Chương 159: Đinh Linh Linh
Lý Quân Thiên trực tiếp thi triển Thiên Trọng Thiên Xích đem không gian trong phòng phong bế lại, Tường Vi mở ra chế độ làm nũng lôi kéo khiến hắn không thể không chắn nàng ở bên ngoài.
Ngưng tụ ra một bồn nước, Lý Quân Thiên lưu giữ lại nhiệt độ nước ấm áp liền ngâm mình ở bên trong, đi tắm, lại nhắm mắt đi ngủ.
Quanh thân ấm áp thoải mái, Lý Quân Thiên rất nhanh thả lỏng đi ngủ.
...
Suốt một năm qua, hơn trăm người kể chuyện du lãm khắp sáu châu, lan truyền các cảnh giới võ đạo. Mỗi người đều là cao thủ trong hàng cao thủ, so với võ giả tuyệt đỉnh mạnh hơn rất nhiều, không người nào có thể gây chuyện thành công.
Mà một ngày này, hơn trăm người kể chuyện liền nhận được thư tín, đồng loạt hướng đến Đạo Đỉnh Phong.
Tuy không biết dụng ý cụ thể nhưng bọn hắn tuân lệnh trở về, không dám chậm trễ.
Đồng dạng hướng về phía Đạo Đỉnh Phong còn có hai người không thuộc về Thiên Môn Đạo. Một già một trẻ, một lão nhân cùng một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương chừng mười sáu tuổi, tóc tết xương cá, hai mắt long lanh tràn đầy khí tức thanh xuân. Lão nhân già nua, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, trên miệng ngậm lấy một tẩu thuốc, khói thuốc lượn lờ bốc lên cao.
“Gia gia, chúng ta đi đến nơi này làm gì?”
Thiếu nữ lên tiếng, tiếng nói như chuông bạc rung động, giọng rất dễ nghe. Gia gia của nàng chính là lão nhân đang h·út t·huốc, thở ra một luồng khói, lão nói.
“Không phải ngươi vẫn luôn muốn gặp mặt nói chuyện cùng Kiếm Ma sao?”
“Chúng ta đi tìm Kiếm Ma? Gia gia ngươi hôm nay ăn phải gan hùm?”
Lão nhân gõ cái ót của tiểu cô nương một cái, ra vẻ tức giận nói.
“Không biết nói chuyện thì nói ít một chút”.
Tiểu cô nương lẽ lưỡi làm bộ dáng mặt quỷ, tí ta tí tửng vô cùng vui vẻ, giống như tin tức mà gia gia nói để nàng cảm thấy hạnh phúc.
Đi một hồi, hai người đã đến chân Đạo Đỉnh Phong. Nhìn thấy vách núi thẳng tắp đâm vào trong mây, núi cao mấy nghìn thước hùng vĩ vô song làm cho người người chỉ có thể ngưỡng vọng.
Lão nhân hít sâu một khói thuốc, giống như hít lấy càng sâu, dũng khí càng lớn, cuối cùng bước ra bước chân trọng đại, tiến vào đường lên núi.
“Đứng lại”.
Một người đột nhiên xuất hiện chắn trước đường lên núi, giương kiếm chặn lại hai ông cháu, kiếm cũng chưa ra khỏi vỏ, chỉ là khí thế trên người kéo căng, có thể động thủ bất cứ lúc nào.
“Khinh công thật nhanh”.
Trong lòng lão nhân nghiêm nghị, tay trái cầm xuống tẩu thuốc, bất giác hơi siết chặt tẩu thuốc, đồng dạng là có thể xuất thủ bất cứ lúc nào. Nhưng lão không hiện khí thế, vẻ mặt lại biểu lộ tươi cười ôn hòa.
“Vị huynh đệ này, ta đến đây muốn cầu kiến cố nhân, vì sao ngươi lại chặn đường chúng ta?”
Nam nhân kia suy tư một chút, không kiêu ngạo cũng không tự ti mà cẩn trọng hỏi.
“Cố nhân của các ngươi là ai?”
Lão nhân lưỡng lự một chút, giống như đang đắn đo cái gì. Tiểu cô nương ở bên cạnh giống như không tim không phổi, vội vàng lên tiếng đánh vỡ im lặng.
“Cố nhân của gia gia chính là Kiếm Ma tiền bối, năm đó bọn họ chính là bằng hữu”.
Nam tử cầm kiếm khẽ run một cái, tay cầm kiếm kém chút không có cầm vững, khí thế đồng dạng khẽ nhảy lên một chút nhưng rất nhanh liền bình ổn trở lại. Nam tử lấy ra lệnh bài, chân khí truyền vào trong lệnh bài gửi đi một tin tức.
Không bao lâu sau, trên lệnh bài hiện lên một dòng chữ.
“Hỏi xem người đến là ai?”
Nam tử nhận lệnh, liền hỏi.
“Không biết phải xưng hô hai vị thế nào, ta có thể bẩm báo một phen”.
Lão nhân nhìn qua lệnh bài trên tay nam nhân, ánh mắt hơi lấp lóe một cái nhưng cũng không có động tác quái lạ, chỉ là chắp tay báo ra danh hào.
“Đinh Tất Phong”.
Vũ Nhu lẩm nhẩm đọc lấy văn tự, lông mày hơi cau lại lâm vào suy tư. Cái tên này quen thuộc giống như đã nghe ở đâu đó nhưng trong nhất thời lại không thể nhớ ra được.
Nghĩ nghĩ một chút, Vũ Nhu đẩy ra lầu gỗ đi về phía bàn trà trong sân.
“Chủ nhân, có người tên là Đinh Tất Phong tự xưng là bằng hữu của ngươi muốn cầu kiến”.
Lý Quân Thiên ngưng bút, hắn đang viết công pháp “Thiên Môn Đạo Võ Quyết” cũng coi như đây chính là công pháp bài danh của Thiên Môn Đạo. Dù sao đã quyết định thăng cấp môn phái, lệnh bài thân phận chỉ là bước đầu tiên.
Ngưng bút một chút, lại viết mấy chữ cuối cùng hoàn thành thiên chương ứng đối với Hướng Thiên Cảnh. Bốn quyển, bốn thiên chương đối ứng bốn đại cảnh giới.
Viết xong, hắn mới nhìn về phía Vũ Nhu nói.
“Đạo Vương Đinh Tất Phong? Hắn tìm ta làm gì?”
Vũ Nhu hơi trừng mắt một cái. Nàng đã nói là cái tên kia khá quen thuộc mà không nghĩ ra. Đạo Vương cũng không phải cao thủ võ lâm, năm xưa tung hoành giang hồ bất quá võ giả siêu nhất lưu, cũng không phải võ giả tuyệt đỉnh cho nên Vũ Nhu nhất thời không nghĩ ra cũng là chuyện thường.
Hơn nữa Đạo Vương cũng quy ẩn giang hồ từ lâu, nghe nói chính là...bị Kiếm Ma đuổi g·iết lui khỏi giang hồ.
Nghĩ đến đây, Vũ Nhu nhìn Lý Quân Thiên có chút kỳ quái.
Nàng không nghĩ đến, còn có người bị Lý Quân Thiên đuổi g·iết mà trốn được, hơn nữa còn sống ổn đến mấy chục năm.
Hơn nữa hôm nay còn dám tìm đến cửa rồi?
Vũ Nhu không hiểu thấu, nhưng vẫn hồi đáp.
“Không biết, hắn chỉ nói đến cầu kiến chủ nhân”.
Lý Quân Thiên gật đầu, gấp sách lại, nói.
“Để hắn lên đi, cũng đúng coi như cố nhân, mặc dù không quen thuộc gì lắm”.
Không bao lâu, nam tử liền dẫn hai ông cháu đi lên trên đỉnh núi, đi vào trong sân đá. Nam tử tiến lên, chắp tay ôm kiếm, cúi người.
“Tham kiến chưởng môn! Tham kiến môn phó!”
Vũ Nhu phất phất tay để nam tử lui xuống, Vũ Nhu chậm rãi pha trà rót lấy bốn chén, hương trà thơm nhạt, khói nhẹ bốc lên.
Lý Quân Thiên cũng không mời ngồi, nhìn về phía Đinh Tất Phong, dung nhan già nua giống như lão đầu bảy tám chục tuổi. Tiểu cô nương mười mấy tuổi, bẽn lẽn núp ở phía sau, bẽn lẽn thò ra một chút ánh mắt, tò mò nhìn lén Lý Quân Thiên.
“Ngươi chủ động đến tìm ta làm gì? Không sợ ta g·iết ngươi rồi?”
Đinh Tất Phong cười khan một tiếng, giống như là chột dạ nhưng sau lưng đã lạnh một mảnh. Lão nhanh chóng lấy ra một cái hộp gỗ từ trong ngực áo ra, hai tay đưa lên cho Lý Quân Thiên, tỏ ra ái ngại nói.
“Năm đó là tại hạ càn rỡ, kính mong Lý cô nương bỏ quá cho. Đồ vật này ta cũng chưa từng làm hư hao, nay quy trả nguyên chủ, mong được cô nương lượng thứ”.
Lý Quân Thiên nhìn hộp gỗ một chút, cũng không trạm trổ hoa văn gì mà chỉ có trơn mịn, vỏ hộp ghép vào vừa khít không lộ ra phân biệt, cũng coi như tinh mĩ.
Lý Quân Thiên cách không nâng lấy hộp gỗ, khẽ mở ra liền thấy được ở bên trong đặt vào một cái lược ngà. Lược ngà mộc mạc lại có một vết cháy đen bị trạm khắc trở thành một bông hoa, hoa đen nở trên nền trắng vô cùng nổi bật.
Nói đến cái lược ngà này lai lịch cũng không tầm thường, lúc thoát khỏi Lý gia, Lý Khuynh Thiên cũng chỉ giữ lại vật này. Vết cháy trên chiếc lược cũng chính là từ trong đ·ám c·háy vớt ra.
Về sau Trộm Vương muốn trộm lấy Vĩnh Dạ của Lý Quân Thiên. Lần thứ nhất trộm không thành, dựa vào khinh công chạy thoát. Lần thứ hai liều lĩnh hơn nhưng cũng không thể trộm được kiếm, bị Lý Khuynh Thiên dùng kiếm khí đánh trọng thương.
Không nghĩ đến lần đó hắn lại trộm được cái lược của nàng, sau đó bị Lý Khuynh Thiên t·ruy s·át năm sáu ngày, cuối cùng trốn thoát, từ đó về sau quy ẩn giang hồ.
Mặc dù thanh danh lan xa, nhưng thật sự không còn dám xuất hiện, sợ bị Lý Khuynh Thiên tìm đến chém c·hết.
Kỳ thực vật này cũng giống như lệnh bài thân phận của Lý gia, chỉ có ý nghĩa kỷ niệm thôi, cũng không phải quá quý trọng. Kỷ niệm, thật sự không quan trọng, dù sao cũng không phải quà tặng quý báu gì, chỉ là một cái lược ngà thông thường thôi.
Coi như nhớ đến ngày nhỏ được mẹ chải tóc gãi ngứa vô cùng dễ chịu. Nhưng từ khi lớn lên, tóc của nàng ngoài tự chải hay người hầu chải tóc ra thì cũng không quá chăm chú đầu tóc của mình.
Lý Quân Thiên tùy ý khép lại hộp gỗ, đặt vào trên bàn. Cũng không nhìn nhiều, vật này Lý Khuynh Thiên chưa từng để trong lòng, Lý Quân Thiên càng không để tâm. Hắn lạnh nhạt hỏi Đinh Tất Phong.
“Nói mục đích của ngươi đi, ta lười nhác lòng vòng”.
Đinh Tất Phong cười gượng, đẩy đẩy cháu gái ra phía trước, có chút cầu khẩn nói.
“Nàng là cháu gái của ta, Đinh Linh Linh. Lần này đến đây mong được cô nương thu vào trong môn hạ”.
“Linh Linh bái kiến tiền bối”.
Đinh Linh Linh vội vàng chắp tay cúi đầu, bái thật sâu.
Lý Quân Thiên nhìn hai ông cháu một chút, lắc đầu nói.
“Không có nội lực, ngươi không dạy nàng sao?”
Đinh Tất Phong thở dài một tiếng, theo một tiếng thở dài này giống nhử cởi xuống gông cùm xiềng xích nào đó đè nặng trên người, sống lưng cũng bất giác thẳng tắp.
Lão nói một cách nhẹ nhàng, giống như chuyện không liên quan đến mình.
“Ta đã gần đến ngày đại nạn, cũng không thể dạy nàng cái gì”.
...
p/s: Hôm nay quá mệt, ngày mai 2 chương!
p/s: Cầu đề cử!!!