Chương 146: Lý Thanh Thanh vào biển
Lý Quân Thiên rời đi, thành viên của Hộ Thiên Thuẫn trọng thương chỉ có thể cười khổ nhìn nhau. Dương Thái Hòa, nặng nề thở một hơi nhìn sang Cổ Thái Huyền, ánh mắt giống như muốn hỏi.
“Làm thế nào bây giờ?”
Cổ Thái Huyền nhìn lại, giống như muốn nói.
“Ta làm sao biết làm sao?”
Biểu tình giống như muốn nói như vậy, nhưng Cổ Thái Huyền không có nói ra, một tay nâng đỡ lấy Trương Vô Cực, một tay khẽ kéo.
Một vùng nước đỏ rực bị Cổ Thái Huyền kéo nhấc lên, sâu ở bên trong đó là một cánh tay giống như bọ ngựa, ở bên trong, cánh tay không ngừng tràn ra máu tươi đem dòng nước nhuộm đỏ.
Nhìn kỹ một lần, Cổ Thái Huyền thở dài.
“Trở về đi”.
Trương Vô Cực lúc này đã hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, nhưng trong lòng vẫn có không cam lòng, nghiên răng hỏi.
“Chỉ bằng nàng ta một câu nói, chúng ta phải trở về?”
Cổ Thái Huyền lắc đầu, nhìn lên bầu trời nói.
“Ngươi không cảm nhận được sao? Kiếm ý vẫn bao trùm nơi này”.
Trương Vô Cực trợn trừng hai mắt, trong mắt tràn đầy chấn kinh cùng không thể tin nổi nhưng lại không lên tiếng.
Một luồng kiếm ý cuồn cuộn bao phủ cả bầu trời, đem bọn hắn bao trùm vào bên trong nhưng không gồm một chút ác ý nào khiến cho người ta bất giác bỏ qua.
Nhưng nếu tĩnh tâm cảm nhận, vậy thì sẽ nhận rõ được cỗ kiếm khí kinh khủng mà lạnh nhạt vờn quanh. Kiếm ý bao phù cả trăm dặm, toàn bộ tình thế trong khu vực này đều bị Lý Quân Thiên cảm nhận.
Cho nên trên đỉnh đầu bọn hắn cũng không phải thông thoáng mà giống như có một thanh kiếm treo cao, chờ đợi bọn hắn làm ra quyết định không hợp liền đột ngột hạ xuống.
Không khí ngưng hẹn trong phút chốc, Dương Thái Hòa liền nhanh chóng tan đi, sau khi hắn tan đi, một mảnh huyết hồng cùng cánh tay của Triệu Chỉ Vy đồng dạng tan biến, tất cả đều tiêu tan.
Cổ Thái Huyền lắc đầu, buông ra Trương Vô Cực, bản thân chậm rãi ngự không bay quay trở về đại lục. Trương Vô Cực hồi thần, nhìn Cổ Thái Huyền đi xa cuối cùng lại ngoảnh đầu nhìn về phía biển xa.
Cuối cùng đưa ra quyết định, thân thể trong chớp mắt sụp đổ, tàn thi chìm vào trong biển.
...
Ba tháng sau, Đông Khâu.
Bầu trời như mực, tầng mây đen kịt muốn chảy xuống thành dòng. Phía xa hình chiếu sơn hà đã nhạt, tầng mây che kín không thể nhìn ra dị dạng.
So với ba tháng trước, linh khí nồng đậm quá nhiều, ít nhất đã tăng lên gấp ba lần, hơn nữa còn không có dấu hiệu kết thúc, chỉ là tốc độ tăng lên chậm đi một chút.
Ầm ầm!
Từ phía tây mà đến, ngọn nguồn từ đại lục chảy ra, dọc theo sông lớn chảy về biển, một luồng lôi quang cuồn cuộn chạy đến giống như cự long du tẩu trong biển mây, ánh sáng xanh trắng lóe chói một vùng địa vực.
Rầm rầm rầm!!!
Đất rung núi chuyển, chấn động muốn đem tất cả đánh sụp đổ rồi sang bằng cuốn phăng vào trong biển. Trên dòng sông, một mắt sóng cuồn cuộn cuốn đến, giống như tường thành, tựa như núi cao lao thẳng đến, đỉnh sóng cao đến mấy chục trượng.
Lý Thanh Thanh vận lấy váy xanh, chân đạp ngọn sóng tay chắp sau lưng, thần thái hờ hững, tóc đen kết đẹp đẽ thả ở sau lưng. Khuôn mặt linh lung khả ái nhưng vô cùng đối lập với khí chất lạnh nhạt của nàng, không có kiêu ngạo lạnh lùng nhưng vẫn để cho người ta thấy được nàng cự người ở ngoài ngàn dặm.
Lý Thanh Thanh dùng một đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía biển xa, giống như có thể đâm thủng tầm mây, nhìn rõ ràng hình chiếu sơn hà, khóa chặt nơi giáp giới lại nhìn về phía thế giới đối diện.
Ầm ầm!
Lôi quang phóng ra, đập về phía Lý Thanh Thanh, giống như quang trụ chọc thẳng từ trời xuống đất, chiếu rọi thiên địa. Nhưng trước khi lôi trụ đập vào trên người Lý Thanh Thanh, lại thấy một khối hắc cốt bay ra từ trong người nàng.
Thanh hắc cốt giống như làm từ kim thiết, toàn bộ lôi điện đều đập vào trên hắc cốt dài vừa sáu tấc. Hắc cốt tham lam hất thu toàn bộ lôi quang, chỉ trong chớp mắt liền khiến cho toàn bộ lôi trụ biến mất không thấy gì nữa.
Lôi điện bị hấp thu, hắc cốt giống như trải qua một lần gột rửa, màu đen kịt hơi ánh lên huyền quang thâm trầm thần bí, mũi nhọn sắc bén ẩn chứa hàn mang giống như có thể đâm thủng trời đất.
Lôi quang tán hết, hắc cốt một lần nữa hạ xuống, chìm vào trong thân thể Lý Thanh Thanh. Sóng biển vội vã, dòng chảy cuồn cuộn không thể ngừng, vị trí của Lý Thanh Thanh càng lúc càng cấp tốc tiếp cận với Đông Khâu.
Linh khí cuồn cuộn đổ xuống trên người Lý Thanh Thanh, giống như đập nước phá một cái lỗ hổng khiến cho linh khí đổ xuống ào ào.
Lý Thanh Thanh lúc này mới vươn tay ra, tay trái khẽ kéo cổ tay áo thoáng nhìn một cái, một chút vảy giáp hơi lóe lên lại chìm xuống, luân phiên thay đổi, cuối cùng mới hoàn toàn biến thành làn da trắng mịn.
Nàng lắc đầu, trên mặt cũng không lộ ra cảm xúc gì.
Hóa Long Quyết mà nàng tu luyện bao gồm cả Long Biến lẫn Hóa Long, Từ Trường Khanh trước khi rời đi đã đem Hóa Long truyền cho nàng rồi, nhưng cũng không phải bản đầy đủ mà chỉ là lý luận cơ sở cùng phát triển trên cảnh giới.
Bởi vì hạt giống “cây thế giới” cũng không thể lưu truyền ra, Từ Trường Khanh chỉ có một hạt, không thể để lại cho Lý Thanh Thanh được.
Nhưng Từ Trường Khanh không để lại kỳ vật gì, Lý Thiên Hành lại để lại một vật.
Lý Thanh Thanh tìm kiếm rất lâu, cuối cùng mới lấy được đồ vật kia, lấy nó làm căn cơ đến lúc này mới đột phá.
Liệt Thiên Phản Huyền Giác.
Lý Thiên Hành nghiên cứu nhiều năm, cuối cùng bồi dưỡng ra một kiện linh vật vô cùng cường đại. Hơn nữa quá trình bồi dưỡng này còn có thể kéo dài vô hạn, khiến cho linh vật vô phát triển đến tiềm lực vô cùng.
Chẳng qua bồi dưỡng linh vật tiêu hao vô cùng lớn, không thể làm được việc bồi dưỡng đến vô hạn được. Cho nên Lý Thanh Thanh đem linh vật móc ra cũng không phải không phù hợp, quá trình bồi dưỡng kia cũng không duy trì được mấy năm.
Lý Thanh Thanh không cần tổn hao quá nhiều khí lực liền có thể luyện hóa Liệt Thiên Phản Huyền Giác, cũng không phải bởi vì độ phù hợp cao đến thế nào, chủ yếu chính là Lý Thanh Thanh có được ý niệm truyền thừa của Lý Thiên Hành để lại, không cần độ phù hợp quá cao liền có thể bao dung vào.
Giống như được Lý Thiên Hành đích thân trao tay tặng lại, làm sao sẽ bài xích được.
Còn chưa kể gốc rễ của linh vật này đều dựa sát vào Hóa Long Quyết – Long Biến, Lý Thanh Thanh cũng đồng dạng tu luyện đến con đường này, độ phù hợp cũng sẽ không thể thấp đi nơi nào.
Cuối cùng luyện hóa vẫn rất dễ dàng, thậm chí còn để cho cảnh giới của nàng tiến nhanh, vẻn vẹn ba tháng từ sơ ngộ ý cảnh đến hiện tại liền có thể thi triển nghi thức Tẩu Thủy – Hóa Long.
Thậm chí thanh thế so với Từ Trường Khanh còn lớn hơn nhiều.
Thanh thế lớn hơn, nhưng cũng không giống nhau. Đồng dạng là Tẩu Thủy nhưng không phải Hóa Long mà là Long Biến.
Thân thể của Lý Thanh Thanh không ngừng chuyển biến dị dạng, hóa thành hình rồng sau đó lại cấp tốc thu lại, hóa về da thịt nguyên bản. Quá trình biến chuyển này rất nhanh, chỉ thoáng qua chút dị dạng lại khôi phục, không hề bị dị hóa hình dáng.
Lý Thanh Thanh không để ý biến hóa của bản thân, nhanh chóng tiến về Đông Khâu, cả quãng đường không ngừng có lôi trụ bổ xuống lại bị Liệt Thiên Phản Huyền Giác hấp thụ.
Từ ban đầu Liệt Thiên Phản Huyền Giác còn bay ra ngoài cơ thể hấp thụ lôi trụ, về sau huyền giác chỉ hơi nhú ra khỏi thùy trán cũng đem tất cả lôi điện hút vào, thân thể không b·ị t·hương tổn chút nào.
Thậm chí từ trên Liệt Thiên Phản Huyền Giác còn phản hồi lực lượng trở về không ngừng mở rộng khí hải của nàng, chân khí trong người hàm ẩn lôi điện du tẩu, hồ quang sáng loáng phát ra khí tức vô cùng lăng lệ.
Cứ như vậy, trải qua bảy lần sét đánh, sóng cao trăm trượng đem một vùng hạ du nhấn chìm trong l·ũ l·ớn, nước sông mênh mông đục ngầu. Lý Thanh Thanh dẫn đầu đỉnh sóng lao đến, tiến nhập biển lớn.
Giao long tẩu thủy, mãn giang nhập hải.
Sóng nước trực tiếp bị nhấc lên, xoáy tròn thành cột giống như cự long bắn vọt lên, nhảy qua Đông Khâu tựa như vọt qua Vũ Môn, sau đó cắm đầu đâm thẳng xuống, chìm thẳng vào trong biển.
Thiên địa đại thể trong phút chốc đổ xuống, toàn bộ bầu trời giống như đã nghiêng đổ xuống dưới, đại hải co rút lại. Áp lực vô biên, trong chớp mắt đè nặng lên trên thân thể Lý Thanh Thanh.
Thân thể ẩn ẩn b·ốc c·háy lên, chu thiên huyệt vị quanh thân hơi sáng lên giống như những đốm sao óng ánh, cơ thể chẳng khác nào thủng hàng trăm lỗ, ánh sáng từ bên trong bắn ra.
Lôi quang cuồn cuộn bao phủ quanh thân, từng sợi khí mỏng dài chằng chịt giống như rễ cây bao phủ quanh thân, khí thế lăng lệ sắc bén tràn đầy khí tức hủy diệt.
Đồng thời lôi quang cuồn cuộn còn đốt cháy nước biển vang lên từng t·iếng n·ổ vang cùng khiến cho nước biển sôi trào, đẩy ra từng đoàn bọt nước. Nhưng bọt nước còn không thể bốc lên liền bị thiên địa đại thể đổ ập xuống, ép vỡ tan tành không có bất cứ dấu vết gì.
Vô biên linh khí bị những huyệt vị này hấp dẫn đến, tràn vào trong cơ thể Lý Thanh Thanh, đem những viên tinh thần ẩn náu trong huyệt vị này càng khiến cho những viên tinh thần phát triển to lớn, giống như từng ngôi sao chìm nổi trong ngân hà.
Lý Thanh Thanh yên lặng nhắm mắt, không lộ ra biểu hiện thống khổ gì, tinh thần chậm rãi đắm chìm, đắm chìm cảm ngộ thiên địa đại thế mang đến tin tức.
Không gian tinh thần, một màu đen kịt vô biên vô tận nhưng ở một phía vô cùng xa xôi lóe lên một vệ ô quang, ô quang sắc bén vờn quanh giống như hồ quang trong đêm tối để người nhìn đến rõ ràng.
Lý Thanh Thanh một đường đi thẳng đến ngọn nguồn ánh sáng, càng tiếp cận càng có thể nhìn đến rõ ràng.
Một cái huyền văn phiêu phù, nét bút câu lôi, khí tức cuồng bạo như muốn xé toạc tất cả. Ánh sáng, chính là lôi quang, nhưng lại không đơn thuần là lôi quang, bên trong pha lẫn rất nhiều thứ khác, không thể nói đến rõ ràng.
Lý Thanh Thanh giống như chỉ có một đoạn ý thức phiêu phù, ý nghĩ vươn tay ra, chạm vào lôi quang. Nhưng không thật sự có thực thể bàn tay lộ ra, giống như chỉ có một luồng ý thức chạm vào ánh sáng.
Vô biên đau đớn tràn đến, như muốn xé toạc linh hồn của nàng.
Nhận thức, trong nháy mắt dập tắt.
...
p/s: Cầu đề cử!!!