Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 156: Uống trà




Chương 156: Uống trà

Ba ngày sau, Lý Quân Thiên có phòng riêng của mình ở trong lầu gỗ. Phòng không phải rất lớn, giữa phòng có một cái bàn trà bốn cái ghế, ở góc phải có một bàn đọc sách ở trước cửa sổ, trên kệ sách có mấy quyển sách bài trí, Lý Quân Thiên chưa bao giờ đọc qua.

Góc trái là một cái giường lớn, giường lớn có một cái đệm lông vũ vô cùng êm ái, chăn bông mỏng phủ lên bên trên, mặt ngoài thêu lấy một con khổng tước to lớn, vô cùng xinh đẹp.

Lý Quân Thiên kéo ra chăn bông, chậm rãi nhoài người ngồi dậy. Duỗi lưng một cái, ngọc phong ngạo nghễ căng phòng váy ngủ, mặt ngoài váy ngủ ẩn ẩn nhô ra hai viên ngọc trai, để cho váy ngủ nhìn xa ra có chút nhọn hoắt.

Ánh mắt của Lý Quân Thiên hơi lim dim, tóc bạc chảy xuống lộ ra không khí vô cùng nhu hòa mềm mại.

Một lần ngủ đến ba ngày, Lý Quân Thiên cũng cảm giác cơ thể mình hơi hơi mềm nhũn, lười biếng lười biếng.

Giống như có rất nhiều chuyện làm xong, áp lực hạ xuống cho nên hắn có thể thong dong nghỉ ngơi.

Bước chân xuống giường, chân trần đạp trên nền gỗ, gót sen nhẹ nhàng điểm trên nền gỗ mát lạnh, tóc trắng xõa đến ngang thắt lưng. Lý Quân Thiên ngồi xuống trước bàn trang điểm ở đầu giường.

Rất lâu Lý Quân Thiên không có soi gương, dung mạo của bản thân phản chiếu ở bên trong kỳ thực để Lý Quân Thiên dâng lên cảm giác quái dị. Nhận định là mình, cũng không xa lạ nhưng trong nội tâm vẫn có chút rung động.

Ưa thích?

Có thể nói là tương đối ưa thích bộ thân thể này, cũng thưởng thức vẻ đẹp này, thậm chí có chút thất thần.

Nhưng cũng không quá mức thất thần, loại cảm giác ưa thích này không giống với việc bị nhan sắc mê hoặc, càng giống như yêu thích xuất phát từ trong đáy lòng.

Tùy ý buộc lên tóc dài, cởi ra váy trắng thuần thục đem y phục mặt lên một lượt, quấn ngực, nội y đều là tơ lụa mềm mại nhất, ôm sát cơ thể mà không làm khó chịu. Lại mặc một thanh quần dài, sau đó không thể không mặc lên váy trắng ở bên ngoài, chiếc váy này thật sự là không thể cởi ra quá lâu, cũng không thể cách quá xa.

Bên ngoài lại mặc lên áo khoác, toàn bộ y phục đều mặc hoàn thành. Lý Quân Thiên không trang điểm, cũng không đeo trang sức, dung mạo tự nhiên nhưng vẫn xinh đẹp đến kinh diễm động lòng người.

Lý Quân Thiên rửa mặt, thần thanh khí sảng rời phòng.

Trải qua ba ngày lười biếng giống như cơ thể muốn hóa thành chất lỏng, Lý Quân Thiên quyết định tìm việc để làm. Kiếp trước hắn c·hết trên giường bệnh, vô lực nằm một chỗ quá lâu rồi, những tưởng sẽ không bao giờ lười biếng nằm một chỗ, nhưng không nghĩ đến ẩn giấu sâu xa trong bản tính của hắn vẫn còn tồn tại một con sâu lười.

Có thể ngủ đến ba ngày.

Lý Quân Thiên rời lầu gỗ, đi xuống bên dưới đại thụ kia, đồng thời đang suy nghĩ đến một ít chuyện.



Giết mấy người ở phụ cận giống như có thể gia tốc cây này trưởng thành, lần trước Trương Vô Cực động thủ đoạn như thế, lúc ở không gian bản nguyên Tả Thiên Sơn cũng thế.

Cây lại ẩn chứa lực lượng quy tắc, có thể phát tán linh khí, càng xuất phát từ người của Hộ Thiên Thuẫn. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một giải thích phù hợp.

Nó chính là vật hiện hóa của thế giới. Nhưng cũng không phải bản gốc, có lẽ là một phần được phân ra, trồng ra bên ngoài bằng hạt giống thôi.

Thần Quang Đại Lục có đồ vật hiện hóa, chính là người nam tử kia. Hoặc nói đúng là người nào đó có ý định nhúng chàm bản nguyên thế giới, cuối cùng bị đồng hóa trở thành tồn tại giống như con rối hoặc là vật chứa.

Chiếc váy hắn mặc, bất quá là một phần nhỏ của lực lượng quy tắc bị người luyện ra, có lẽ nam tử đấy liên quan gì đó với Quang Minh Thánh Giáo, hoặc nói hắn chính là Quang Minh Thánh Chủ.

Cụ thể thì Lý Quân Thiên không biết, hắn tạm thời nhận định là như thế, bởi vì chuyện này không quan trọng cho nên không cần phải hiểu thấu đáo.

Trở lại với cái cây này, Lý Quân Thiên tạm gọi nó là Cây Thế Giới. Cây Thế Giới ẩn chứa lực lượng huyền diệu vô cùng, nhưng Lý Quân Thiên không có ý định tham ngộ.

Dù sao không phải bản gốc, chỉ là một chi nhánh, cho dù tham ngộ thì hiệu quả cũng có hạn. Lý Quân Thiên muốn thông qua cái cây này tìm đến không gian bản nguyên, đi tìm bản gốc của Cây Thế Giới.

Đồng thời, nơi đó có lẽ cũng là đại bản doanh của Hộ Thiên Thuẫn.

Muốn đến, sẽ gây nên không ít chuyện.

Lý Quân Thiên muốn chuẩn bị một chút, dù sao xông vào không gian bản nguyên cũng tồn tại nguy hiểm. Không có ai biết được, liệu ở nơi đó có cất giấu tồn tại nào giống như Quang Minh Thánh Chủ hay không.

Lại nói người của Hộ Thiên Thuẫn mạnh lên cũng không chậm, nếu như đi đến mà không có chuẩn bị, sợ là không trấn áp nổi bọn hắn.

Lý Quân Thiên đang suy tư nên làm lựa chọn thế nào, chợt nghe đến tiếng động ở phía sau. Vũ Nhu cùng Tường Vi đã không biết tiến đến từ lúc nào, Tường Vi ngưng tụ ra một bộ bàn ghế, Vũ Nhu rót nước pha trà.

“Các ngươi đang làm cái gì?”

Lý Quân Thiên hơi nghi hoặc, hai người này từ lúc nào mà trở nên ăn ý như vậy?

Tường Vi cười khẽ tiếp nhận chén tràn, nói với Lý Quân Thiên.

“Thưởng trà một chút chứ?”



Lý Quân Thiên ngưng tụ ra một cái ghế nằm, thoải mái ngồi xuống, tiếp nhận chén trà mà Vũ Nhu đưa tới, lại đánh giá hai người đối diện một phen cuối cùng nói.

“Nói đi, các ngươi có chuyện gì?”

Nói thật, Lý Quân Thiên cũng không ưa thích thưởng trà gì đó. Lý Khuynh Thiên thời trẻ có tạo nghệ trà đạo nhất định, nhưng Lý Quân Thiên không có.

Làm người hiện đại, điều kiện thông thường thì ai sẽ thưởng trà gì đó chứ. Biết rằng đó là vị của trà là được rồi, về phần các loại trà ngon hay chênh lệch thế nào thì hắn không biết, càng không quan tâm.

Có thể nói là thưởng trà giống như trâu ăn mẫu đơn thôi.

Tường Vi khẽ cười, đảo tay lấy ra Nhất Thần Lệnh đưa cho Lý Quân Thiên, nói.

“Nhất không trở về được, một năm nay đều đang kêu khóc om sòm, ta có chút phiền”.

“Giết không được sao?”

Lý Quân Thiên hờ hững hỏi, hắn với Nhất Thần cũng không có giao tình gì. Nếu không phải Nhất Thần thể hiện ra đủ kinh sợ, cũng đủ biết điều, không đi làm phiền hắn. Nếu không hắn đã đem người g·iết.

Tường Vi nhấc lên khóe miệng cứng đờ, có chút u oán nói.

“Dẫu gì cũng có giao tình, ta cũng không thể trở mặt không nhận người chứ”.

Nói theo một cách nào đó, Nhất Thần là ân nhân cứu mạng nàng. Nếu không có linh vật vậy thì Tường Vi khó mà sống được mấy trăm năm, cho nên gọi là có nhân tình cũng không hề sai.

Tất nhiên Tường Vi cũng không xoắn xuýt vấn đề nhân tình này, không đến mức trở mặt không nhận người nhưng cũng không bán mạng cho người. Trong năng lực giúp đỡ một chút thôi.

Hoặc là trong lòng có mưu tính sâu xa gì thì cũng chỉ có một mình nàng biết được. Lý Quân Thiên không có hứng thú đi suy đoán cái gì, liền hỏi thẳng.

“Vậy ngươi muốn làm gì?”

Tường Vi cười khẽ chỉ chỉ Nhất Thần Lệnh, nói.

“Chỉ là muốn nhờ ngày nào đó ngươi đi Thiên Linh Đại Lục, tiện tay dẫn hắn trở về là đợc rồi”.



Lý Quân Thiên gật đầu, tùy ý không coi vào đâu nói.

“Lúc đó rồi nói sau đi”.

Cầm lên Nhất Thần Lệnh, ban đầu Lý Quân Thiên còn rất hiếu kỳ đồ vật này nhưng sau khi tiếp nhận một chút ký ức của nam tử tóc đỏ thì mới biết được rằng đồ vật này đã lỗi thời ở Thiên Linh Đại Lục từ lâu rồi.

Dẫu gì Nhất Thần cũng đã đến Thương Võ Đại Lục hơn ba trăm năm, trong thời gian này ở Thiên Linh Đại Lục đã nghiên cứu ra rất nhiều đồ vật hay ho, ít nhất trên phương diện truyền tin này đã phát triển đến có thể cách vạn dặm mà nói chuyện.

Nhất Thần Lệnh cũng không phải linh vật, chỉ là đồ vật được luyện chế ra thôi, gọi là linh cụ, luyện khí sư có thể chế luyện ra.

Nam tử tóc đỏ chỉ đọc lướt qua, tạo nghệ không phải rất cao nhưng đã là tinh thông. Lý Quân Thiên bây giờ cũng có thể luyện chế ra linh cụ truyền tin, là loại linh cụ mới nhất chứ không phải lệnh bài lỗi thời này.

Ý niệm vừa truyền vào bên trong lệnh bài, đọc lấy mấy dòng tin tức của Nhất Thần nói với Tường Vi. Tường Vi đã muốn cho hắn nhìn xem, hắn cũng liếc qua một chút. Đáng tiếc, đại đa số đều là lời nói nhảm, ngoại trừ nội dụng nhờ cậy là đã biết ra thì không có lời nào là hữu dụng cả.

Trả lại lệnh bài cho Tường Vi, Lý Quân Thiên lại nhìn sang Vu Nhu. Ý tứ chính là “đến lượt ngươi nói”.

Vũ Nhu gật đầu, chậm rãi lên tiếng.

“Thiên Môn Đạo đã có ba mươi người đạt đến Thác Hải Cảnh Đại Hải Kỳ, sáu người đạt đến Vọng Thiên Cảnh Minh Tâm Kỳ”.

Lý Quân Thiên gật đầu, Vũ Nhu hiện tại đang Dưỡng Thế, cũng không coi là nhanh. Lấy tốc độ này thì khoảng cách Ngưng Cơ Nhập Đạo đã không xa, có lẽ một vài tháng nữa sẽ có thể đột phá.

Ngoại trừ Lý Quân Thiên cùng Tường Vi thì Vũ Nhu đã là người có tu vi võ đạo mạnh nhất trong Thiên Môn Đạo. Lần trước Lý Quân Thiên muốn phân chia lại giai cấp trong tông môn, nhưng còn chưa kịp làm liền bị Tường Vi gọi đi.

Trong lúc tu luyện Dị Tượng, Lý Quân Thiên đã suy nghĩ về các giai tầng trong Thiên Môn Đạo, lúc này mới nói cho Vũ Nhu.

“Vọng Thiên Cảnh có thể tấn thăng lên làm Trưởng Lão, Thác Hải Cảnh trong vòng mười năm không thể tiến bộ liền trở thành Chấp Sự”.

Vũ Nhu gật đầu, sau đó hỏi một chút vấn đề tu luyện cùng công pháp. Lý Quân Thiên dựa trên công pháp của nàng liền tu sửa trở thành Hóa Kiếm Quyết, đồng thời cũng suy nghĩ một chút công pháp truyền xuống cho những người ở Thiên Môn Đạo.

“Được rồi, mấy ngày này ta liền phát triển một chút tông môn, nếu không nội tình của Thiên Môn Đạo cũng quá mỏng rồi”.

Vũ Nhu vui vẻ gật đầu, sau đó không kịp chờ đợi mà tu luyện Hóa Kiếm Quyết.

...

p/s: Cầu đề cử!!!