Chương 154: Dị Tượng viên mãn
Chương 154: Dị Tượng viên mãn
Trật tự thần liên bị bẻ gãy từng đoạn, linh lực bị giải thể thành linh khí đồng thời b·ị đ·ánh thành xơ xác.
Lý Quân Thiên động một ý niệm, trăm dặm dị tượng giáng lâm.
Sơn Hải Lưu Tinh Vũ – Minh Nguyệt Chiếu Dạ Thiên.
Trăm dặm sơn hà tại tây, đại hải ở phía đông, bầu trời lưu tinh hóa thành từng vệt kiếm quang, hạo nguyệt treo cao rạng rỡ.
Dị tượng vừa ra, thiên địa cảnh vật đều bị trật tự thần liên đồng loạt hiện lên, chằng chịt bao khỏa khắp thiên địa. Có cự sơn bị trói lại, thần liên như rồng uốn lượn vờn quanh. Có đại giang bị khóa, dòng chảy đông kết, xích sắt rung động không ngừng.
Mặt biển tĩnh lặng, thần liên đè ép khiến cho biển không thể nổi sóng. Lưu tinh, minh nguyệt, đồng loạt bị bó buộc, ma sát cắt ra vô tận hỏa hoa.
Dị tượng đổ xuống, thuần túy là cương khí cùng tinh thần ý niệm phác họa ra phù văn pháp tắc, không có linh khí thiên địa, dị tượng không có được bao nhiêu lực lượng.
Lý Quân Thiên thúc đẩy Thiên Linh Môn, Thiên Linh Môn bay ra ngoài, Vô Giới Trụy chậm rãi xoay chuyển, lực lượng không gian giống như tìm được cửa đi vào, hóa thành lực lượng bồi đắp vào trong dị tượng, hóa thành lực lượng của dị tượng.
Nhưng không phải tất cả cơ sở đều có thể dung nhập lực lượng không gian, thứ nhất là Lý Quân Thiên nắm giữ lực lượng không gian còn chưa đủ thuần thục, thứ hai chính là độ dung hợp với dị tượng cũng không phải tất cả đều phủ hợp.
Dựa trên cơ sở, mở rộng dị tượng trăm dặm hóa thành cảnh vật bên trong kéo dài nghìn dặm đã là trình độ phù hợp nhất định. Muốn dung nhập lực lượng không gian làm cơ sở cùng phù hợp, cuối cùng cũng chỉ có bầu trời.
Mặc dù vận dụng lực lượng của đạo, rút ra Vĩnh Dạ khiến cho bầu trời chuyển về ban đêm, nhưng chung quy lại bầu trời thích hợp với lực lượng không gian nhất.
Cuối cùng trời đêm vững chắc, lưu tinh bay múa tràn đầy sắc bén hóa thành ngân hà rủ xuống, minh nguyệt ngưng kết dần dần tối xuống hóa thành một vầng ám nguyệt.
Không gian, không còn r·ối l·oạn mà thật sự đã bị chống ra một mảnh thiên địa, đại lục trôi dạt trên biển, có trăng có sao, bầu trời thâm thúy.
Rắc! Bang!!!
Theo lực lượng không gian tràn đến, trật tự thần liên đồng loạt vỡ nát thành mảnh vụn, hóa thành đá chìm đáy biển, linh khí thoát ra trong chớp mắt bị Dị Tượng bắt lại, dung hợp thành cương khí hóa thành lực lượng của Lý Quân Thiên.
Ảnh bị một kiếm chặt đứt cánh tay, nam tử trung niên đã dọc theo trật tự thần liên đên bên cạnh, gần như xuyên thẳng qua không gian đến bên cạnh hắn. Cho nên khi Dị Tượng giáng lâm, nam tử cũng kịp thời thi triển linh thuật phòng thủ lấy sức chèn ép của Dị Tượng.
Lại về sau, lực lượng không gian tràn đến, nam tử nắm lấy Ảnh sau đó thi triển linh thuật chạy ra ngoài mấy trăm dặm.
Linh thuật – Tật Thiên Thiểm!
Đứng ở ngoài Dị Tượng, thân hình lúc ẩn lúc hiện bị lực lượng không gian quấn quanh. Nam tử sắc mặt nghiêm nghị nhìn về phía Lý Quân Thiên, cuối cùng hơi khó khăn nói.
“Cô nương, lần này là chúng ta mạo phạm nhưng cô nương cần gì phải đuổi tận g·iết tuyệt”.
Lý Quân Thiên coi như lời nói ngoài tai, chăm chú quan sát lên lá cờ ngũ sắc vừa bị nắm bắt được. Nói đúng hơn chính là đánh giá lực lượng quy tắc ở bên trong.
Giống như liên quan đến “Tử Vong” nhưng cũng không hoàn toàn là Tử Vong, bên trong còn ẩn chứa quy tắc khác hoặc là chi nhánh của quy tắc Tử Vong. Lý Quân Thiên tìm hiểu lướt qua nhưng cũng không đi sâu vào.
Quy tắc mới, tạm thời không thể dung hợp vào trong dị tượng, cũng không có đối tượng thích hợp để phát triển.
Thu hồi linh vật, Lý Quân Thiên lúc này mới đưa mắt nhìn về người ở phía bên ngoài dị tượng, lại không tiếp tục để ý, trái lại hứng thú nhìn về phía nam tử tóc đỏ.
Nam tử tóc đỏ chỉ cảm thấy vô biên sát ý sôi trào, giống như toàn bộ thế gian đều sinh ra ác ý đối với hắn. Sát ý sắc bén cuồn cuộn để cho nam tử tóc đỏ cũng giật mình một cái, thế nhưng không lộ ra e sợ.
Trái lại giống như bị khiêu khích đưa đến chủ ý, linh lực toàn thân một lần nữa sôi trào lên.
Sắc lệnh – Độc Nhất.
Cơ thể lại giống như b·ốc c·háy, kim quang bao phủ thân thể, Pháp Thân một lần nữa hiển hiện ra ngoài, xé rách dị tượng, chống ra một mảnh thiên địa.
Kỳ thực không có linh khí gia trì, lực lượng của Lý Quân Thiên cũng không mạnh mẽ như lúc trước, nhưng ít nhất cũng có được bốn thành, cũng tương đương với bốn nghìn vạn cân.
Dị tượng ngang trời, thiên địa lật úp, lực lượng mấy nghìn vạn cân đổ ập xuống, không gian lọa lưu vào lúc này bị san bằng không tạo nên gợn sóng. Nam tử tóc đỏ đứng ở trung tập trực tiếp bị trúng.
Thiên địa sụp đổ không chống dung thân, thế gian hủy diệt vạn vật tiêu tán.
Thái dương hừng hực vào lúc này cũng bị chia năm xẻ bảy, hắc ám thôn phệ xuống hỏa diễm cũng phải dập tắt, không thể tranh đấu.
Một kiếm, Dị Tượng tiêu tán, thiên địa hủy diệt.
Một kiếm thái dương dập tắt, vạn vật tịch dạ.
Lý Quân Thiên biến mất cùng với dị tượng, khi xuất hiện trở lại, váy dài khẽ đong đưa, trắng bạc như minh nguyệt soi rọi không gian hỗn loạn đẩy lùi hắc ám.
Hắn bắt lại linh vật Thái Dương Lệ, cơ thể lại một lần nữa chìm vào trong hắc ám, biến mất không thấy tăm tích gì nữa. Nguyên địa chỉ còn lại con mắt Pháp Thân tàn tạ kia cùng với hai người ở phía xa.
Lý Quân Thiên xuất thủ quá nhanh, đồng thời cũng không có dấu hiệu nào, khóa chặt nam tử tóc đỏ sau đó g·iết người, lấy đi linh vật cuối cùng rời đi, một mạch liền hoàn thành không tốn mấy giây cả.
Mãi đến khi người rời đi một lúc lâu, con mắt sụp đổ, Pháp Thân giản tán cuối cùng ngưng tụ lại hình dáng của nữ tử tóc vàng, nàng mới có hơi kinh hoảng nói.
“Thần Dương tên kia...”
Nam tử đỡ bắt lấy Ảnh, tiếp cận nữ tử tóc vàng, khuôn mặt nghiêm nghị cũng khó giấu được thâm trầm. Cuối cùng hắn thở dài nói.
“Trở về đi, lần này đụng phải địch nhân có chút khó đối phó rồi”.
Nói xong, thân hình của hắn cùng với Ảnh bị lực lượng không gian bao trùm, biến mất không thấy gì nữa. Nữ tử tóc vàng trợn trắng mắt, hừ lạnh một tiếng đồng dạng biến mất.
...
Thương Võ Đại Lục, Đông Khâu.
Lý Quân Thiên từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống. Mặc dù là thẳng đứng, nhưng cách xa chín nghìn dặm. Từ bầu trời đến mặt đất vậy mà cao đến chín nghìn dặm, lại lên cao hơn nữa chính là hắc vụ tràn ngập, đồng dạng là vách tường của thế giới nhưng biên giới mong manh không phân rõ trong ngoài.
Trong lúc hạ xuống, Lý Quân Thiên xòe tay ra, chăm chú nghiên cứu Thái Dương Lệ. Một giọt nước lóng lánh lại giống như hổ phách, chỉ có kích thước một giọt nước lại nặng đến cả nghìn cân, lực lượng mạnh mẽ đến vặn vẹo cả không gian.
Bên trong giọt nước màu hổ phách chìm nổi phù văn, Lý Quân Thiên chăm chú cảm ngộ lên, trong ánh mắt cũng chậm rãi vận dụng lực lượng của đạo.
Không biết Lý Quân Thiên đã tham ngộ bao lâu, chỉ thấy nàng mở mắt ra, thiên địa phân chia hai mảnh, hắc bạch phân minh. Lý Quân Thiên lạnh nhạt nói, ý chí của nàng chính là thánh chỉ.
"Diệt trừ dị đoan, liên minh tẫn hỏa!"
Ánh mắt lại một lần nữa chuyển đổi, hắc bạch giao hòa thành màu xám tro. Vô biên ký ức ẩn náu ở bên trong Thái Dương Lệ, hơn một nghìn năm nhân sinh cấp tốc lướt qua, đồng thời từng luồng ý niệm hỗn loạn oanh tạc đến, giống như muốn thay thế ý chí của Lý Quân Thiên, đem ý chí đổi thành nam tử tóc đỏ.
Nhưng Lý Quân Thiên nào có thể dễ dàng bị đoạt đi ý chí như vậy, chân ý hợp đạo đã ẩn chứa lực lượng quy tắc ở bên trong, bất luận là ký ức cảm ngộ vẫn là lượng lượng bị l·ây n·hiễm, đều thụ ảnh hưởng của quy tắc, có thể nói là trở nên bất diệt.
Ý chí của nam tử tóc đỏ ẩn chứa bên trong Thái Dương Lệ đồng dạng thụ ảnh hưởng của quy tắc, không thể gạt bỏ quy tắc thì không thể triệt để ma diệt.
Lúc này tranh đấu, không chỉ là ý chí tranh đấu còn là cảm ngộ cùng quy tắc tranh đấu. Nam tử tóc đỏ là cảm ngộ trọn vẹn một loại quy tắc, Lý Quân Thiên thì cảm ngộ rất nhiều loại quy tắc, lấy lượng bù chất, bao vây tứ phía không ngừng mài mòn quy tắc thái dương.
Hơn nữa, ý chí chỉ là ý chí, Lý Quân Thiên mới là một linh hồn trọn vẹn. Trong quá trình tranh đấu này, hắn lại có thể cảm ngộ quy tắc thái dương, từ đó tiêu trừ ảnh hưởng của quy tắc thái dương lên minh.
Cuối cùng, bảo vệ chủ ý chí, duyệt đọc ký ức của nam tử tóc đỏ, tiêu hóa những ký ức này mà không bị lẫn lộn chủ thứ.
Không biết đã trải qua thời gian bao lâu, Lý Quân Thiên từ trên trời hạ xuống bờ Đông Khâu đứng ở trên một đỉnh đá lớn. Ý niệm của hắn khẽ động, Dị Tượng hàng lâm.
Trong có sơn hà tinh tú, ngoài có đại hải cuồn cuộn. Trên có lưu tinh nhật nguyệt, bầu trời đen kịt huyền diệu.
Sơn Hải Lưu Tinh Vũ – Nhật Nguyệt Cộng Triều Sinh.
Dị Tượng của hắn đã đạt đến tận cùng, cũng hoàn thiện đến tận cùng, lại tiến thêm một bước sẽ triệt để tạo thành một vùng thế giới chân thật.
Đã như thế, không thể coi như dị tượng được, phải là cảnh giới tiếp theo.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
p/s: Đã sửa chương hợp lý hơn!