏi ghế, ba cái ghế nằm liền hóa thành gió nhẹ tiêu tán. Dù sao cũng là dùng linh khí ngưng tụ ra, tan đi ý cảnh là sẽ tiêu tán trở lại linh khí trong thiên địa.
Theo Lý Quân Thiên bước ra, không gian chậm rãi rung động giống như hồ nước bị dẫm lên sinh ra gợn sóng. Lực lượng không gian cũng theo rung động chậm rãi tiêu tán, khung cảnh giống như gương bị phủ lên hơi nước, hơi nước dần dần tán đi trả lại khung cảnh sắc nét.
Thanh Loan nhìn thấy người đến, hơi sửng sốt một chút. Về phân hai người còn lại..ha ha nam nhân.
Đều sững sờ bất động giống như hóa thành tượng đá.
Đôi mắt trừng lớn, đồng tử co rút lại giống như lỗ kim, siết chặt muốn bắt trọn lấy hình ảnh trước mắt.
Lý Quân Thiên giống như một đóa tuyết liên, kiêu ngạo mà phóng khoáng, khí khái vô song. Dung nhan khuynh thành tuyệt thế để người bất giác bị cuốn hút, tuy rất xa cách lại để người ta tham lam muốn nhìn thêm mấy lần.
Khí chất của Lý Quân Thiên lại để người ta bất giác sinh ra cảm giác tự ti, tự thấy mình không bằng mà không dám sinh ra tâm tư dị dạng, sợ vấy bẩn đến nữ thần. Thế nhưng dung mạo của nàng quá mức xinh đẹp, để người không thể rời mắt, tâm tư tà dị sinh ra như bụi.
Hai loại mâu thuẫn không ngừng đan dệt, không ngưng sinh ra lại ma diệt để lòng người rạo rực đầy kích thích. Giống như gió băng rét lạnh cắt qua da thịt làm người đau buốt, nhưng sau khi cơn gió thổi qua, đau đớn kia rút đi để n·gười c·hết lặng mà nhàm chán, lại chờ mong cơn gió phía sau thổi đến.
Càng chờ, càng gấp gáp.
Tâm tà ý loạn bị Lý Quân Thiên thay đổi liên tục giống như âm dương xoay chuyển. Không biết tinh thần bị mê hoặc kéo căng cùng thư giãn biết bao nhiêu lần, hai người mới dần dần thích ứng được một chút, tạm lấy lại được tinh thần.
Lại đưa mắt, liền nhìn thấy ở bên cạnh đóa tuyết liên là một đóa tường vi hồng rực, khiêu gợi đốt cháy con mắt người ta.
Mị hoặc vô tận, sắc dục cuồng sinh. Sắc mị như thâm uyên đem người hút đến, mãnh liệt cuồn cuộn, dục vọng đã sinh ra là không thể đè ép được, tà hỏa trỗi dậy đốt khắp toàn thân.
Không có khí chất phóng khoáng, không có tướng mạo lạnh nhạt làm đối ứng, một khi lâm vào trong mị hoặc liền không thể thoát ra được, càng hãm càng sâu.
Thanh Loan hừ lạnh một tiếng, thần quang chấn động liền để hai tia sáng đánh trúng Tạ Thế Tuấn cùng Đinh Thắng, tạm thời đem hai người kéo tỉnh lại, khôi phục tinh thần.
Thanh Loan giống như chuyện đó không phải mình làm, không thèm để ý đến, trái lại quay sang chào hỏi Lý Quân Thiên.
“Kiếm Ma các hạ?”
Lý Quân Thiên gật đầu, lạnh nhạt hỏi.
“Ngươi quen biết bọn hắn?”
Thanh Loan mỉm cười, bắt đầu nói chuyện.
“Đi đến thế giới này một thời gian, quen biết mấy người nhưng vẫn chưa có cơ hội đến thăm hỏi ngươi”.
Lý Quân Thiên quan sát kỹ càng nữ tử này một chút, khí sắc không tệ, không phải bộ dáng sắp c·hết như trước kia. Hiển nhiên trong thời gian ở Thương Võ Đại Lục đã tìm được một chút cơ duyên, khôi phục được một chút.
Thu được cơ duyên gì, Lý Quân Thiên cũng không để tâm lắm, trái lại đối với m·ưu đ·ồ của mấy người này cảm thấy hứng thú hơn một chút.
Người ngoại lai đến đại lục này, chắc chắn sẽ làm ra đại sự.
Đại sự, chắc chắn sẽ rất thú vị, Lý Quân Thiên muốn nhìn một chút.
Hơn nữa hắn còn chưa hoàn toàn dẫn dắt võ đạo tiến lên, chấp niệm còn chưa tiêu tán. Hắn không muốn vào lúc này bị người đem Thương Võ Đại Lục chơi hỏng đâu, cho nên miễn cưỡng cũng nên nhúng tay một chút, thế cục đừng quá mức hỗn loạn là được.
Đợi hắn bài trừ được chấp niệm thì thế giới này mặc cho bọn hắn giày vò, chơi hỏng cũng không liên quan gì đến Lý Quân Thiên.
Xác định đúng mục đích của mình, Lý Quân Thiên nhìn về phía Đinh Thắng, lại nhìn Tạ Thế Tuấn hỏi.
“Các ngươi từ thế giới nào đến?”
Hai người giật mình một cái, lời nói của Lý Quân Thiên lạnh nhạt nhưng cũng không phải băng lãnh cự người ngoài ngàn dặm, trái lại giống như gió nhẹ mưa phùn, là hiện tượng tự nhiên không phải cố ý thêm thắt biểu đạt cái gì.
Tạ Thế Tuấn lúc này đã hồi thần, cũng giật mình phản ứng lại ẩn ẩn có suy đoán về thân phận của Lý Quân Thiên. Nhưng hận nỗi tà ý nổi lên cũng không phải dễ dàng áp chế xuống như vậy, ánh mắt hơi hừng hực nhìn Lý Quân Thiên, khóe miệng bất giác hơi kéo ra, rất giống như muốn đến một tiếng cười.
Kiệt kiệt kiệt...
Nhưng mà bởi vì có suy đoán về thân phận của Lý Quân Thiên, Tạ Thế Tuấn chỉ có thể âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, cười khan nói.
“Chưởng môn Huyết Sa Phái – Tạ Thế Tuấn tham kiến Lý..chưởng môn”.
Đinh Thắng tiếp tục im lặng, không biết phải nói gì. Hắn đã đoán được người phong tỏa không gian chính là Lý Quân Thiên. Hơn nữa từ trên người của Lý Quân Thiên cùng Tường Vi không truyền ra khí thế gì lại cho hắn cảm giác áp lực nặng nề, giống như chỉ cần động thủ thì hắn sẽ bị đẩy vào chỗ c·hết.
Điều này làm sao lại không để cho Đinh Thắng im lặng, vừa căng thẳng vừa không biết nói gì, chỉ có thể trầm mặc.
Lý Quân Thiên gật đầu, coi như lịch sự nhưng ánh mắt lại một lần nữa khóa chặt Tạ Thế Tuấn, giống như đang chờ đợi. Mà Tạ Thế Tuấn giống như bị ánh mắt kia nhìn đến sinh ra áp lực, cuối cùng đành phải lên tiếng.
“Bọn ta đều đến từ Hồng Bàng Thế Giới”.
Lý Quân Thiên hơi nhấc mi mắt, coi như biết thêm tên của một thế giới, đồng thời cũng đem nó đánh dấu vào trong trí nhớ, tương lai có thể đến đi dạo một phen. Vì muốn đi tham quan cho nên Lý Quân Thiên liền hỏi.
“Hồng Bàng Thế Giới? Rất xa sao?”
Tạ Thế Tuấn có chút không hiểu ra sao, ở trong không gian hỗn loạn rất khó mà tính khoảng cách, hơn nữa còn chưa chắc đã là một đường thẳng, bốn phương lẫn lộn cho nên nói có xa hay không, hắn đúng là không biết được.
Tạ Thế Tuấn gãi gãi đầu nói.
“Có lẽ cũng không xa chứ, ta rơi chừng vài tháng liền đến thế giới này”.
Nói xong hắn còn nhìn về phía Đinh Thắng, ánh mắt giống như nói là “còn ngươi thì sao?”
Đinh Thắng thật sự không muốn nói, nhưng khổ nỗi ánh mắt của Lý Quân Thiên cũng nhìn sang, áp lực bất giác hàng lâm khiến cho hắn cũng không thể không mở miệng.
“Ta bị dẫn dắt đến nơi này, chừng hai ba tháng gì đó. Ta cũng không quá rõ ràng”.
Câu trả lời coi như làm Lý Quân Thiên hài lòng, hắn lại nhìn về phía Tạ Thế Tuấn cùng Thanh Loan hỏi.
“Nói một chút âm mưu của các ngươi đi? Định là ra chuyện gì?”
Thanh Loan: “...”
Tạ Thế Tuấn: “...”
Lời nói là không sai, nhưng tại sao lời nói lại khó nghe như vậy. Lời nói khó nghe như vậy nhưng giọng nói lại êm tai đến thế, để người ta không sinh ra được cảm giác chán ghét.
...
p/s: Cầu đề cử!!!