Chương 147: Đánh cược một lần cuối cùng
Khoảng cách Đông Khâu năm dặm, đáy biển sâu chừng hai nghìn thước, Lý Thanh Thanh chậm rãi mở mắt ra. Thân thể vẫn tịnh lệ tràn đầy sức sống như cũ, chỉ là bên trong ánh mắt có chút thanh lãnh.
Nàng nằm dưới đáy biển, thiên địa đại thế, nước biển vô biên đều đè ép lên cơ thể lại không tạo nên chút áp lực nào, Lý Thanh Thanh có thể hô hấp như thường ở dưới nước.
Nhưng thân thể không có dị biến, Lý Thanh Thanh không hề biến thành bộ dáng hình rồng, vẫn duy trì hình thái nhân loại.
Vô biên thiên địa đại thế đã sớm rút đi, thân thể không nhìn ra nửa điểm dị thường, không có ngoại thương, cũng không có nội thương. Lý Thanh Thanh động một ý nghĩ, trên trán của nàng mở hồ hiện ra một vệt ô quang.
Một cái sừng nhỏ giống như ngón tay cái nhô ra ngoài, khí tức sắc bén cuồn bạo trong chớp mắt nhấc thiên hải lãng thao thiên.
Mặt biển tách ra tạo thành một con đường thông hướng trời cao. Lý Thanh Thanh chậm rãi nổi lên, cuối cùng phiêu phù trong không trung.
Nàng xuất hiện, phong vân biến sắc, hải lãng như sôi trào, mặt biển lăn tăn gợn sóng, đỉnh sóng đan xen thành từng ô vuông giống như mắt lưới. Nhưng ẩn chứa bên dưới mặt biển sóng trào kia lại là sóng ngầm cuồn cuộn, dòng chảy mãnh liệt có thể xoắn nát sắt thép, đập tan đá vụn.
Lý Thanh Thanh nhìn về một phía nào đó, thở ra một tiếng khẽ lẩm nhẩm.
“Gia gia, ngươi để lại một vấn đề nan giải nha”.
Than thở xong, ánh mắt của Lý Thanh Thanh càng trở nên lạnh lùng, khí tức trên người càng lúc càng lớn, đồng thời lôi quang cuồn cuộn đốt ra từng t·iếng n·ổ lốp đốp khiến cho không khí tràn lên một loại mùi khô khốc.
Chớp mắt sau, Lý Thanh Thanh hóa thành một vệt lôi quang, lôi quang cuồn cuộn giống như trường long lao thẳng đi, uy thế mãnh liệt như có tiếng gầm vang.
Long Vũ Hành Bộ - Kinh Lôi Thiểm Thước.
Kinh lôi ngang trời, nơi lôi long đi qua, hắc vân bị xẻ nát không còn một mảnh, dư quang chiếu xuống đem mặt biển chiếu rọi, hình thành một đường quang tuyết kéo dài mấy chục dặm nối liền trời đất.
Không bao lâu sau, một tòa “đảo” gỗ lớn chừng ba trăm thước sừng sữa giữa biển. Không phải “đảo” này cao bao nhiêu, mà nó thật sự rất vững vàng, mặc cho sóng biển đảo lộn cũng không thể rung chuyển nó mảy may.
Lôi quang chậm rãi ngưng lại, giống như ánh sét đông cứng giữa trời, không tiến lên mảy may. Từ trên tầng mây ẩn hiện, một âm thanh lanh lảnh gọi.
“Cô cô, đã lâu không gặp”.
Lý Quân Thiên kỳ thực có thể cảm nhận rất rõ ràng Lý Thanh Thanh đến, thậm chí lúc nàng “tẩu thủy” Lý Quân Thiên cũng đưa mắt nhìn thoáng qua, nhưng cũng không động thủ giúp đỡ hay là ngăn cản gì.
Khí tức trên người Lý Thanh Thanh để hắn nghĩ đến chút chuyện, về sau liền chờ đợi một thời gian ngắn, cuối cùng Lý Thanh Thanh đã tìm đến.
Lý Quân Thiên mở mắt, mí mắt cũng không phải mở rộng mà hơi híp híp, ánh mắt chỉ coi như mơ hồ nhìn về Lý Thanh Thanh. Mà ánh mắt mơ hồ này, Lý Thanh Thanh vừa vặn bắt được, cũng biết được Lý Quân Thiên đã thấy mình.
Lại trong chớp mắt, lôi quang đánh xuống, ánh sáng chói lóa lóe lên sau đó dập tắt. Lôi quang cũng không phá hủy cái gì, trái lại bên trong lôi quang đã hiện ra một bóng hình, váy xanh nhẹ nhàng, linh động nhu hòa như nước.
“Cô cô”.
Lý Thanh Thanh gật đầu chào hỏi, chỉ là không có cảm xúc ba động, lộ ra vô cùng lãnh đạm cùng xa cách, lời nói chỉ là một câu khách sáo, cũng không bao hàm tình cảm.
Thân hình của Lý Quân Thiên hơi mơ hồ, giống như có ảo ảnh mờ nhạt, màu sắc nửa trong suốt nhìn đến không chân thật.
Nhưng theo ảo ảnh đứng đậy, sau đó không khí mờ ảo tan đi, Lý Quân Thiên đã đứng dậy, lạnh nhạt hỏi.
“Tiểu Thanh, đột phá xong rồi?”
Lý Thanh Thanh gật đầu, giọng điệu quen thuộc nói.
“Đột phá. Dựa theo cách nói của cô cô, chính là Vọng Thiên Cảnh, dựa theo cách nói của cô cô chính là Vọng Thiên Cảnh, có điều là mới đột phá, còn không đạt đến đỉnh phong”.
Lý Quân Thiên gật đầu.
“Ừ. Vậy ý định của ngươi là?”
“Gia gia lưu lại một cái chấp niệm”.
Lý Quân Thiên khẽ nở nụ cười, lắc đầu nói.
“Ta biết ngay mà. Gia gia ngươi hẳn là sẽ để lại một chút thủ đoạn”.
Lý Thanh Thanh gật đầu, lạnh nhạt không nói. Hai khuôn mặt mỹ lệ động lòng người phát tán khí tức lạnh nhạt giống như gió mùa đông bắc, lạnh lẽo để người ta tê rần, không nhấc lên được một chút cảm xúc ba động nào.
Không biết qua bao lâu, gió lạnh khẽ vờn, sóng biển như mất đi âm thanh, tóc dài đôi bên đều khẽ lay động.
Lý Quân Thiên lắc đầu, rõ ràng không có động tác gì thân hình lại giống như xuyên thẳng qua không gian, chớp mắt một cái liền đến trước mặt Lý Thanh Thanh, hai ngón tay kẹp lại khẽ đâm ra, điểm vào trên Liệt Thiên Phản Huyền Giác.
Kiếm ý đổ xuống, chân ý nhập đạo giống như hồng thủy cuốn đến, xông thẳng vào trong Liệt Thiên Phản Huyền Giác, đâm thủng phòng tuyến tinh thần của Lý Thanh Thanh, đem tinh linh hồn của nàng nhấn chìm.
Tinh thần hồn lực cuồn cuộn, tinh thần ý niệm cùng với cảm ngộ quy tắc tràn đến, moi ra phù văn hiển lộ lực lượng quy tắc của Liệt Thiên Phản Huyền Giác, chìm vào cảm ngộ ở bên trong.
Không biết du tẩu bao lâu, dùng biện pháp thô bạo nhất, mở rộng về cả chiều rộng cùng lẫn chiều sâu quét ngang tất cả, dò xét mọi ngóc ngách của huyền giác.
Cuối cùng ở một góc nào đó, chạm đến một đạo ấn ký của ý niệm. Ấn ký, chỉ là một đạo bao hàm ý cảnh tồn sót lại, đánh dấu cùng lưu tồn xuống.
Mà một bên khác, tinh thần ý niệm của Lý Thanh Thanh cũng xuất hiện trong không gian đen kịt, chỉ là lực lượng tinh thần của nàng cũng không mạnh, hiện ra một hình ảnh mỏng manh giống như trong suốt, miễn cưỡng có thể nhìn ra được dung mạo của Lý Thanh Thanh.
Nhưng từ trên khí chất, có thể cảm nhận rất rõ ràng.
Lý Thanh Thanh không mở lời, nhưng có thể truyền tải nội dung rõ ràng.
“Cô cô, đây là nơi nào?”
Không phải lạnh nhạt, trái lại mười phần linh động, cực kỳ tình cảm. Có xúc động vui sướng, năng động mà có chút nhảy nhót cùng một chút tinh nghịch đáng yêu.
Lý Quân Thiên lạnh nhạt, trong lòng cũng không có quá nhiều cảm xúc ba động. Ánh mắt từ đầu đến cuối tập trung trên dấu ấn kia, cuối cùng xâm nhập vào trong ý cảnh.
Dấu ấn ý cảnh bị nhìn đến, giống như nhận lấy kích thích liền trực tiếp bùng nổ. Một hư ảnh cự long phù không bao trùm một nửa bầu trời, ánh mắt sâu thẳm giống như nh·iếp hồn đoạt phách, khí tức cuồn bạo chèn ép bốn phía lại giống như có thể cắn nuốt tất cả.
Hư ảnh cự long giống như một bức tượng, mặc dù sinh động như thật lại không phải thật sự sống. Càng không hề lên tiếng, nhưng Lý Quân Thiên đối diện ánh mắt kia, lại giống như có thể giải đọc ra một câu nói.
“Cuối cùng ngươi cũng đến”.
Hoặc là “cuối cùng lại gặp mặt”.
Ý nghĩa đại thể giống như vậy, Lý Quân Thiên lạnh nhạt nhìn xem hư ảnh, cuối cùng khẽ lắc đầu một chút. Lý Thiên Hành còn thật sự chuẩn bị một thủ đoạn, đến cuối cùng muốn áp bức Lý Thanh Thanh đứng ở bên phía đối lập, quyết chiến cùng Lý Quân Thiên.
Nhưng Lý Thiên Hành ngàn tính vạn tính, cuối cùng không tính nổi sự tiến bộ kinh khủng của Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên đã đạt đến cảnh giới vô cùng cao, chân ý vô cùng mạnh, đủ để làm được rất nhiều chuyện.
Hơn nữa còn trong thời gian cực kỳ ngắn. Cho dù Lý Thanh Thanh liều mạng đuổi theo, nghiền ép tất cả mọi thứ nhưng đã làm đến cực hạn vẫn bị Lý Quân Thiên đẩy ra một khoảng cách vô cùng xa.
Có thể tính là hơn một đại cảnh giới.
Dù sao Lý Quân Thiên đã đột phá Hướng Thiên Cảnh tương đối lâu rồi, Lý Thanh Thanh thì chỉ mới vừa đột phá.
Cảnh giới như thế, một trong những chuyện mà Lý Quân Thiên là có thể giải quyết đạo ấn ký này mà không tổn thương đến linh hồn của Lý Thanh Thanh.
Đạo ấn ký mà Lý Thiên Hành để lại có thể điều động tất cả long tức của Lý Thanh Thanh.
Một khi giao chiến lên, long tức khô kiệt lại không thể tự sinh sẽ rút sạch tinh thần hồn lực của Lý Thanh Thanh để chiến đấu với Lý Quân Thiên.
Nhưng Lý Quân Thiên trực tiếp đem lực lượng tinh thần chạy vào trong Liệt Thiên Phản Huyền Giác, đem tinh thần ý niệm của Lý Thanh Thanh cũng kéo vào lại tìm đến ngọn nguồn của ấn ký, từ đó có thể phân tách rõ ràng cả hai rồi tiêu diệt mà không ảnh hưởng lẫn nhau.
Chỉ thấy Lý Quân Thiên vươn tay ra, bàn tay khẽ bóp chặt lại.
Phía đông mặt trời mọc, tử khí từ xa đến. Phía tây trăng sáng vằng vặc, trời trong không có mây, tinh thần lấp lánh kéo dài từng vệt như mưa đan xen bầu nền trời.
Trên trời cảnh đẹp liên miên, dưới đất núi rừng trập trùng, biển khơi dào dạt. Núi cao ngất, đỉnh nhọn như kiếm. Biển bao la, sóng trập trùng như lưới hô hấp từng nhịp.
Theo Lý Quân Thiên bóp tay lại, toàn bộ thế giới, thiên địa, sơn hải, vân vũ, nhật nguyệt đồng loạt co rút lại. Thế gian băng diệt, thiên hạ sụp đổ, vạn vật quy nguyên.
Long ảnh bị thế giới bao phủ trong chớp mắt theo đó bị nghiền nát băng diệt, mặc cho gầm thế cũng không thể tạo nên tác dụng gì, chỉ còn sự vô lực cùng không cam lòng bị hủy diệt cùng với thế giới.
Quy về tịch diệt.
...
p/s: Cầu đề cử!!!