Chương 153: Hủy thiên diệt địa
Nam tử tóc đỏ thấy đến thiên địa lật úp cũng vội nghiêm sắc mặt, lực lượng quy tắc kết nối với thiên địa đã bị cắt đứt nhưng bản thân hắn cũng có thể sử dụng một chút, dù sao Lý Quân Thiên không thể hoàn toàn đoạt đi hết quy tắc được.
Rút nghiêng đi mấy phần đã là vô cùng mạnh mẽ.
Hắn vội vàng thôi động pháp thân, thi triển sắc lệnh cùng linh thuật.
Kỳ thực nam tử là một người vô cùng kiêu ngạo, cho nên hắn không có linh thuật phòng ngự, chỉ có thể tập trung vào trên sắc lệnh.
Sắc lệnh – Vĩnh Hằng Bất Diệt.
Sắc lệnh – Thần Luyện.
Pháp Thân bành trướng, linh lực bao phủ trong chớp mắt đem hắn biến thành thái dương đỏ chói, thái dương áp sát đại địa lộ ra hình dáng khổng lồ đến mấy trăm dặm. Hỏa lượng cuồn cuộn trực tiếp đốt cháy không gian, chọc thủng thế giới, để hắn đạp vào trên không gian r·ối l·oạn, tách biệt ra khỏi thế giới.
Pháp Thân bành trướng giúp cho hắn có thể đứng trong hư không hỗn loạn mà không bị tổn thương, nếu chỉ xét riêng về điểm này thì khả năng phòng ngự của nam tử tóc đỏ đã mạnh hơn Lý Quân Thiên.
Ít nhất thì Lý Quân Thiên không thể thong dong ứng đối như nam tử tóc đỏ.
Nam tử tóc đỏ phản ứng nhanh, nữ tử tóc vàng phản ứng gần như đồng thời. Nàng thi triển linh pháp “Thạch Hóa Thần Quang” ánh sáng chói lóa từ trong chín cái đồng tử bắn ra ngoài, sánh sáng lướt qua, vạn vật hóa đá.
Sắc lệnh – Bát Diện Quang.
Thạch Hóa Chi Quang từ trong ánh mắt bắn ra lại đột ngột chiếu rọi bốn phương tám hướng, đem tất cả mọi thứ trong phương viên trăm dặm hóa thành đá cứng.
Hai người hoàn thành sắc lệnh, thiên địa đã đổ xuống, cự kiếm kia chém đến đâu, thiên địa vỡ nát đến đó, hóa trở về hư không hỗn loạn. Bất kể cảnh vật, bức tường thế giới, liên kết thế giới, thậm chí là quy tắc thế giới đều dưới một kiếm này đứt gãy, hủy diệt hóa thành hư vô.
Không có kinh người âm thanh, không có chấn động kinh người. Một kiếm này trực tiếp chặt đứt tất cả, chỉ có quy tắc bị cắt đứt về sau bị chấn động đến toàn bộ thế giới cũng rung lên một cái, kinh lôi cuồn cuộn tạo nên sấm gầm.
Thiên không, chỉ có tiếng sấm cùng ánh sét, bởi vì thiên địa đã thiếu mất một mảnh. Không phải không gian bị phá vỡ mà thế giới trực tiếp khuyết thiếu mất, bị cắt ra khỏi thế giới, nghiền nát đi về trong hư vô.
Nếu như lúc trước từ Đông Khâu đến nơi thông đạo mở ra cách nhau năm trăm dặm, biển khơi dạt dào cùng một chút đảo nhỏ thì dưới một kiếm này, thế giới bị cắt mất hơn một trăm dặm.
Toàn bộ bầu trời, mặt biển, đáy biển đều biến mất không còn một vết tích, bức tường thế giới cũng lui vào đến hơn trăm dặm, không thể lành lại.
Nếu như chỉ đơn thuần đánh nát không gian vậy thì bức tường thế giới sẽ không rút lui, bên trái cùng bên phải cũng sẽ không dính liền vào với nhau mà lực lượng không gian sẽ chậm rãi chữa trị trở lại.
Cách xa năm trăm dặm vẫn sẽ là năm trăm dặm, sẽ không rút lui xuống còn gần bốn trăm dặm.
Có thể nói, một kiếm này, trực tiếp hủy thiên diệt đia, đem một mảnh này xóa sổ, thiên địa giống như chưa bao giờ tồn tại phong cảnh trăm dặm nơi này vậy.
Trên biển, s·óng t·hần cuồn cuộn, lôi quang chớp lóe, sấm gầm vang xa, cuồng phong điên cuồng tàn phá ra ngoài. Nhưng trên biển, một bóng người cũng không nhìn thấy, hết thảy dị tượng giống như ảo ảnh chưa bao giờ xảy ra, chưa bao giờ tồn tại.
Không biết qua bao lâu, có một làn gió nhẹ thơm mát ngược cuồng phong mà đến, cuối cùng đi đến trước hắc vụ của vách tường thế giới. Cánh hoa thổi qua, cuối cùng ngưng tụ lại thành bộ dáng của Tường Vi.
Tường Vi nhìn về phía sương mù đen kịt, thở dài một tiếng. Đột nhiên, ánh mứt của nàng sắc bén nhìn về sau lưng, nơi đó bốn người của Hộ Thiên Thuẫn đang cấp tốc chạy đến.
Dương Thái Hòa nhìn thấy Tường Vi đứng ở phía trước, đoạt trước lên tiếng hỏi.
“Vi muội, ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
Tường Vi không đáp, sắc mặt vậy mà hiếm thấy lộ ra lạnh lùng nhưng khí tức kiều mị trên người lại để người ta cảm nhận được sức hấp dẫn riêng biệt. Tường Vi quét mắt nhìn bốn người, sau đó hóa thành một làn gió, cánh hoa rải đầy trời mà bay đi mất.
...
Không gian hỗn loạn, bên ngoài thế giới.
Lý Quân Thiên đứng ở trong không gian loạn lưu. Nơi đây là một khu vực cực kỳ hỗ loạn, bốn phía đen kịt không có cảnh vật gì. Nhưng lực lượng không gian hỗn loạn điên cuồng cắt chém lung tung, hơi sơ xảy liền sẽ bị tháo thành mấy chục khối.
Trong không gian hỗn loạn cũng không có linh khí, chỉ có lực lượng hỗn độn bị quấy tung vào nhau cùng với lực lượng không gian vô cùng lăng liệt.
Khoảng cách dưới chân Lý Quân Thiên không xa chính là Thương Võ Đại Lục, bức tường thế giới đem cả đại lục bao khỏa lại, ánh sáng óng ánh hắt ra không gian loạn lưu, trở thành một điểm sáng hiếm hoi ở nơi hỗn loạn này.
Từ ngoài nhìn vào, cũng không thể nhìn rõ ràng Thương Võ Đại Lục, nhìn nó chỉ như một khối cầu lớn óng ánh đầy màu ắc. Bên cạnh Thương Võ Đại Lục có một quả cầu sáng nhỏ hơn, kích thước chừng hơn một phần mười, mà bức tường của quả cầu sáng nhỏ kia đã dính sát vào trên bức tường của Thương Võ Đại Lục.
Lý Quân Thiên vận dụng một cái Kiếm Nhãn, thật sự có thể nhìn xuyên qua bức tường thế giới, mơ hồ nhìn thấy một chút phong cảnh, nhưng tầm nhìn rất cao xa, thu hết toàn cảnh đại lục chứ chưa nhìn đến kỹ càng khu vực nào.
Nhưng Lý Quân Thiên có thể xác nhận, chính xác là Thần Quang Đại Lục.
Lại đưa mắt nhìn về một bên khác, một quả quang cầu không sai biệt lắm lớn tương đương với Thương Võ Đại Lục nhưng ánh sáng giống như cường liệt hơn một chút.
Lý Quân Thiên đoán chừng đó chính là Thiên Linh Đại Lục. Khoảng cách giữa hai quả quang cầu không xa nhưng còn chưa dính sát vào nhau, hơn nữa tốc độ dị chuyển lại gần còn cực kỳ chậm chạp.
Lý Quân Thiên nhìn kỹ một chút, cuối cùng thấy được ở nơi gần nhất giữa hai quả cầu có một chút biến dạng, bức tường hơi nhô ra ngoài, giống như tiếp xúc vào với nhau.
Đoán chừng chính là tác dụng của Thiên Linh Môn, tạm thời làm ra biến dạng một chút xíu sau đó mới khiên cho hai đại lục sơ bộ tiếp xúc với nhau.
Thu hồi tầm mắt, Lý Quân Thiên lại nhìn đến phía đối diện.
Lúc này đứng ở trong hư không hỗn loạn, thái dương đỏ thẫm đã bị đục ra một lỗ thủng lớn ở chính giữa, giống như một cái bánh vòng màu đỏ chẳng chịt vết nứt, chậm rãi có dấu hiệu sụp đổ.
Bên cạnh thái dương là một con mắt đang chảy ra huyết lệ, huyết lệ vàng óng như mật ong, từng giọt đập ra ngoài, bị lực lượng không gian xoắn nát biến mất không còn tung tích. Sâu trong con mắt này, chín cái đồng tử đều tràn đầy vết rạn, nứt vỡ vô cùng thê thảm. Thậm chí có hai cái đồng tử đã vỡ tan thành mảnh nhỏ, huyết lệ chảy xuống còn cuốn theo những mảnh nhỏ này chảy ra ngoài.
Ầm ầm!
Mặt trời khổng lồ sụp đổ về phía trung tâm, giống như những phần còn sót lại bị một lẫn nữa vo viên rèn luyện lại. Từ kích thước mấy trăm dặm, một lần nữa vo viên cuối cùng chỉ còn đường kính hơn năm mươi dặm, co rút lại không chỉ gấp mười lần.
Cuối cùng Pháp Thân giống như sụp đổ hoặc là bị thu hồi đến, lộ ra thân hình của nam tử tóc đỏ. Chẳng qua sắc mặt của nam tử lúc này tái nhợt, toàn thân cũng có các vết nứt đen kịt, r·ối l·oạn chằng chịt chứ không lộ ra máu thịt. Càng giống như một bình gốm sứ bị đập vỡ rồi chắp vá ghép lại đúng vị trí mà không hoàn toàn lành lặn.
Pháp Thân của nữ tử tóc vàng không có sụp đỏ, con mắt giống như vẫn cố gắng khôi phục lại, huyết lệ đã chậm rãi ngưng kết, không còn tiếp tục chảy ra nữa.
Nhìn đi nhìn lại, cũng chỉ có hai người. Cực cốt nhân kia đã hoàn toàn biến thành phấn vụn, dù sao hắn đứng mũi chịu sào, hơn nữa còn bị Lý Quân Thiên đặc biệt nhằm vào, làm sao có thể sống sót được.
Người đã không thấy tăm hơi nhưng còn lưu lại vết tích. Lơ lửng trong hư không hỗn loạn sót lại nửa cây cờ ngũ sắc, Lý Quân Thiên để Thiên Linh Môn lơ lửng bên cạnh, trở tay khẽ kéo một cái, muỗn đem nửa cây cờ này bắt lấy.
“Ngươi...!”
Nam tử tóc đổ vội vàng xuất thủ ngăn cản, một tay bắt ra đồng dạng tuôn trào linh lực muốn giữ lấy đoạn cờ ngũ sắc kia.
Nhưng có người xuất thủ còn nhanh hơn hắn. Chỉ thấy không gian hỗn loạn đột nhiên cuộn trào, hai thân ảnh bao bọc trong lực lượng không gian hiển hiện ra ngoài.
Linh pháp – Vạn Pháp Cấm Hành.
Sắc lệnh – Thiên Địa Có Thứ Tự.
Xích sắt vắt ngang không gian, đầy trời thần liên đem khu vực hơn trăm dặm bao phủ vào bên trong. Vạn Pháp Cấm Hành một khi thi triển liền sẽ khiến cho lực lượng quy tắc trong nhất thời bị ngăn cản, trực tiếp tác động lên lực lượng quy tắc khiến người khác không thể thi triển ra được.
Lại thêm “Thiên Địa Có Thứ Tự” sẽ khiến cho “Vạn Pháp Cấm Hành” đặt ở vị trí ưu tiên nhất, trở thành quy tắc tuyệt đối áp chế các quy tắc khác, trong nhất thời hoàn toàn có thể áp chế tất cả đối thủ trong phạm vi bị bao phủ.
Chỉ là thời gian dài ngắn còn phụ thuộc vào lượng quy tắc người khác vận dụng để chống đỡ.
Người thi triển sắc lệnh chính là nam tử còn lại trong số bốn người đến từ Thiên Linh Đại Lục, mà người còn lại chính là Ảnh. Một bộ ngân giáp lóng lánh, bạch quang như nước. Hắn ra tay cực nhanh, vội vàng bắt lấy cây cờ ngũ sắc kia.
Lý Quân Thiên liếc mắt một cái, trong hư không hỗn loạn này không có lực lượng quy tắc, tất cả quy tắc đều bị xoắn đứt gãy. Vạn Pháp Cấm Hành tạm thời tạo thành một quy tắc chế định đẩy ra, nhưng lực lượng không gian điên cuồng oanh tạc sẽ không thể duy trì được quá lâu.
Nhất là tiêu hao linh lực đến từ tự thân, không phải hấp thụ linh khí đến đền bù.
Lại nhìn về phía Ảnh, Lý Quân Thiên cong ngón tay búng ra một một vệt kiếm cương, kiếm cương giống như cá nhập dòng nước, không gặp cản trở chút nào liền xuyên qua mấy nghìn thước đánh thẳng vào trên người Ảnh.
Phốc!!!
Cánh tay đang bắt về phía lá cờ ngũ sắc của Ảnh trực tiếp b·ị c·hém bay, không gian hỗn loạn cuốn đến đem nó xoắn nát thành bọt máu. Lý Quân Thiên lại đảo tay một cái, cánh tay thon dài giống như xuyên thẳng qua hư không, bàn tay bắt vào trên lá cờ.
Đến lúc thu tay lại, lá cờ đã nằm trong lòng bàn tay.
Rắc!
Ầm ầm!!!
Trật từ thần liên vắt ngang trong thiên địa, khoảng cách thẳng tắp giữa Lý Quân Thiên cùng lá cờ có mười mấy sợi xích sắt, sau khi Lý Quân Thiên thu tay lại liền đứt gãy, toàn bộ hóa thành mảnh vỡ rụng rơi về bốn phương tám hướng.
...
p/s: Cầu đề cử!!!