Chương 162: Sao băng rơi
Lý Quân Thiên chúc mừng Tường Vi luyện thành Dị Tượng. Mặc dù Dị Tượng chỉ có thể bao trùm năm mươi dặm nhưng về sau chỉ cần tích lũy tinh thần hồn lực, không ngừng mở rộng phạm vi của dị tượng để cho phạm vi đạt đến cực hạn là được.
Yêu cầu thời gian đi tích lũy, không phải chuyện khó khăn gì.
Tường Vi thu hồi dị tượng, một hơi đem tất cả linh khí bị luyện hóa thành cương khí trong dị tượng kia nuốt vào trong khí hải. Bên trong khí hải Dục Hỏa Hồng Liên bập bùng, chìm nổi thiêu đốt không ngừng.
Ánh lửa hồng rực, càng lúc càng sáng, so với trước kia còn sáng chói hơn.
Bên trong ánh lửa, phù văn quy tắc phiêu phù, ánh sáng giống như chính là bắt nguồn từ những phù văn này. Phù văn thoải mái trôi dạt trong ngọn lửa bập bùng, hoa sen nở rộ tràn ra khí tức huyền diệu của đạo.
Trong ánh mắt của Tường Vi lóe lên một màu hồng tím, đồng tử đong đầy sắc dục mị ý chăm chú về phía Lý Quân Thiên.
“Còn phải cảm tạ tướng công giúp đỡ”.
Học được Vấn Tâm Thức để cho tạo nghệ công pháp của nàng tiến thêm một bậc, không ngừng rèn luyện tinh thần ý niệm để khống chế tinh thần hồn lực càng tinh tế hơn, cuối cùng cấu tạo dị tượng mới trở nên dễ dàng như vậy.
Nói là Lý Quân Thiên giúp đỡ nàng cũng không có sai. Nhưng Tường Vi muốn chạy lên ôm lấy Lý Quân Thiên thì có chút quá phận, Lý Quân Thiên trực tiếp thi triển một cái Thiên Trọng Thiên Xích.
Nhìn như trước mắt, thực tế xách xa nghìn dặm.
Mặc cho Tường Vi chạy đến nhưng không thể đến gần, từ đầu đến cuối đều chỉ cách biệt một tí ti lại không tiến thêm được chút nào.
Tường Vi u oán ngừng lại, ủy khuất nhìn Lý Quân Thiên, hai mắt ngập nước lại mang theo một tia giận dỗi.
Đáng tiếc, Lý Quân Thiên không ăn bộ dáng này, bởi vì hắn biết là giả, diễn cho dù thật cũng là giả. Mặc dù diễn mãi cho dù là giả cũng thành thật, nhưng Lý Quân Thiên đối với “thật” cùng “giả” có chút chấp nhất.
Dù sao sâu thẳm của hắn vẫn còn đang tìm kiếm “chân ngã” muốn tìm được bản thân chân thật, thoát khỏi chấp niệm của Kiếm Ma.
Cho nên đối với Tường Vi, Lý Quân Thiên không ghét, nhưng cũng giữ cho mình không bị lừa. Hắn lạnh nhạt nói.
“Đừng đùa nghịch rồi, còn chút người muốn ngươi đi khảo hạch nữa kìa”.
Tường Vi u oán càng đậm, nàng bế quan đột phá một tuần, Lý Quân Thiên vậy mà vẫn “để dàng” công việc cho nàng. Rõ ràng hắn cũng có thể thi triển Vấn Tâm Thức, nhưng vẫn còn không động thủ.
Nàng hờn dỗi hừ một tiếng, thân hình hóa thành một loạt cánh hoa theo làn gió bay đi, gió nhẹ nhàng cánh hoa phiêu phiêu, nhìn như rất chậm thực tế lại vô cùng nhanh chóng, chớp mắt liền đi đến chân núi, đứng tại số kiến trúc ở Cực Đạo Sơn.
Một ý niệm, dị tượng hàng lâm.
Nhân Gian Tiếu Hoan Ngữ - Hồng Trần U Nguyệt Hương.
Trong phạm vi dị tượng bao phủ xuống, Tường Vi có thể cảm nhận tất cả người bị bao trùm ở bên trong, có thể cảm nhận được tinh thần của đám người. Tường Vi khẽ phất tay một cái.
Sắc Dục Đọa Linh Thiên – Lục Căn Xuân Mộng Thức – Vấn Tâm Thức.
Lục Căn Xuân Mộng có thể để người chìm vào ảo cảnh, mà Vấn Tâm Thức chính là cách kết cấu ảo cảnh kích phát tinh thần của người ta.
Khảo nghiệm sâu sắc thế này, người muốn nhanh chóng vượt qua cũng không phải chuyện dễ dàng. Tường Vi một chiêu liền đánh trúng mười tám người, đem mười tám người đi Vấn Tâm.
Mười lăm phút sau, sáu người hôn mê, khí tức hỗn loạn giống như tẩu hỏa nhập ma. Ba người hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt lạnh băng băng, sát ý trùng thiên. Hai người khí tức suy sụp, giống như trở nên đồi phế, mất đi mục tiêu của nhân sinh.
Cuối cùng chỉ có bảy người thông qua được Vấn Tâm Thức, mặc dù tinh thần hơi hoảng hốt nhưng đã an toàn thông qua, tâm tư tỉnh táo, cũng không phải loại người dễ bị mê hoặc hay thay đổi mà phản bội bản tâm.
Tường Vi phủi tay thu công, dị tượng tiêu tán, linh khí bị luyện thành cương khí thu vào trong khí hải, thân hình một lần nữa biến mất. Cánh hoa đầy trời phiêu tán xuống, trở lại dưới gốc Cây Thế Giới, biến ra một cái ghế nằm, trực tiếp ngả lưng ở trên đó, đong đưa tràn đầy khiêu gợi.
“Xong việc?”
Lý Quân Thiên đồng dạng đang nằm, thấy Tường Vi trở về liền lên tiếng, giọng nói vậy mà lộ ra một chút lười biếng lại lạnh nhạt, vô cùng kỳ quái.
Tường Vi thở dài, u oán giống như mệt sắp c·hết, môi hơi chu chu lên giống như muốn thổi ra một cái bong bóng, nhưng cũng không lên tiếng, hai mắt đang thờ ơ nhìn về bầu trời.
Giống như giận dỗi không muốn phản ứng Lý Quân Thiên. Trời chiều nghiêng bóng, tàn dương đỏ rực kéo dài bóng dáng trên mặt đất.
Đột nhiên Vũ Nhu trông thấy thứ gì đó liền gọi Lý Quân Thiên.
“Kia là cái gì?”
Lý Quân Thiên nhìn lại, từ bầu trời giống như có một vệt sao băng hạ xuống, đuôi ánh sáng kéo dài vẽ ra một đường sáng trắng.
“Sao băng?”
Lý Quân Thiên nghi hoặc, đôi mắt lập tức biến chuyển, đồng tử giống như bị bóp thành hình bát giác, hình bát giác lại bị chia ra làm rất nhiều hình bát giác nhỏ, hoa văn đan xen.
Thiên Môn Đạo Thất Tiên Thức – Thông Thiên Đồng Thị.
Cảnh vật lập tức biến chuyển, tầm mắt giống như thu phóng lên gấp mấy trăm lần, trực tiếp xuyên qua mấy nghìn dặm nhìn về phía sao băng.
Nhìn đến trung tâm sao băng kia, chính là...một người?
Một người co quắp bị tầng vật chất nào đó bao bọc lại, bao bọc cũng không kín kẽ trái lại có rất nhiều lỗ hổng, vật chất bị đốt nóng ở bên ngoài mang theo cuồng phong cùng nhiệt lượng lọt qua lỗ hổng đốt đến thân thể của người ở phía sau.
Toàn thân người kia đã bị hun đến biến thành màu đen, ngũ quan đều không thể phân biệt được, hai mắt nhắm nghiền hiển nhiên đã ngất đi ý thức. Chỉ là thân thể duy trì một tư thế phòng ngự, ôm chặt vật chất chắn ở phía trước tránh cho bị đốt cháy thành tro.
Hiện tại còn chưa cháy thành tro, nhưng đã đốt ra một lớp vỏ than.
Lý Quân Thiên ngồi thẳng người, lẩm bẩm nói với Tường Vi.
“Hình như là một người”.
“Người?”
Tường Vi: ???
Đầu óc treo đầy nghi vấn, Tường Vi cũng không biết vì sao Lý Quân Thiên lại nói như vậy đã thấy Lý Quân Thiên đứng dậy, chuẩn bị chạy đến nhìn xem ngôi sao băng kia.
Tường Vi vội vàng đứng dậy chạy theo, gấp gáp lên tiếng.
“Ta cũng muốn đi xem”.
Lý Quân Thiên nhìn lại, nghĩ nghĩ liền gật đầu. Hắn muốn xem xem có người từ trên trời rơi xuống là chuyện gì xảy ra, mang Tường Vi đi nhìn xem cũng không phải không được.
Tường Vi bị hắn sai xử không ít, mỗi việc đều hoàn thành rất tốt, mang nàng ra ngoài đi dạo một chút cũng được.
Lại nhớ đến lần trước Vũ Nhu bị hắn ném lại ở Đạo Đỉnh Phong, hơn một năm trở về nàng còn chạy đến Đông Khâu đợi mình rât lâu, Lý Quân Thiên quyết định đồng thời mang nàng đi luôn.
Dùng ý niệm truyền âm đem Vũ Nhu gọi đến, khoảng cách giữa hai người cũng không xa, không cần phải dùng lệnh bài truyền tin.
Thiên Môn Đạo đã sàng lọc xong thành viên, mấy việc đơn giản tạm thời có thể dùng lệnh bài để chống đỡ. Các thành viên đang nhanh chóng tìm kiếm Tinh Thần Bạch Ngân, chỉ cần lấy đủ một vạn cân liền có thể luyện chế ra linh cụ phụ trợ xây dựng hệ thống nhiệm vụ cho tông môn.
Cho nên sự vụ không cần phải gấp gáp, có thể đi ra ngoài dạo một vòng.
Bên trái, Vũ Nhu ôn thuận để tay lên vai của Lý Quân Thiên. Tay trái của Lý Quân Thiên nắm lấy Thiên Linh Môn, thôi động lực lượng không gian.
Bên phải, Vũ Nhu càng trực tiếp, càng chủ động, chạy thẳng đến ôm lấy tay phải của Lý Quân Thiên, ghì sát vào dãy núi lớn trùng trùng điệp điệp, mềm mại mịn màng.
Lý Quân Thiên lập tức thúc giục Thiên Linh Môn, câu thông linh vật ở bên trong, kích thích lực lượng pháp tắc vận chuyển lực lượng không gian.
Định hướng, Trục Xuất!
...
p/s: Cầu đề cử!!!