Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 155: Về nhà




Chương 155: Về nhà

Thu hồi dị tượng, Lý Quân Thiên tính toán một chút, lần này rơi xuống vậy mà tiêu hao thời gian hơn một năm.

Cụ thể..chừng mười bốn tháng.

Lý Quân Thiên hơi nhíu mày, ý chí tranh đấu tiêu hao trọn vẹn mười bốn tháng, cũng không biết mười bốn tháng này Thương Võ Đại Lục đã xảy ra chuyện gì.

Vừa rồi hàng lâm dị tượng, Lý Quân Thiên liền có thể cảm nhận được phạm vi trăm dặm quanh mình, “nhìn” đến rất rõ ràng.

Cũng biết được có người đang chạy đến, Lý Quân Thiên yên lặng chờ đợi. Không bao lâu sau, Vũ Nhu hóa thành một vệt quang ảnh chạy đến, thấy đến Lý Quân Thiên liền vô cùng kích động tiếp cận.

“Chủ nhân, người cuối cùng trở về rồi”.

Lý Quân Thiên gật đầu, ý chí của hắn có chút lạnh nhạt, tiếp nhận ký ức của nam tử tóc đỏ khiến cho tính cách của hắn nhận lấy ảnh hưởng, biến đổi trở thành một vị thần linh cao thượng.

Linh Pháp Cảnh muốn đột phá đến Linh Thần Cảnh, yêu cầu thành lập thần giáo để người cúng bái. Tất nhiên đây chỉ là một trong rất nhiều cách thức đột phá, mà nam tử tóc đỏ vừa vặn sử dụng cách này.

Tự xưng Thái Dương Phụ Thần, xây dựng Thái Dương Thần Giáo, tiếp nhận gần ba trăm năm cúng bái, cho nên bên trong ý chỉ liền ẩn chứa một loại cảm giác thần thánh lạnh nhạt, cao cao tại thượng.

Nhưng ảnh hưởng này cũng chỉ là tạm thời, ý chí của Lý Quân Thiên không dễ dàng bị biến đổi như vậy, qua một thời gian liền có thể tiêu trừ.

Dù sao đây là do Lý Quân Thiên tham ngộ quy tắc ở bên trong Thái Dương Lệ sau đó tạo ngộ ý chí xâm lấn, cũng không phải thật sự linh hồn v·a c·hạm, cho nên trên bản chất cũng không thể gây nên ảnh hưởng quá lớn.

Nói đến, chấp niệm của Kiếm Ma bất diệt, càng giống như một loại quy tắc kiềm chế. Thật sự khó có thể tưởng tượng được Kiếm Ma rốt cục làm như thế nào, cảnh giới thấp như vậy nhưng tham độ được đồ vật nhiều lắm, đụng chạm đến lực lượng cũng vô cùng kinh khủng.

Cho đến bây giờ cũng không thể tiêu trừ chấp niệm tâm ma này, thật sự là đáng sợ.

...

Nhìn Vũ Nhu kích động như vậy, Lý Quân Thiên cũng không khỏi hỏi.

“Kích động như vậy làm gì?”

Vũ Nhu thật lâu mới có thể bình ổn hơi thở, đôi mắt giống như ngập nước nhìn về Lý Quân Thiên, cuối cùng mới nói.

“Ta sợ người không trở về”.



Lý Quân Thiên không quá để tâm cái này, hắn cảm ứng một chút linh khí liền có thể nhận ra được linh khí so với lúc trước kết nối với Thiên Linh Đại Lục đã ít đi rất nhiều, cơ bản tương đương với gấp hai lần nguyên bản ở Thương Võ Đại Lục.

Nhìn như rất nhiều, kỳ thực không có bao nhiêu. Bày ra Dị Tượng viên mãn cũng không thể đạt đến lực lượng trăm triệu cân, nhiều lắm năm sáu nghìn vạn cân mà thôi.

Không thể không nói, hoàn cảnh thiên địa một lần nữa hạn c·hết thực lực của hắn.

Lý Quân Thiên cũng không suy nghĩ gì nữa, hai thế giới đang chậm rãi di chuyển gần vào nhau, có lẽ một vài năm nữa sẽ thật sự v·a c·hạm hợp nhất. Nhưng không phải chuyện hiện tại, cũng không cần quan tâm đến.

Trước mắt hắn lại chuẩn bị tổng kết võ đạo, khái phát cùng củng cố tất cả nội tình của cảnh giới.

Hướng Thiên Cảnh Dị Tượng Kỳ, chân ý hợp đạo, sơ ngộ lực lượng quy tắc.

Nghĩ xong một loạt chuyện, Lý Quân Thiên lại nhìn sang Vũ Nhu, lắc đầu nói.

“Trở về thôi”.

Vũ Nhu gật đầu, đang muốn thi triển khinh công rời đi, muốn đi sau lưng Lý Quân Thiên. Lại thấy Lý Quân Thiên không có nhúc nhích, bàn tay khẽ nắm ra Thiên Linh Môn, cương khí thôi động một chút, thân hình của hắn cùng Vũ Nhu liền biến mất tại nguyên chỗ.

Trục Xuất!

Nhưng là chỉ định phương hướng trục xuất, trong chớp mắt liền bị đẩy ra xa hơn nghìn dặm.

Một loại cảm giác quay cuồng truyền đến, thân thể giống như bị đảo lộn mấy chục lần để cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Sắc mặt của Vũ Nhu hơi tái đi, ánh mắt giống như có chút tan rã.

Lý Quân Thiên vung tay, Thần Sinh Kiếm trực tiếp bị kéo ra từ trong Cửu U, cương khí xanh lá giống như dòng thác hạ xuống, bao bọc Vũ Nhu vào bên trong. Sắc mặt của Vũ Nhu nhanh chóng trở nên hồng nhuận, cảm giác khó chịu cũng cấp tốc rút đi, cả người nhẹ nhàng sảng khoái.

Lý Quân Thiên cơ bản không có nhiều lời, trực tiếp thi triển Thiên Trọng Thiên Xích bảo bọc lấy Vũ Nhu, cả hai lại một lần nữa biến mất.

Liên tục thi triển Trục Xuất thêm bảy lần nữa, Lý Quân Thiên cùng Vũ Nhu xuất hiện ở trên đỉnh núi Đạo Đỉnh Phong.

Toàn bộ quá trình cũng không lâu, tuyệt đối không cao hơn hai mươi giây. Vũ Nhu cảm nhận được mình trở lại Đạo Đỉnh Phong, ánh mắt nhìn về Lý Quân Thiên lại càng sùng bái hơn mấy phần.

Lý Quân Thiên yên lặng thu hồi Thiên Linh Môn, trong lòng khẽ thở ra một hơi. Có chút cảm giác trở về nhà, tuy rằng “nhà” này còn chưa quá quen thuộc nhưng ít nhất coi như có một cứ điểm của mình.

Không nghĩ đến, lầu gỗ đột nhiên mở ra. Tường Vi mặc một bộ váy dài, đuôi váy bồng bềnh như sóng biển, càn quét một đường mặt sân chạy đi qua.



“Ngươi trở về rồi?”

Tiếu mị như nước, quyến rũ động lòng người. Tường Vi hôm nay không phải loại kiều mị bạo lộ như trước, trái lại nhiều mấy phần ôn uyển nhưng lại càng làm cho người ta thích thú. Vừa động tâm, vừa muốn nâng niu bảo hộ.

Không thể không nói, mị công của nàng giống như lại có tiến triển hơn rồi.

Tất nhiên Lý Quân Thiên đối với chuyện này rất lạnh nhạt, không đề cập đến ý chí của hắn mạnh mẽ thế nào, riêng biệt sắc đẹp thì dung mạo của chính hắn cũng thuộc về cấp bậc đỉnh cao nhất, so với Tường Vi còn xinh đẹp hơn một chút, cho nên đối với sắc đẹp cũng có sức đề kháng nhất định.

Trước đây vẫn sẽ có hơi rung động một chút, nhưng hiện tại thậm chí còn không thèm đi suy nghĩ gì nữa rồi.

Lại nói Tường Vi bất quá thể hiện ra bên ngoài mà thôi, nội tâm của nàng là chân chính vô tình. Nàng ta nếu thật sự động lòng, vậy đã sớm bị Hoan Mị Cực Lạc Công phản phệ nuốt hết rồi, nếu không chân chính vô tình làm sao có thể sử dụng sắc dục cương khí được.

Đối với nữ nhân này, Lý Quân Thiên không ghét nhưng vẫn giữ lấy đề phòng nhất định, chỉ là không quá xa cách. Dù sao Tường Vi từng trợ giúp hắn lúc ở Tàng Kiếm Phong, cũng coi như có chút đảm bảo về mặt lập trường.

“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Tường Vi đã chạy đến bên cạnh hắn, thậm chí có chút nhào đến giống như muốn sà vào lòng hắn, đem hắn ôm lấy nhưng lại bị Lý Quân Thiên vô tình giữ chặt cái trán của nàng, không để nàng đạt được mục đích.

Tường Vi u oán nói.

“Chờ ngươi trở về, thật lâu”.

Lại thấy Lý Quân Thiên dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm, Tường Vi giống như một cái tiểu cô nương tinh nghịch, chu chu môi nói.

“Ngươi đi Thiên Linh Đại Lục rồi hả?”

Lý Quân Thiên lắc đầu, nói.

“Nhìn thấy, nhưng chưa đi qua”.

Tường Vi từ bỏ việc nhào vào lòng Lý Quân Thiên, nàng thoáng lộ ra vẻ thất vọng cũng không biết là thất vọng vì lời nói của Lý Quân Thiên hay là không được nhào vào lòng hắn. Nhưng rất nhanh nàng đã chuyển chủ đề nói.

“Ta đã vào Đoạt Linh Kỳ”.

Lý Quân Thiên liếc nàng một cái nhưng không cảm thấy bất ngờ gì, hắn cảm ngộ thời gian tiêu hao đến một năm, Tường Vi có thể đột phá là chuyện bình thường. Hắn biết Tường Vi nói lời này là có ý gì, chính là muốn nhìn một chút Dị Tượng Kỳ.



Năm trước nàng đã quan sát kỹ trận chiến đấu kia, đối với năng lực của Lý Quân Thiên cũng có hiểu biết một chút.

Lý Quân Thiên cũng không keo kiệt gì, một ý niệm hạ xuống, Dị Tượng hàng lâm.

Sơn Hải Lưu Tinh Vũ – Nhật Nguyệt Cộng Triều Sinh.

Mặc cho thái dương cuồn cuộn, quy tắc hùng hậu nhưng bầu trời vẫn là màu hắc huyền thần bí.

Đây đã là hình thái dị tượng cố định của hắn, cũng là đỉnh phong nhất. Lần này hiện ra dị tượng cũng bị hắn cố ý thu liễm khí thế, không có tạo thành áp lực vô biên đè xuống. Tất nhiên đè xuống cũng không thể tạo nên tác dụng gì với Tường Vi cả nhưng Vũ Nhu cùng cảnh vật nơi đây đúng là sẽ bị phá hủy mất.

Lý Quân Thiên đột nhiên hơi cau mày, ánh mắt nhìn về phía đại thụ bên vách núi.

Lần trước không có nhận ra, bây giờ dị tượng phủ xuống có thể cảm nhận được lực lượng quy tắc cuồn cuộn ẩn ở bên trong. Hơn nữa đại thụ còn không ngừng tán ra linh khí, khiến cho linh khí ở trên Đạo Đỉnh Phong nồng nặc hơn chân núi một chút.

Không phải cây đẩy ra linh khí không đủ nhiều, mà là linh khí tán ra liền nhanh chóng trải rộng, phiêu tán trong thiên địa cho nên mới khiến cho linh khí ở nơi này “mỏng manh” như vậy.

Nếu không linh khí ở nơi này sẽ càng đậm đà mới đúng.

Dị Tượng hiện lên, linh khí cấp tốc bị giữ lại. Lý Quân Thiên cũng không cần nhiều linh khí làm gì, ý niệm vừa động liền đem dị tượng tán đi.

Cái cây kia rất thú vị, đáng giá quan sát nhưng không vội vàng. Ý chí tranh đấu khiến tinh thần cảm thấy mỏi mệt, Lý Quân Thiên muốn nghỉ ngơi mấy ngày, liền nói với Tường Vi.

“Đây chính là Dị Tượng, ngươi từ từ nghĩ đi. Ta đi tắm một cái, nghỉ ngơi mấy ngày”.

Tường Vi giống như từ trong cảm ngộ tỉnh táo lại, nhìn thấy Lý Quân Thiên đang bước vào trong lầu gỗ liền vội vàng lên tiếng gọi.

“Tắm chung?”

“Không!”

“Tắm chung thử một chút, ta giúp ngươi kỳ lưng”.

“Không”.

Lý Quân Thiên trực tiếp cự tuyệt mấy lần, sau đó đóng cửa đem Tường Vi chắn ở bên ngoài. Nàng ta léo nhéo theo sau, thật sự để cho hắn có chút không biết phải làm sao.

Bởi vì công pháp, Tường Vi để người ta rất khó nâng lên cảm giác chán ghét, nhưng thật sự là phiền.

...

p/s: Cầu đề cử!!!