Chương 163: Thế hệ trẻ tuổi
Võ Thường Châu nằm ở tây bắc Thương Võ Đại Lục. Ngày này khoảng cách Bạch Ngâm Giang không xa truyền ra một t·iếng n·ổ lớn, đất rung núi chuyển. Trên mặt đất nhiều thêm một cáo lỗ lớn, bề mặt lỗ hổng đốt cháy đến đóng một lớp than.
Lý Quân Thiên trái ôm phải níu mang theo Vũ Nhu cùng Tường Vi xuất hiện ở miệng hố. Không phải là đi đến mà trực tiếp từ trong không gian đi ra, xuất hiện tại chỗ.
Cả ba người nhìn về phía đáy hố, nơi đó nằm một “dị vật” đen kịt giống như than đá, khối than đá dài rộng chừng hơn một thước, nhìn cũng không to lớn.
Nhưng rõ ràng khối than đá này rơi xuống từ trên mấy nghìn dặm, đập ra cái hố rộng đến mấy trăm thước, tại chỗ còn đang không ngừng bốc lên khói trắng tiêu tan đi nhiệt lượng.
Va chạm mạnh như vậy, khối “than đá” lại không những không bị phá vỡ, lại còn vô cùng lành lặn, một vết nứt cũng không xuất hiện.
Vũ Nhu kỳ quái hỏi.
“Vẫn thạch?”
Tường Vi lắc đầu nói.
“Tướng công nói là người”.
Vũ Nhu: ???
Nàng nghiêng đầu nhìn một hồi cũng không thể nhìn ra được ở chỗ nào có bộ dáng giống như “một con người” nhìn từ góc độ nào cũng chỉ là một hòn đá mà thôi.
Lý Quân Thiên thu hồi Thiên Linh Môn, ánh mắt tập trung trên viên than đá kia, cũng không sử dụng Kiếm Nhãn hay Thông Thiên Đồng Thị mà chỉ là một ánh mắt thuần túy. Nhưng ánh mắt lại giống như ẩn chứa lực lượng vô tận, chiếu cho khối than đá kia không chịu nổi mà vỡ tan.
Răng rắc!!!
Khối than đá kia đột nhiên nứt ra một khe rãnh, khe rãnh không ngừng mở rộng đồng thời không ngừng tạo ra các vết nứt mới, tỏa ra như mạng nhện mà lan nhanh. Tương tự như một quả trứng đang chuẩn bị nở ra, sinh mạng bên trong chuẩn bị xuất thế.
Lý Quân Thiên thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói.
“Người kia giống như chuẩn bị ra đến rồi”.
Tường Vi cười khẽ, ánh mắt tràn đầy mị ý cười nhoẻn miệng cười, Vũ Nhu thì điềm tĩnh hơn nhưng giấu diếm tò mò trong ánh mắt, chăm chú nhìn về khối than đá.
Ầm ầm!!!
Khối than đá rất nhanh thì tách ra, từng mảng đổ đập xuống mặt đất nhấc lên một làn sóng bụi mù.
Một bàn tay từ trong khối than đá giơ ra, làn da đen kịt bị đốt thàn than, kết thành một lớp vảy cứng, thậm chí lồi lõm bất đồng giống như bị đốt đến làn da nổ lốp bốp.
Khục..khụ..khụ..phốc!!!
Người kia từ trong khối than đá bò ra, ho khan hai tiếng liền phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi bắn vọt trong không khí lại giống như ma sát ra lửa nóng cháy đến bốc hơi trước khi rơi vào trên mặt đất.
Người kia giống như không thể đứng vững được, hai chân nhũn ra đổ gục trên mặt đất, hai tay chống xuống quỳ gối mới không nằm bẹp dí trên đống đã đá vụn.
“Là người thật?”
Vũ Nhu kinh ngạc có chút há hốc mồm. Từ trên trời rơi xuống một người?
Nàng cũng không biết dùng lời gì để mô tả tình huống này.
Mà Tường Vi ở một bên lúc này tiếp lời của Vũ Nhu, cười chút cười mị mị nói.
“Đúng là người, hơn nữa còn là một tên tiểu nam nhân”.
Vũ Nhu trợn trắng mắt liếc Tường Vi một cái. Kỳ thực ngoại trừ Kiếm Ma ra, Vũ Nhu vẫn rất bài xích nam giới, về sau nàng biết được Kiếm Ma không phải nam giới còn có chút sụp đổ. Nhưng về sau lại bị Lý Quân Thiên khai thông suy nghĩ khuyên trở về, hiện tại bất cứ nam giới nào nàng cũng bài xích.
Cho dù giao tiếp được một cách thông thường, nhưng sẽ không chịu động chạm với nam nhân.
Cho nên nàng luôn không ưa Tường Vi, nhưng mà đánh không lại. Về sau nàng cùng Tường Vi giao tiếp không ít, lại bị Tường Vi âm thầm ảnh hưởng cuối cùng tạo thành tình cảm hiện tại, không còn đối nghịch hay không ưa nữa, tiếp nhận với nhau.
“Chủ nhân, ngươi định cứu hắn?”
Lý Quân Thiên hơi nghiêng đầu, nghĩ nghĩ nói.
“Đợi một chút đi, xem xem tên này rốt cuộc có gì đặc biệt”.
Nói xong, lực lượng không gian bao phủ ba người, đem thân hình của bọn hắn che lấp giống như không tồn tại, ba người ba cái ghế nằm, thảnh thơi chờ xem.
Tường Vi cười khẽ, thoải mái nằm xuống thư giãn thân thể. Vũ Nhu không hiểu ra sao, nhưng nàng luôn luôn nghe lời của Lý Quân Thiên, cũng không chần chờ mà nằm xuống, đong đưa ghế nghỉ ngơi.
Không bao lâu sau, rất nhiều người bị động tĩnh ở nơi này hấp dẫn chạy đến. Dẫn đầu là một vài võ giả Khí Võ Cảnh, tuổi tác giống như không lớn.
Từ khi Lý Quân Thiên đánh vỡ ràng buộc võ đạo, võ giả tu luyện ở Khí Võ Cảnh cũng không khó khăn, mười mấy hai mươi tuổi liền đạt đến võ giả nhất lưu trong giang hồ.
Đặt ở năm năm trước, bất cứ ai có được thành tựu này liền chính là thiên tài nghìn năm có một.
Nhưng hiện tại, giống như có chút đại trà. Lại qua mấy năm, hai mươi tuổi đạt đến Thác Hải Cảnh mới có thể coi như thiên tài.
Khí Võ Cảnh thi triển khinh công nhảy xa bảy tám thước, mười mấy thước mà thôi, tốc độ cũng không nhanh. Đến khi tiện cận hố lớn đã phải mất một khoảng thời gian.
Đám người đã đến, nhưng thật sự còn chút chần chờ không dám xâm nhập. Vẫn là đừng nói, hố chỉ lớn chừng mấy trăm thước nhưng đặt ở vào cảnh giới Khí Võ Cảnh cũng là một thách thức không nhỏ.
Miệng hố bị tạc dựng lên, cất cao mười mấy hai mươi thước, đối với Khí Võ Cảnh đã là một khe rãnh rất cao, khinh công không tốt muốn nhảy xuống cũng sẽ b·ị t·hương.
Võ Thường Châu được Vô Thường Kiếm Phái quản lý mấy trăm hơn nghìn năm, nhân sĩ giang hồ đều là người dùng kiếm. Mỗi người đều là trang phục thông thường, không đặc sắc cũng không sang quý, không lộ rõ xuất thân ở đâu.
“Trên trời rơi xuống kim khoáng chính là đồ tốt”.
Trong đám người, có một nữ tử giống như dẫn đầu một nhóm người, vây quanh nàng là bảy tám thiếu niên giống như bầy ong đang vờn lấy hoa thơm.
Một nam tử trong số đó giống như nghe đến lời tâm tình của mỹ nhân, lập tức cười lớn, hào hùng nói.
“Đã Dương cô nương muốn đồ vật này, vậy ta sẽ giúp cô nương đoạt đến”.
Nói xong liền thi triển khinh công trượt xuống miệng hố, bàn chân ba bước đạp vào trên tường đất giảm lực, sau đó từ khoảng cách sáu bảy thước liền bật mạnh ra ngoài, phiêu dật rơi xuống đất.
Hắn xoay người, cầm kiếm chắp tay cùng với đám đông.
“Các vị, khối vẫn thiết này Bùi Triển Nguyên ta muốn, mong các vị cho Bùi mỗ chút thể diện”.
“Ha ha, thể diện của ngươi bao lớn cũng muốn để người khác nể mặt?”
Lời vừa ra người đã đến, trực tiếp lăn lộn một vòng trên không trung, hai chân đáp đất đạp ra một một cái hố, trên lưng vác theo đại kiếm. Thân cao hơn một thước tám, cơ bắp cuồn cuộn để lộ ra cảm giác lực lượng mạnh mẽ.
Bùi Triển Nguyên bị người khiêu khích, trước mặt mỹ nhân mà bị người không nể mặt mũi, lập tức giận dữ rút kiếm quát.
“Đặng Tiến Quyết! Ngươi muốn đánh một trận thì tới!”
Đặng Tiến Quyết cười gằn, rút ra đại kiếm sau lưng vung lên một cái, cuồng phong cuồn cuộn, mặt đất bị hất ra một cái khe dài hơn một thước.
“Đến!”
Bùi Triển Nguyên tung người, trên không trung đâm ra một kiếm, nội lực cuồn cuộn kéo thành một đường dọc theo thân kiếm vuốt ra thẳng tắp, sắc bén mạnh mẽ.
Thanh Phong Kiếm Quyết – Phong Hành Thích.
Nhanh chóng tiếp cận đối thủ giống như đạp gió mà đến, kiếm đâm ra giống như điện xẹt.
Đặng Tiến Quyết vung kiếm từ trên cao chém xuống, toàn bộ đều là lực lượng dồn ép xuống mang theo khí thế nặng nề.
Băng Sơn Kiếm Quyết – Toái Sơn.
Bành!
Bùi Triển Nguyên b·ị c·hém bay lui lại, Bùi Triển Nguyên điểm mũi chân vào trên mặt đất mượn lực, trở tay lại chém ra một kiếm.
Thanh Phong Kiếm Quyết – Phong Trì Vân Quyển.
Đặng Tiến Quyết phản ứng cực nhanh, kiếm chưa đến hắn đã vung chân đá ra, bàn chân vững vàng đạp trúng bàn tay cầm kiếm của Bùi Triển Nguyên, cắt đứt chiêu thức của đối thủ. Đồng thời, cự kiếm vừa đâm ra vừa xoay chuyển bản kiếm, nhắm thẳng đầu lâu của Bùi Triển Nguyên.
Bùi Triền Nguyên cực hạn nghiêng người về một phía tránh đi, gò má bị cương phong cắt ra một v·ết t·hương nhưng Bùi Triển Nguyên vẫn là tránh thoát một kiếm kia, đảo mắt liền g·iết trở về.
Thanh Phong Kiếm Quyết – Hổ Khiếu Sinh Phong.
...
p/s: Ha ha, hôm nay 2 chương, kinh hỷ hay không? Cầu mọi người đề cử cho ta nha!!!