Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 144: Không thể tranh phong




Chương 144: Không thể tranh phong

“Lý cô nương! Chuyện này không thể đùa”.

Cổ Thái Huyền hơi nghiêm nghị, trong lòng có chút căng thẳng, giống như chiến đấu khó mà tránh được. Mới bị g·iết cách đây không lâu, Cổ Thái Huyền vẫn rất kiêng kỵ Lý Quân Thiên.

Lý Quân Thiên tất nhiên không vui đùa, thực tế hắn cũng lười quản đám nhân sĩ giang hồ này nhưng hắn chỉ sợ là Hộ Thiên Thuẫn phá hủy hoặc là thu nhận mất Thiên Linh Môn, như thế Lý Quân Thiên chẳng phải sẽ buồn rầu.

Linh khí của Thương Võ Đại Lục quá mỏng manh, mỏng manh hơn cả Thần Quang Đại Lục, cho nên có thể sáp nhập với Thiên Linh Đại Lục là một chuyện tốt đẹp.

Có sẵn lượng linh khí dồi dào để dùng, tội gì mà không làm.

Cho nên không thể để đám Hộ Thiên Thuẫn này qua phá đám được.

“Lấy kiếm này làm ranh, kẻ qua giới này, c·hết!”

Trong lòng rõ ràng, ngoài miệng không cần giải thích. Lý Quân Thiên lạnh lùng nói một câu như vậy, thân hình bình lặng giữa không trung giống như thiên sơn tuyết liên.

Rõ ràng chỉ là một lời nói thông thường, không bao hàm chút sát ý nào lại để cho người run lên. Rõ ràng là lời uy h·iếp trắng trợn nhưng lại bị nói ra một cách hết sức nhẹ nhàng, hoàn toàn không đem người khác để vào trong mắt.

Trương Vô Cực hùng hùng hổ hổ quát lớn.

“Lấn người quá đáng!”

Ầm ầm!!!

Khí thế trên người Trương Vô Cực trực tiếp bạo nổ ra, linh khí cuồn cuộn bị bóp lại, đặc biệt là linh khí hệ thủy trực tiếp bị Trương Vô Cực hội tụ đến, cuối cùng hình thành một cái thần luân treo ở sau lưng, thần luân chảy xuôi tuần hoàn không ngừng.

Công pháp cũng thi triển ra rồi, hiển nhiên là gấp gáp động thủ. Hắn tuy rằng là từng bại trước đối phương nhưng sẽ không kinh sợ, vẫn giữ lấy niềm kiêu hãnh cùng lòng tự tin xuất kích.

Tu võ giả, phải có tự tin vào thực lực của mình.

Không nghĩ đến Dương Thái Hòa đột nhiên chắn ngang, phe phẩy quạt xếp thổi ra gió nhạt tựa như vuốt ve lòng người, trợ giúp hạ hỏa.

Coi như ra hiệu để phe ta hạ hỏa, Dương Thái Hòa bước ra, chắp tay chào hỏi với Lý Quân Thiên.

“Tại hạ Dương Thái Hòa, sơ kiến Lý cô nương”.

Thấy Lý Quân Thiên hờ hững, hắn lại nhanh chóng nói.



“Lý cô nương, đều là người cùng một thế giới. Tổ chim phá, trứng nào có thể yên lành. Chuyện này chúng ta vẫn là giải quyết thỏa đáng thì hơn”.

Nói nói lại giống như sợ Lý Quân Thiên không nắm rõ tình hình, lại nhanh chóng giải thích.

“Hình chiếu thế giới mở rộng mấy vạn trượng, khiến cho toàn bộ thế gian đều có thể nhìn thấy chứng tỏ rằng thế giới phía đối diện vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả thế giới của chúng ta. Đến lúc đó, quyền chủ động lại không còn nằm ở trong tay của chúng ta”.

“Thiết nghĩ Lý cô nương cũng không mong muốn chuyện như thế xảy ra chứ?”

Lý Quân Thiên nghe xong, gật đầu. Xong lại lắc đầu nói.

“Dung hợp một đại lục, thế giới mới nhanh chóng tăng tiến”.

Dương Thái Hòa lộ ra cười khổ nói.

“Thế giới tăng tiến là không sai, nhưng thế giới nào chiếm vị trí chủ đạo rất quan trọng”.

Lý Quân Thiên tùy ý gật đầu, nhưng không nói gì. Biểu thị rằng ta nghe thấy, ta đã biết, nhưng ta không quan tâm.

Dương Thái Hòa thở dài một tiếng, ba phần luyến tiếc, ba phần ưu thương bốn phần bất đắc dĩ, giống như trải qua chuyện hết sức khổ tâm. Khổ tâm vì không thể thuyết phục Lý Quân Thiên hay gì đó...

Tất nhiên, sắc mặt của Dương Thái Hòa đặc sắc tràn đầy cảm xúc nhưng Lý Quân Thiên không quan tâm lắm. Hờ hững chắp tay sau lưng, đối diện ba người cách một tường kiếm khí.

Cổ Thái Huyền vừa rồi nhân lúc đôi bên đối thoại đã chạy xuống kéo lên Trần Chi Mai, cuối cùng Trần Chi Mai đã tỉnh táo trở lại, lập tức ngự không lên, tạo thành độ ngũ bốn người.

Với vai trò người dẫn đầu, Cổ Thái Huyền lại không thể chịu thua, lập tức đảm nhiệm người dẫn đầu.

“Lý cô nương, đắc tội!”

Nói xong tay trái vươn ra kéo một cái, linh khí chảy ngược về phía bàn tay hắn, trực tiếp đem bức tường kiếm khí kéo ra một lỗ hổng.

Trần Chi Mai cùng Trương Vô Cực giống như chờ đợi đã lâu, thân hình trực tiếp bắt vọt qua lỗ hổng kiếm khí, t·ấn c·ông về phía Lý Quân Thiên. Trần Chi Mai ở bên trái, tay phải của nàng chém ra.

Vạn Thú Quyết – Tật Phong Đường Lang Quyền – Đoạn Thiên Nhai.

Trương Vô Cực t·ấn c·ông về bên phải, hai tay niết thủ ấn đánh về phía Lý Quân Thiên, vừa ra tay chính là tuyệt học bản thân.

Thần luân sau lưng theo hai thủ ấn du động hóa thành một cột linh khí khổng lồ đánh thẳng đến, trời đất như nghiêng đổ, mặt biển như úp sấp, trời đất trong nháy mắt đổ đè lên Lý Quân Thiên.



Hải thế, vân thế, phong thế, tam vị quy nhất.

Lý Quân Thiên vừa động ý niệm, Vĩnh Dạ liền nắm vào trong tay. Mặc dù hắn không nổi lên sát ý nhưng đã động thủ cũng sẽ không lưu tình.

Vĩnh Dạ nâng qua đầu chém xuống mang theo khí thế bàng bạc. Màn đêm từ trên chín tầng trời đổ xuống, hắc ám như mực hóa thành dòng thác bóp méo không gian, linh khí ầm ầm nổ tung, mỗi một giọt nước đen kịt lại nặng tựa nghìn vạn cân.

Hà Lạc!

Phanh! Phanh! Ầm! Ầm! Ầm!

Dòng thác đen kịt đổ xuống mỗi một giọt nước đều mang theo lực lượng nghìn vạn cân, trực tiếp bao trùm Trần Chi Mai cùng Trương Vô Cực đập vào trong mặt biển. Mặt biển trực tiếp bị đục nổ ra từng lỗ hoa, nước biển cực độ rút xuống, mặt biển võng xuống rõ ràng b·ị đ·ánh tan rất nhiều lượng nước.

Cánh tay phải của Trần Chi Mai bị một kiếm chém đứt, máu tươi vẩy thẳng lên trời, cánh tay xoay tròn mấy vòng lại bị một cỗ lực lượng dắt đi, cuối cùng để cho Cổ Thái Huyền bắt được.

Vốn muốn ra tay phụ trợ nhưng không nghĩ Lý Quân Thiên động thủ quá nhanh, nhanh đến Cổ Thái Huyền không kịp can thiệp, cuối cùng chỉ có thể bắt lấy cảnh tay b·ị c·hém rời của Trần Chi Mai.

Hai người kia cũng không biết b·ị đ·ánh đi đến nơi nào, thân thể chìm vào trong đáy biển nhưng hai người còn lại cũng không lo lắng, đây là tuyệt đối tín nhiệm đồng bạn.

Mỹ công tử cũng không chậm, thân hình nhẹ nhàng phiêu động đến, quạt xếp kẹp lại đâm ra ngoài.

Lạc Tử Thiên Nguyên!

Chu thiên tinh tú hiện, phương viên thiên địa toàn. Lực lượng thiên địa trong chớp mắt bóp chặt lại, bốn phương tám hướng truyền đến vỹ lực cuồn cuộn muốn đem Lý Quân Thiên bóp thành viên cầu nhỏ.

Kiếm ý kinh người từ trên người Lý Quân Thiên bùng nổ, trong chớp mắt quét ngang năm mươi dặm, thiên địa linh khí trong chớp mắt xơ xác, cỗ lực lượng của Dương Thái Hòa trực tiếp bị kiếm ý xoắn nát, không hề tạo nên chút ảnh hưởng nào.

Rất đơn giản đem chiêu thức phá bỏ.

Dương Thái Hòa sử sốt một cái, quạt xếp mở ra chém ngang đến, hỏa quang cuồn cuộn xông phá ra đâm đến Lý Quân Thiên.

Hỏa Phượng Vũ!

Lý Quân Thiên vung kiếm, kiếm cương tràn ra trực tiếp đem hỏa phượng cắt ra làm đôi. Không thể không nói, chiêu thức của Dương Thái Hòa uy thế rất lớn, nhìn đến dọa người nhưng uy lực thì cũng thường thôi.

Kiếm cương chém đôi hỏa phượng hoàng, thế đi không giảm bắn về Dương Thái Hòa. Không nghĩ đến lúc này từ dưới biển bắn lên một cột nước, trực tiếp đạp cho kiếm cương nổ tung mà tiêu tán.

Hai nửa phượng hoàng kia b·ị c·hém ra cũng không tiêu tán mà hóa thành hai con phượng hoàng bao vây hai hướng trái phải t·ấn c·ông đến Lý Quân Thiên.



Đồng thời, Trần Chi Mai cũng phá tung mặt biển lao đến sau lưng của Lý Quân Thiên, cong chân đá ra một cái.

Toái Sơn Trấn Ngục Thoái – Băng Sơn Cước!

Lý Quân Thiên lại muốn vung kiếm, đột nhiên cảm thấy Vĩnh Dạ cực kỳ nặng nề, giống như có một bàn tay vô hình bắt lấy lưỡi kiếm, ghim c·hết ở trên không trung, không thể lay chuyển.

Cổ Thái Huyền ném đi cánh tay của Trần Chi Mai, hai tay bóp chặt vào nhau, hai loại lực lượng xoay tròn quấn quýt tăng phúc gấp bội. Hai bàn tay kẹp chặt, hiển nhiên chính là hắn thi triển chiêu thức giữ chặt lấy Vĩnh Dạ.

Ba phương hướng khóa chặt, một loạt lực lượng đổ ập xuống, thiên địa động rung giống như muốn lật úp vỡ nát.

Lý Quân Thiên lạnh nhạt lắc đầu, quanh thân nhanh chóng bốc lên một luồng hắc quang giống như hỏa diễm phủ lấy thân thể, chớp mắt liền bị hắc vụ bao trùm, hắc vụ cuối cùng hóa thành một đóa hắc liên nở rộ.

Hủy Diệt Kiếm Liên.

Hắc liên mở bung ra bảy cánh bén nhọn, bên trong lăng liệt bá đạo, cường thế tung hoành lại ẩn chứa một chút mềm mại dẻo dai, không thể cắt đứt.

Mười dặm kiếm liên nhấn chìm thiên địa, kiếm khí ngút trời bày ra huyền diệu vô tận, lực lượng quy tắc bị kéo đến chìm xuống, không gian bên ngoài hắc liên vặn vẹo lên.

Bên trong phạm vi bao phủ của hắc liên, không gian giống như b·ị c·hém nát, trực tiếp đục thủng thế giới tiến vào trong hư vô.

Hắc liên nở rộ về sau cấp tốc co rút lại, lực lượng không gian từ khắp phương hướng ép sập xuống, thiên địa đè nặng co rút lại, vạn vật biến sắc bị kéo đến hóa thành từng sợi dây dài.

Hắc liên bao phủ mười dặm nhưng khi co rút lại, thiên địa ba mươi dặm đều chịu đến ảnh hưởng, bị lôi kéo ép về phía trung tâm. Cuối cùng hắc liên co rút lại nằm gọn trong lòng bàn tay.

Lý Quân Thiên giống như thần nữ đi ra từ trong bóng tối, vươn ngọc thủ đỡ lấy hắc liên. Hắc liên lơ lửng trong lòng bàn tay chứ không phải dính sát vào trên da thịt, bảy cánh hoa còn hơi xoay tròn lên.

Bàn tay của Lý Quân Thiên khẽ nắm một cái, hắc liên vỡ tan giống như thủy tinh bị bóp thành mảnh vụn.

Ầm ầm!!!

Không gian ở một bên rung lên, tràn ra một vòng gợn sóng. Cổ Thái Huyền từ trong không gian nhảy ra, tay trái còn xách lấy Trương Vô Cực, nhưng cả hai người lúc này cũng chỉ còn nửa thân trên, từ bụng trở xuống đều bị kiếm khí cắn nuốt không còn một mảnh.

Trương Vô Cực chỉ còn cánh tay trái bị Cổ Thái Huyền bắt được là lành lặn, tay phải kia đồng dạng đã hóa thành hư vô.

Một bên khác, một sợi thanh khí vờn quanh đảo lượn bay đến, cuối cùng linh khí bị thu hút đến, cuồn cuộn tràn vào. Thoáng qua một khoảng thời gian, sợi thanh khí chậm rãi ngưng tụ, cuối cùng lộ ra bộ dáng của Dương Thái Hòa.

Nhìn như vô sự, thực chất sắc mặt còn hơi tái nhợt, mái tóc có chút xõa ra, nhìn đến vô cùng chật vật. Quạt xếp trên tay hắn bây giờ đã rách nát chỉ còn nan quạt, nạt quạt cũng chỗ gãy chỗ đứt, tàn phá đến không thể tàn phá hơn nữa. Cũng không biết b·ị đ·ánh thành như vậy, tại sao quần áo lại vẫn lành lặn không một vết rách.

Lý Quân Thiên thu kiếm đứng lặng, hờ hững ngạo nghễ giữa thương khung. Mặc dù bản thân không phát sáng lại giống như mặt trời hừng hực, nghiền ép thế gian không người có thể tranh phong.

...

p/s: Cầu đề cử!!!