Chương 152: Hợp Đạo
Ầm ầm!!!
Thiên địa sụp đổ, mười mấy dặm không gian trong nháy mắt biến thành hư vô, lực lượng hủy diệt giống như cuồng phong vũ bão tràn ra, quy tắc đứt gãy, đại thế sụp đổ.
Dị tượng chiếu thiên địa vẫn hiển hiện, nghìn dặm sơn hà phủ trên trăm dặn thiên địa. Toàn bộ trăm dặm linh khí nghiêng đổ đến, rút cạn cương khí đánh ra Hủy Diệt Kiếm Liên nhưng dị tượng vẫn tồn tại.
Không gian sụp đổ, thiên địa biến sắc nhưng Dị Tượng vẫn tồn tại, lực lượng quy tắc vẫn bị Lý Quân Thiên lấy đến sử dụng.
Linh khí ở ngoài đồng dạng tràn đến, cấp tốc đem linh khí đã bị tiêu hao hết bổ đầy, luyện hóa thành cương khí. Có thể nói Lý Quân Thiên sở hữu cương khí vô cùng vô tận, chỉ cần linh khí đủ nồng đậm thì lực lượng của hắn vĩnh viễn treo ở đỉnh cao.
Lỗ hổng khổng gian lớn đến mười mấy dặm cấp tốc thu nhỏ vào, cảnh vật khôi phục như cũ, dị tượng bao trùm lên, một chút vết tích chiến đấu cũng chưa từng để lại.
Vẫn là Sơn Hải Lưu Tinh Vũ, thiên không có nhật nguyệt đồng huy. Chỉ là mặt trời lúc này cũng không được toàn vẹn viện mãn, càng giống như một quả táo bị cắn xuống một góc, lộ ra khuyết thiếu.
Pháp Thân của nam tử tóc đỏ đứng giữa trời, lúc này cánh tay phải của hắn đã biến mất, máu tươi từng giọt giống như vàng ròng chảy xuống, một giọt rơi xuống đập vào trên mặt biển cũng nhấc lên từng đợt sóng lớn.
Một giọt máu, nặng tựa ngàn cân.
Pháp Thân không có ngũ quan nhưng Lý Quân Thiên có thể cảm nhận được một ánh nhìn tràn đầy khinh miệt nhìn về phía mình, cao cao tại thượng giống như nhìn về phía một con kiến.
Giọng nói trầm như sấm, vang vọng đánh rung toàn bộ Dị Tượng truyền ra, nói với Lý Quân Thiên.
“Thật đáng khen, ngươi lại có thể đả thương được ta. Nhưng chuyện chỉ đến đây thôi”.
Từ vết cắt phẳng phiu, linh lực của nam tử tràn ra, cấp tốc cấu tạo thành hình dáng cánh tay, cuối cùng hồi phục về như cũ, giống như chưa từng b·ị t·hương chút nào. Nhưng trên mặt biển, một vùng nước biển bị nhuộm thành màu vàng thẫm đang thiêu đốt nước biển, bốc lên khói trắng cùng từng tiếng xì xèo, chứng tỏ v·ết t·hương kia không phải hư giả mà thật sự b·ị t·hương.
Chỉ là có thể nhanh chóng mọc lại một cánh tay khác mà thôi.
Lý Quân Thiên một tay nắm Thiên Linh Môn, một tay nắm Vĩnh Dạ, Dị Tượng chiếu thiên địa, bản thân đứng trên không trung giống như quân lâm thiên hạ, dưới chân đạp vào lực lượng quy tắc hiển hiện ra ngoài.
Chém ra một kiếm kia, Lý Quân Thiên lần đầu tiên thôi động toàn lực của Dị Tượng Kỳ trong Hướng Thiên Cảnh. Quả thật sử dụng toàn bộ sức mạnh mới có thể hiểu rõ về khả năng của mình, đồng thời cũng biết được cực hạn của cảnh giới ở đâu.
Có thể coi như trưởng thành trong chiến đấu, thu được cảm ngộ từ chiến đấu.
Dị Tượng biến đổi, bầu trời chuyển về đêm, lưu tinh càng thêm dày đặc, tinh vũ càng thêm trật tự hóa thành dòng chảy, hiển hiện ra tinh hà.
Núi không nhọn hơn nhưng lại nặng nề hơn, nội liễm trầm trọng. Sông cũng sâu hơn, nước chảy mãnh liệt, càng hung bạo càng cuồn cuộn.
Biển rộng hơn lại sâu hơn, nước biển thâm trầm hơn, triệt để thể hiện ra mênh mông vô bờ.
Căn cơ võ đạo vào lúc này hiển hiện, sau lưng Lý Quân Thiên ngưng tụ ra một hư ảnh cự kiếm, vạn trượng kiếm phong chiếu thẳng thương thiên, giống như cự sơn ẩn hiện trong không gian.
Kiếm ý vô biên xông thẳng lên trời, kiếm thế trải rộng nghìn dặm. Nơi bị dị tượng bao phủ, kiếm thế đổ ập xuống. Bầu trời triệt để lâm vào đêm đen, ở trong bóng đêm, mỗi người đều cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.
Sức nặng trăm vạn cân đè ép xuống, nếu như võ giả Thác Hải Cảnh bị bao phủ vào chắc chắn không thể kiên trì bao lâu liền sẽ bị đè thành thịt nát.
Vẫn là toàn lực, cảnh giới đến đỉnh phong nhưng so với lúc trước càng mạnh mẽ hơn một khoảng, đồng thời cũng chứng minh rằng cảnh giới còn chưa đến cực hạn.
Lý Quân Thiên bước ra một bước, nâng Vĩnh Dạ lên, Dị Tượng đổ ập xuống đem Hư Ảnh Pháp Thân của cả bốn người ép đến co rút lại. Lực lượng thật sự rất lớn, không gian giống như bị đông đặc lại, tràn ngập mũi kiếm đâm vào trên cơ thể.
Bốn người kỳ thực không thu được quá nhiều lực lượng, bọn hắn bị dị tượng bao khỏa ở bên trong, cách li với linh khí cho nên mỗi một lần ra tay đều tiêu hao khá lớn.
Nhưng dị tượng cũng không thể trói buộc bọn hắn, cho nên không có ai lo lắng về việc tiêu hao. Chỉ là Lý Quân Thiên đem áp lực một lần nữa tăng lớn, hơn nữa không có cố kỵ mà bao phủ cả ba người còn lại, không thể nghi ngờ chính là hành động khiêu khích.
Lý Quân Thiên muốn một chọi bốn.
Nữ tử tóc vàng đồng dạng tiến lên, đi đến bên cạnh nam tử tóc đỏ, chỉ bước ra mấy bước nàng liền dung hợp vào trong hư ảnh, tạo dựng lên Pháp Thân của mình.
Đồng dạng là cự nhân, khuôn mặt giống như một con mắt nằm dọc, bên trong chồng chất chín cái đồng tử giống như chín khỏa tinh thần mang theo quang huy khác biệt nhìn về các phương hướng.
Bên dưới là thân thể nữ nhân vô cùng khiêu gợi, cũng không che lấp gì toàn bộ chiếu ra thiên địa. Nhưng từ phần rốn trở xuống cũng không phải hai chân mà là một nửa thân rắn, đuôi rắn khổng lồ kéo dài mấy chục dặm, uốn lượn đâm xuyên qua biển, chìm nổi trong mây cùng nước bộc phá ra uy thế khổng lồ.
Tóc vàng của nàng chải xõa ra sau, linh lực tràn đầy, thanh kim trải rộng mấy nghìn trượng. Nàng lạnh nhạt nói với nam tử tóc đỏ.
“Nàng ta đây là đang muốn c·hết, ngươi cản không được ta”.
Nam tử tóc đỏ kiêu ngạo ra lệnh.
“Nàng là người của ta, các ngươi lui ra đi”.
Nữ tử tóc vàng cười lạnh, hờ hững nói.
“Ngươi không ra lệnh được cho ta”.
“Ngươi cũng muốn b·ị đ·ánh?”
...
Không nghĩ đến hai người vừa lên đã bắt đầu cãi vã lên, khí tức cuồn cuộn va vào nhau đem bầu trời vạch ra từng đường kinh lôi, kinh lôi chen nứt không gian đem dị tượng chọc ra mấy cái khẽ rãnh, đem linh khí thả vào ồ ạt như nước đổ.
Lộc cộc! Lộc cộc!
Giống như vó ngựa kéo dài đạp trên mặt đất, tiếng xương cốt v·a c·hạm đến lạch cách tách tách giống như va đập ghép chồng lên nhau. Cuối cùng một cự nhân ghép từ bạch cốt đứng thẳng trong thiên địa.
Người cũng không có đầu lâu, càng giống như là chiến thần cụt đầu, ở trên cổ dựng lên một cái tế đàn xếp từ đầu lâu, chính giữa cắm lấy một cây cờ ngũ sắc.
Nam tử sắc mặt âm trầm đã tiến đến hóa thành Pháp Thân của mình, đồng thời hắn bước ra, nơi hắn đi qua đều khiến cho dị tượng biến chuyển. Phong cảnh hoang vu, mộ phần cuồn cuộn, âm khí u ám giống như hủ thực cả một vùng trời đất.
Bạch cốt cự nhân bên dưới có tám chiếc chân xòe rộng giống như một con nhện, từng đoạn bạch cốt tráng kiện, mũi chân nhọn hoắt lộ ra phong duệ sắc bén. Nửa thân trên có sáu cánh tay, mỗi cánh tay đều có bảy đốt xương nối tiếp vào nhau.
Hắn cũng không nói chuyện, bình thường không hề ưa thích giao tiếp, cũng không có tương giao đối với người khác cho nên không có ai cảm thấy kỳ quái. Hơn nữa hành động của hắn giống như để người ta đọc hiểu ra.
Ý nói hai người rất nhàn để cãi nhau nhưng hắn không rảnh, cho nên hắn xuất thủ.
Cốt cự nhân thi triển linh pháp đồng thời thi hành sắc lệnh.
Linh pháp – Mai Táng.
Sắc lệnh – Không Thể Tránh.
Lý Quân Thiên hơi nhíu máy, lực lượng quy tắc trong thiên địa chấn động một chút. Mặc dù Dị Tượng của hắn bao hàm lực lượng quy tắc nhưng chỉ là lấy ra mà dùng, còn không làm được c·ách l·y tránh thoát quy tắc bao trùm. Cho nên Sắc Lệnh điều động quy tắc, để cho hắn không thể tránh thoát linh pháp.
Đây là ảnh hưởng đến thiên địa, cho dù Lý Quân Thiên có chạy đến nơi nào cũng không thể tránh thoát linh thuật đánh trúng. Muốn đối kháng quy tắc cũng chỉ có quy tắc, Lý Quân Thiên tạm thời còn chưa làm được.
Theo linh pháp hạ xuống, quanh thân Lý Quân Thiên giống như xuất hiện một mảnh u thổ, mặt đất bao trùm lên Lý Quân Thiên, linh lực cuồn cuộn đến dần dần chất đầy lên giống như một ngọn núi. Theo linh lực chồng chất, áp lực càng lúc càng nặng, ngọn núi đè xuống giống như muốn đem hắn đè c·hết.
Hơn nữa Lý Quân Thiên có thể cảm nhận được thể năng trong cơ thể đang cấp tốc bị tiêu hao mất, nếu không tiêu hao thể năng thì toàn bộ thân thể lại mang đến cảm giác uể oải như muốn nhũn ra.
Đồng thời, Lý Quân Thiên còn có thể cảm giác đến tuổi thọ của mình đang chậm rãi trôi đi. Mặc dù không mãnh liệt giống như lúc bị Thần Quang Tử Sắc nhưng thắng ở kéo dài rất lâu, đợi qua mấy giây thì tổng lượng tuổi thọ hao mòn đã lớn hơn một lần b·ị đ·ánh trúng.
Lý Quân Thiên: “...”
Loại công kích này, chính là hắn ghét nhất.
Sắc mặt của Lý Quân Thiên lạnh xuống, sau lưng nổi lên hắc kiếm khổng lồ, mũi kiếm trực tiếp đâm thủng ngọn núi đè trên người mình. Lúc bị “Mai Táng” đánh trúng, quanh thân đã sớm chìm trong hắc ám, nhưng theo cự kiếm hiện ra, tất cả b·ị c·hém nát.
Dị Tượng đột ngột cất cao, thiên địa xoay chuyển giống như đảo đảo lộn nân lên. Núi cao đổ xuống, dòng sông chảy mạnh, bầu trời nghiêng mình, lưu tinh thành dòng, biển lớn dậy sóng lật ngang...
Ám Tinh Lưu!
Sơn Hà Vẫn!
Dạ Vô Thanh!
Hà Lạc!
Thần Huyết Kiếm hòa sông lớn!
Thần Địa Kiếm làm sơn phong!
Thần Canh Kiếm hòa lưu tinh!
Thần Khinh Kiếm làm biển!
Thần Sinh Kiếm làm trăng!
Dị Tượng nghiêng đổ, thiên địa lật úp cuối cùng hóa thành một đóa hoa sen, sen nở chín cánh, mỗi cánh đều có màu sắc luân chuyển tỏa ra vô tận quang huy, huyền diệu đẹp đẽ đến cực điểm
Lực lượng quy tắc trong chớp mắt bị kéo căng, quy tắc giống như một cái võng lớn bị hoa sen níu lấy một điểm sau đó lôi về phía mình, đem tất cả các sợi quy tắc đang bị thôi động ở bốn phương tám hướng tranh đoạt mất.
Lấy hoa sen làm trung tâm, đoạt đi toàn bộ quy tắc trong thiên địa, trong nhất thời khiến cho khu vực lân cận lâm vào trong hỗn loạn, thiên địa vì không có quy tắc kiếm chế mà sụp đổ, quay về hỗn loạn vô tự.
Hoa sen đem bốn cái Pháp Thân bao trùm, quét thẳng mấy trăm dặm thiên địa.
Ầm ầm!!!
Hoa sen hạ xuống, thiên địa vì thế thiếu đi một mảnh.
...
p/s: Cầu đề cử!!!