Chương 160: Vấn Tâm Thức
(Chương đa tạ Trường Sinh tặng quà)
...
“Sắp đến đại nạn? Ngươi vào Thác Hải Cảnh Vân Vũ Kỳ còn có thể c·hết sớm như vậy?”
Lý Quân Thiên liếc mắt liền nhìn thấu cảnh giới của Đinh Tất Phong, chẳng qua Lý Quân Thiên cũng không coi trọng, tuổi tác không nhỏ, ý cảnh lại không mạnh, miễn cưỡng đột phá đến sơ kỳ Vân Vũ mà thôi, ý cảnh không thể tăng tiến thì tương lai cũng dừng bước ở đây.
Dù thế cũng là Thác Hải Cảnh, tuổi thọ cũng có hai trăm năm, cho dù người không thể sống đến thọ tận thì cũng phải còn sống được mấy chục năm chứ.
Đường Tất Phong cười khan một cái, chỉ có thể trách rằng năm xưa lưu lại ám thương quá nặng. Mà ám thương nặng nhất, lại là do người trước mắt gây ra đây.
Một sợi kiếm khí kém chút liền đem hắn đánh thành phế nhân.
Cho dù đã đột phá, cũng chỉ vãn hồi được một chút xu hướng suy tàn, còn không thể kéo dài bao nhiêu tuổi thọ.
“Gia gia..”
Đinh Linh Linh nhẹ giọng hô, lời nói hơi mềm nhũn tràn đầy lo lắng. Đinh Tất Phong lắc đầu, cũng không lộ ra cảm khái gì, khẽ xoa đầu của Đinh Linh Linh.
“Sinh lão bệnh tử là chuyện thường của đời người, nhất là người trong giang hồ, không mấy ai có thể sống đến thọ tận”.
Đinh Linh Linh gật đầu ngoan ngoãn, không lộ ra bi thương. Không ai biết được Đinh Linh Linh được giáo dục như thế nào, nhưng đối với chuyện này giống như đã chuẩn bị từ sớm, tiếp nhận rất dễ dàng.
Đinh Tất Phong lại nhìn về Lý Quân Thiên, chắp tay nói.
“Lý cô nương, không biết thỉnh cầu này có thể đáp ứng không?”
Lý Quân Thiên khẽ nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt hỏi.
“Ngươi có thể bỏ ra cái gì?”
Đinh Tất Phong cười cười l·ộ h·àng răng vàng cái đủ cái thiếu, giống như vấn đề này chính là cái hắn chờ đợi. Hắn lập tức lên tiếng nói.
“Ta có tung tích của Võ Thánh Bí Tàng!”
Lý Quân Thiên: ???
Võ Thánh không phải Cổ Thái Huyền sao?
Lý Quân Thiên chớp mắt liền định danh đây “là nơi vô dụng”. Dù sao Cổ Thái Huyền vẫn còn sống, làm sao có thể để lại “di sản” gì, cho dù để lại cũng chỉ là một số đồ không đáng nhắc đến.
Hơn nữa Lý Quân Thiên cũng không định đi tầm bảo, Võ Thánh Bí Tàng không để hắn nổi lên hứng thú, không rảnh rỗi mà đi tìm kiếm bảo tàng gì.
Nhưng đổi một cách suy nghĩ, Võ Thánh Bí Tàng đối với võ giả khác đúng là vô cùng hấp dẫn. Dù sao người tồn tại ở trong truyền thuyết, có thể gợi lên hứng thú của rất nhiều người.
Một vật đối với người khác biệt liền có giá trị khác biệt. Trong mắt Đinh Tất Phong thì Bí Tàng có giá trị ngàn vàng, trong mắt Lý Quân Thiên thì không đáng một đồng.
Nhưng nghĩ đến Kiếm Độn là Kiếm Ma tham khảo một chút ý tưởng từ người này mà học được, Lý Quân Thiên quả thật niệm tình cố nhân. Không phải ai đều có thể để ký ức của Kiếm Ma nhận định là cố nhân, vừa vặn lão nhân này là một trong số ít đó.
“Ta không có hứng thú với Võ Thánh Bí Tàng. Ta có thể cho cháu gái ngươi một cơ hội bái nhập Thiên Môn Đạo”.
“Không thể bái sư sao?”
Đinh Tất Phong kiên trì muốn tranh thủ một cơ hội nhưng Lý Quân Thiên trực tiếp cắt đứt.
“Ta không có ý định thu đệ tử”.
Vấn đề của bản thân còn chưa giải quyết được, Lý Quân Thiên không muốn, cũng không cho rằng bản thân xứng đáng với vai trò sư phụ.
Hơn nữa chức danh “sư phụ” này cũng không thể qua loa được, không giống với chuyện tùy tiện chỉ điểm một chút rồi nuôi thả. Sư phụ cùng đệ tử có một mối liên kết rất rõ ràng, không thể lựa chọn một cách qua loa được.
Ít nhất nếu như nhận qua loa, trong lòng của Lý Quân Thiên sẽ không thoải mái, cũng không tiếp nhận được.
Đinh Tất Phong thở dài một tiếng, đẩy đẩy Đinh Linh Linh lên phía trước nói.
“Đa tạ Lý trưởng môn”.
Đinh Linh Linh cũng vội vàng nói.
“Đa tạ...chưởng môn”.
Tiểu cô nương này rất thông minh, cũng có nhận thức rất tốt. Cảm nhận đầu tiên của Lý Quân Thiên về Đinh Linh Linh cũng khá hài lòng.
Nhưng chỉ là cảm nhận đầu tiên, cảm thấy có thể thu vào Thiên Môn Đạo, có thể cho một cơ hội thử xem, còn chưa đến tình trạng chắc chắn phải thu nhận.
Cho nên Đinh Linh Linh gọi hắn là “chưởng môn” có hơi sớm, cũng coi như lộ ra lấy lòng. Lý Quân Thiên không tiếp nhận cũng không phải đối, trái lại đưa tay ra nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của Đinh Linh Linh.
Thiên Môn Đạo Thất Tiên Thức – Vấn Tâm Thức.
Lý Quân Thiên sáng tác chiêu thức bài danh cho Thiên Môn Đạo ngoài Thiên Môn Đạo Võ Quyết, Thiên Môn Đạo Thể Quyết còn có Thiên Môn Đạo Thất Tiên Thức. Phía trước là hai bộ công pháp tu luyện, phía sau liền là chiêu thức đặc thù.
Mỗi cảnh giới đối ứng với chiêu thức đặc biệt, không thuần túy là chiến kỹ mà còn có các kiểu vận dụng.
Trong đó Vấn Tâm Thức có yêu cầu rất cao, hiệu quả cùng tầm quan trọng cũng rất đáng đi chú ý.
Vấn Tâm Thức yêu cầu thấp nhất chính là tinh thần ý niệm đạt đến cảnh giới Nhập Đạo mới có thể học tập cùng thi triển ra ngoài. Bởi vì chiêu thức này nhắm vào tinh thần ý niệm.
Hơn nữa còn không phải đơn thuần công kích mà có tác dụng rất lớn. Thông qua võ đạo chân ý đến tác động người khác, câu dẫn lên nội tâm của người khác lâm vào một trận ảo mộng sâu thẳm, từ đó kích phát lên bản tính con người.
Nói đơn giản, Vấn Tâm Thức có thể khiến cho người khác nhìn rõ bản ý của chính mình, bộc lộ ra bản chất của con người đó. Nói khuếch đại một chút chính là có thể làm được biết người biết lòng, tính người bổn thiện hay bổn ác.
Nhưng khuếch đại chính là có thành phần thật sự, hơn nữa khuếch đại ở đây cũng không phải rất quá đáng, mà thật sự có khả năng làm được.
Lý Quân Thiên sáng tạo Vấn Tâm Thức có hai dụng ý chính, thứ nhất chính là khảo nghiệm mỗi người muốn tiến vào Thiên Môn Đạo. Không phải ai cũng có thể tiến vào Thiên Môn Đạo, Lý Quân Thiên muốn chất lượng hơn là số lượng.
Hơn nữa hắn cũng chỉ luyện chế ba trăm sáu mươi lệnh bài đệ tử, tương đương với thiết định rằng Thiên Môn Đạo chỉ có ba trăm sáu mươi đệ tử, không thể nhiều hơn.
Mỗi một đệ tử của Thiên Môn Đạo đều có năng lực đảm đương một phía, đều là cao thủ một phương.
Bởi vì có yêu cầu như thế, Lý Quân Thiên đưa ra cánh cửa nhập môn cũng không thể qua loa.
Ngưng Cơ Kỳ chính là giai đoạn cuối cùng của Vọng Thiên Cảnh, cái này cũng tương đương với một lần nữa nâng cao đẳng cấp của Thiên Môn Đạo.
Dù sao võ đạo mới chỉ cất bước mở rộng, đừng nói là Ngưng Cơ Kỳ, cho dù là Thác Hải Cảnh Đại Hải Kỳ cũng không có nhiều người đạt đến được.
Nhưng từ giờ cho đến tương lai, chỉ có Ngưng Cơ Nhập Đạo mới có thể chọn người vào Thiên Môn Đạo. Ngoài ra thì Vọng Thiên Cảnh cũng không được, cho dù là trưởng lão cũng không được.
Tất nhiên, về sau yêu cầu đối với chức vị trưởng lão cũng sẽ càng lúc càng cao, Lý Quân Thiên ước tính rằng sau này muốn đảm nhận trưởng lão đều phải Hướng Thiên Cảnh trở lên.
Dù sao Hướng Thiên Cảnh cũng không phải đỉnh phong của võ đạo. Cho đến hiện tại, Lý Quân Thiên đã đến Hướng Thiên Cảnh đỉnh phong, thậm chí đã có thể đột phá lên cảnh giới cao hơn, cũng đã có ý tưởng rõ ràng về cảnh giới tiếp theo.
Cho nên, võ đạo càng phát triển, Hướng Thiên Cảnh sẽ không phải chuyện to tát gì, sớm hay muộn đều sẽ có nhiều người đạt đến.
Nhưng nói như thế cũng không có nghĩa rằng Hướng Thiên Cảnh là hàng rẻ tiền, Hướng Thiên Cảnh đã chạm đến “cảm ngộ thiên địa” bắt đầu bị ảnh hưởng bởi “ngộ tính” riêng điều này đã sàng rơi một lớp người.
Lại nói Vấn Tâm Thức, dụng ý thứ hai mà Lý Quân Thiên sáng tạo chiêu thức này chính là nó có thể trợ giúp người ta đột phá Minh Tâm Kỳ.
Giúp người hiểu rõ bản tâm, kích phát bản tính, nhìn rõ mục tiêu cùng mục đích chẳng phải chính là “Minh Tâm” hay sao. Trải qua Vấn Tâm Thức kích phát bản tâm, tất nhiên dễ dàng đột phá qua Minh Tâm Kỳ hơn.
Cho nên Vấn Tâm Thức rất quan trọng, cũng rất thực dụng, gần như sau này người của Thiên Môn Đạo đều sẽ chú trọng tu luyện.
Lý Quân Thiên khẽ điểm vào mi tâm của Đinh Linh Linh, tinh thần hồn lực lập tức hóa thành một thanh kiếm mờ ảo đánh xuyên qua đầu lâu của nàng.
Đinh Linh Linh hai mắt vô thần trắng rã, huyết dịch toàn thân bắt đầu sôi trào lên. Mặc dù bên ngoài chỉ qua thời gian mấy giây nhưng trong ảo mộng của bản thân, Đinh Linh Linh đã trải qua thời gian mấy năm, gặp rất nhiều biến cố xảy ra.
Mỗi một chuyện, mỗi một biến cố đều mang đến cho nàng vô tận kích thích. Chỉ thấy nàng hơi ngửa đầu ra sau, từ trên khóe mắt chậm rãi chảy xuống nước mắt.
Nước mắt dần dần giống như vỡ đê, đã chảy ra là không thể ngưng được, giọt giọt như châu ngọc đổ xuống.
“Linh Linh!”
Đinh Tất Phong vừa thấy Lý Quân Thiên động thủ, kỳ thực lão cũng không lo lắng lắm. Lấy cảnh giới của Lý Quân Thiên thì g·iết bọn hắn rất dễ dàng, không cần phải nói cho cơ hội rồi lại bất ngờ ra tay.
Cho nên lão liền đoán được là khảo nghiệm, nhưng không nghĩ đến Đinh Linh Linh đột nhiên biểu lộ ra kỳ quái như vậy, không giữ được lòng liền kêu lên thành tiếng, đồng thời tiến lên đỡ lấy cháu gái mình.
Đinh Linh Linh giống như bị lão lay tỉnh, ánh mắt đỏ hoe lại dần dần lấy lại tiêu cự, nhìn rõ được cảnh vật ở xung quanh.
“Gia gia!!!”
Đinh Linh Linh khóc òa, đồng dạng ôm lấy Đinh Tất Phong, nước mắt như mưa, thút thít như một con mèo nhỏ.
...
p/s: Cầu đề cử!!!