Chương 158: Ấn ký không gian
Lý Quân Thiên lại lấy ra Thiên Linh Môn, trong lòng dâng lên một ý nghĩ. Lệnh bài thân phận đã luyện chế xong, có thể tăng thêm một ít chức năng đặc biệt.
Đầu tiên, chính là ẩn chứa kiếm ý của bản thân, thôi động kiếm ý có thể để hắn cảm nhận được, đồng thời mấy sợi kiếm ý ở bên trong lệnh bài cũng ẩn chứa một kích toàn lực ở Đoạt Linh Cảnh.
Ít nhất cũng đạt đến nghìn vạn cân trở lên, tạm thời không người có thể đỡ được một kiếm này.
Hơn nữa kiếm ý sẽ chậm rãi hấp thụ linh khí chứa đựng ở bên trong, uy lực sẽ càng ngày càng lớn. Hơn nữa bởi vì kiếm ý thu nạp linh khí, có thể gia tăng tốc độ thu nạp linh khí của người khác.
Ngoại trừ mấy sợi kiếm ý, Lý Quân Thiên dự định tăng thêm chút không gian chứa vật ẩn trong lệnh bài.
Luyện chứa không gian chứa vật, đáng lý cần phải có vật liệu ẩn chứa lực lượng không gian nhưng bởi vì Lý Quân Thiên có thể thông qua Thiên Linh Môn trực tiếp thao túng lực lượng không gian cho nên quá khắt khe về vật liệu.
Lực lượng không gian cũng rất đặc biệt, xen giữa lực lượng quy tắc cùng với “khí” đặc biệt. Loại xen giữa này giống như không thể phân tách, số lượng lại tương quan trực tiếp với chất lượng, vô cùng đặc biệt.
Hơn nữa lực lượng không gian cũng có quy tắc rất cố định, quy tắc rất đơn điệu lại khó hiểu, giống như cái gì cũng có dính dáng lại cái gì cũng không dính dáng.
Bốn loại phù văn pháp tắc ở bên trong Thiên Linh Môn lại không hoàn toàn giống nhau, mặc dù đều có thể điều động lực lượng không gian lại không phải quy tắc không gian thuần túy.
Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ, tinh thần hồn lực ngưng tụ ra một ấn ký, cũng không dẫn động được lực lượng quy tắc gì, thuần túy chính là một hoa văn vẽ lên có chút đẹp đẽ mà thôi.
Hoa văn không dẫn động lực lượng gì, nhưng theo Lý Quân Thiên điều động lực lượng không gian tràn vào trong hoa văn, dần dần hình thành một khoảng không ở bên trong, mặc dù hoa văn chỉ lớn chừng một thước, nhưng không gian bên trong lại dần dần mở rộng, phạm vi dài rộng cao đều hơn mười thước.
Lý Quân Thiên tùy tiện bóp một cái, hoa văn tán loạn, lực lượng không gian tiêu tán trong vô hình, không hề gây nên chút chấn động nào. Hắn lắc đầu nói.
“Không gian không đủ ổn định, một chút gợn sóng liền tạo thành phá hư những thứ ở bên trong”.
Lại thử một loại hoa văn khác, Lý Quân Thiên liên tục thử nghiệm mười mấy loại ấn ký, có loại đã rất vững chắc nhưng vẫn không đạt đến yêu cầu của Lý Quân Thiên.
Có ba loại hoa văn rất vững chắc nhưng hai loại không đủ lớn, một loại chỉ cần có sinh vật sống hoạt động ở bên trong sẽ dễ dàng làm cho không gian sụp đổ.
Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ, đứng dậy khỏi ghế liền vận dụng Thiên Linh Môn.
Trục xuất!
Bản thân chìm vào trong vết nứt không gian vỡ nát kia, trong nháy mắt liền rời khỏi Thương Võ Đại Lục, đi đến hư không hỗn loạn.
Lý Quân Thiên đứng trong hư không, thúc giục Thiên Linh Môn, bản thân điên cuồng tiêu hao cương khí.
Thiên Trọng Thiên Xích!
Trực tiếp thôi động lực lượng không gian hỗn loạn ở đây, bao phủ một vùng không gian hơn nghìn thước sau đó cong xoắn vặn vẹo, đóng kín lại thành một hoa văn vặn vẹo.
Không cân đối, lại có chút rối mắt vặn vẹo, nhưng vô cùng ổn định. Không gian hoàn toàn có thể để người đi vào bên trong, chẳng qua không đủ rắn chắc, Hướng Thiên Cảnh có khả năng đánh vỡ.
Nhưng không gian này cũng chỉ để chứa đồ, lại không phải dùng để phòng ngự hay t·ấn c·ông gì, Lý Quân Thiên cũng tạm hài lòng với kết quả như vậy.
Đem ấn ký đánh vào trong lệnh bài, lại lấy chút huyền văn phong tỏa bên ngoài, gia cố lại lệnh bài cuối cùng hoàn thiện lệnh bài.
Lặp lại hơn mười lần, cuối cùng đem tất cả lệnh bài đều an trí một cái tiểu không gian rộng hơn nghìn thước, Lý Quân Thiên mới hài lòng thu hồi tất cả.
Thôi động Thiên Linh Môn, Vô Giới Trụy xoay ngang ra, khóa chặt vị trí nào đó, lực lượng không gian cuồn cuộn tràn đến, hóa thành một luồng sáng bắn thẳng đến vị trí chỉ định.
Gấp khúc!
Đông kết!
Lực lượng không gian trong hư vô hỗn loạn giống như sóng biển nâng lên, năng lượng cuộn trào, thân hình của Lý Quân Thiên biến mất khỏi hư không hỗn loạn.
Răng rắc!!!
Hơn trăm mét không trung trên đỉnh Đạo Đỉnh Phong đột ngột vỡ ra một khe nứt, Lý Quân Thiên từ trong khe nứt không gian bước ra, lực lượng không gian quét ngang mấy trăm dặm, điên cuồng xé ra từng mạng nhện trong không trung.
Lý Quân Thiên ung dung hạ xuống Đạo Đỉnh Phong, vết nứt không gian cũng nhanh chóng khôi phục, biến mất không thấy gì nữa.
Ngón tay khẽ gảy một cái, Lý Quân Thiên đem lệnh bài đưa cho Vũ Nhu, đồng thời lấy một tấm lệnh bài Môn Phó ném cho Tường Vi, bản thân hắn thì giữ lại một cái.
“Các ngươi dùng thử xem?”
Vũ Nhu vuốt ve lệnh bài, tinh thần ý niệm chìm xuống, truyền vào trong lệnh bài, cấp tốc khám phá lên.
Tường Vi so với nàng còn nhanh hơn, đưa tay đón lấy lệnh bài đã thúc giục tinh thần hồn lực. Chỉ thấy ý thức của bản thân giống như đi vào trong một gian phòng tối, bốn phía hắc ám.
Trước mắt có một tấm bảng nửa trong suốt lơ lửng trong không trung, bên trên có chữ viết hiện ra, chữ chữ tinh xảo, kiếm khí bén nhọn vô cùng bá đạo.
“Thiên Môn Đạo Môn Quy
Truyền võ thiên hạ, dẫn đạo thế gian.
Tông môn đoàn kết, không thể nội đấu.
Làm người lễ độ, khiêm tốn hữu lễ.”
Bên dưới cái bảng khổng lồ kia có một tấm bảng nhỏ hơn một chút, Tường Vi liền truyền một ý nghĩ của mình vào bên trong bảng. Trên bảng cứ như thế mà hiện ra một dòng chữ.
“Môn Phó [2]: Có ai không?”
Không bao lâu, liền có một dòng chữ phản hồi.
“Môn Phó [1]: Ta là Vũ Nhu”.
Tường Vi đối với loại thao tác này hơi quen cũng có chút lạ lẫm, mày mò một lúc nàng liền hiểu cách sử dụng. Thuần túy chính là dùng ý niệm thao tác, một ý niệm liền có thể làm ra các loại thao tác.
Chẳng hạn như nàng nghĩ nghĩ đổi tên, ý niệm đánh vào trên tấm bảng, trong nháy mắt liền đem danh tự của nàng thay đổi.
“Môn Phó [Tường Vi]: “Nói chuyện riêng?”
Cùng thời gian, Vũ Nhu liền thấy một luồng hào quang ở trong tấm bảng bắn ra, tạo thành một cái bảng phụ, bên trên có văn tự.
“Môn Phó [Tường Vi] mời nói chuyện riêng!”
Vũ Nhu không biết thao tác làm sao, thử nói.
“Đồng ý”.
Bảng phụ hóa thành tinh quang tan ra, sau đó tổ hợp lại, hóa thành chân dung của Tường Vi đối diện với Vũ Nhu, làm cho Vũ Nhu giật nảy mình, chăm chú nhìn trước ngó sau một hồi.
“Ngươi nhìn ngang ngó dọc làm cái gì?”
“Ngươi nhìn thấy?”
“Ừm, nhưng chỉ có thể thấy hình ảnh mờ nhạt”.
Đang nói Vũ Nhu đột nhiên thấy hình ảnh trước mắt trở nên nhòe đi, cuối cùng ý thức trở về thân thể. Cảm giác giống như hơi buồn ngủ một chút, Vũ Nhu vội vàng nhìn xung quanh, thấy được Tường Vi cũng đã nhìn về phía Lý Quân Thiên.
“Món đồ này thú vị thật đấy”.
Lý Quân Thiên trên tay đang xoay chuyển lệnh bài, lạnh nhạt nói.
“Ta cải tiến một chút, không đến Vọng Thiên Cảnh thì chỉ có thể sử dụng văn tự trao đổi. Vọng Thiên Cảnh mới có thể thông qua ý niệm đối thoại trực tiếp”.
Tường Vi gật đầu nói.
“Có thể hiểu được, dù sao tinh thần của Thác Hải Cảnh cũng không đủ mạnh”.
“Các ngươi cũng có thể giao tiếp thế này”.
Lời này của Lý Quân Thiên thông qua ý niệm truyền ra, từ trong lệnh bài của Vũ Nhu cùng Tường Vi truyền ra ngoài, là một đoạn ý niệm câu thông với nhau chứ không có âm thanh.
Hai mắt Tường Vi tỏa sáng, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến cái gì nói.
“Lúc trước Nhất Thần Lệnh chỉ có thể lưu giữ một chút thông tin, mấy trăm dòng văn bản mà thôi. Lệnh bài này có thể lưu giữ bao nhiêu tin tức?”
Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ nói.
“Không biết, có lẽ mấy nghìn dòng văn tự gì đó. Dù sao tin tức cần gì phải lưu giữ?”
Vũ Nhu nghe vậy, chép chép miệng có chút tiếc nuối nói.
“Đáng tiếc, nếu như có thể lưu trữ vô hạn thì có thể treo nhiệm vụ ở trong đó rồi”.
Lý Quân Thiên như có điều suy nghĩ, thông qua lệnh bài nhận lấy nhiệm vụ từ xa, giao nhiệm vụ từ xa...không phải không được.
Suy tính một chút, hắn nói.
“Nếu như có đầy đủ Tinh Thần Bạch Ngân, ta có thể thử luyện chế một kiện linh cụ đến làm chuyện như vậy. Nhưng cần phải có người quản lý cùng phân phối, tất nhiên chuyện giao nhiệm vụ sẽ riêng biệt, tin tức truyền riêng sẽ không có người đọc được”.
Vũ Nhu gật đầu, thoáng vui vẻ một chút. Nàng vẫn luôn miệt mài quản lý Thiên Môn Đạo, cho nên đối với tấm lệnh bài này xuất hiện sẽ để nàng nhẹ nhõm một chút.
Tường Vi vào lúc này lên tiếng.
“Thác Hải Cảnh không thể đọc tin tức của Vọng Thiên Cảnh đúng không?”
“Không phải, nếu như ngươi chịu hiện văn tự ra cho bọn hắn đọc thì bọn hắn có thể đọc được”.
Tường Vi vui vẻ gật đầu, lại nghe Lý Quân Thiên nói tiếp.
“Các ngươi có thể thử nhỏ máu nhận chủ, ở trong còn có tiểu không gian chứa đồ”.
Vũ Nhu kinh nghi không hiểu thấu, Tường Vi trợn mắt hốc mồm vội vàng tích huyết nhận chủ tấm lệnh bài này, sau đó yêu thích không rời tay. Nàng có nghe đến không gian chứa vật, nhưng không nghĩ đến thủ bút của Lý Quân Thiên lại lớn như vậy.
Không gian này thậm chí có thể để người đi vào bên trong, chỉ thấy nàng động một ý niệm, bản thân liền biến mất khỏi ghế nằm, lệnh bài từ không trung rơi vào trên ghế.
Không gian lớn đến hơn nghìn thước, đừng có nói là chứa đồ vật, xây nhà ở bên trong cũng là chuyện bình thường.
Nhìn ngắm một hồi, Tường Vi mới xuất hiện trở lại, nằm xuống ghế một cách đầy khiêu gợi, lệnh bài trực tiếp nhét vào giữa vách núi, đôi mắt long lanh nhìn Lý Quân Thiên.
“Ngươi thật sự là Hướng Thiên Cảnh sao? Tại sao thủ đoạn lợi hại như vậy?”
...